“Nghe nói bên ngoài mưa rất to, lại nổi gió lớn, lốc xoáy”
“Anh nói cái gì? Có lốc xoáy?” Quý Lan Thanh đang đặt tay trên nắm cửa bỗng dưng cứng đờ, cậu chuyển hướng… Nhìn về phía Cao Thiên Dực, ánh mắt trừng lớn.”Sao em không biết?”
“Mạng internet vừa mới đăng.” Cao Thiên Dực lại nói, “Lốc xoáy rất mạnh, lại mang theo mưa, thậm chí còn có cả cát đá, có rất nhiều người bị cuốn đi, lốc xoáy này đích thị rất mạnh, tất cả biển báo trên đường đều bị cuốn đi, làm bị thương người qua đường và người dân di cư.”
“Bảng hiệu rớt xuống đường? Làm bị thương người qua đường?” Quý Lan Thanh càng nghe mặt càng xanh, thế nào lại trùng hợp như vậy? Hết lần này tới lần khác cậu muốn đi đều có lốc xoáy! Cậu sợ nhất là đau, nếu như cậu đi ra ngoài trùng hợpc lốc xoáy đem bảng hiệu thổi tới, nếu chết tử tế cũng không nói nếu lưu lại vết thương trên mặt, này không đau chết mất?
“Đúng…, chờ một chút anh làm cơm với thịt bò, may mà hôm qua có khuyến mại nên anh liền mua.”
“Đợi đã ” không phải món cậu yêu nhất sao? Quý Lan Thanh mở to mắt, trong đầu lập tức nhớ đến hương vị của thịt bò, nhịn không được chảy nước bọt.”Anh vừa nói có thịt bò?”
“Đúng vậy, vốn là hai phần, nhưng mà em phải đi, anh cũng có thể ăn tới hai phần! Dù sao thì không ăn cũng lãng phí.”
“Ai nói em không ăn? Sao mình anh có thể ăn hết chứ.”
“Em không phải nói muốn chia tay muốn rời khỏi anh không bao giờ trở về sao? Anh đây chỉ có một mình thôi.”
Quý Lan Thanh cắn răng, cậu đã nói như vậy! Bát nước đã đổ ra không thể thu hồi, cậu có thể bỏ đi, để chứng tỏ cậu nói được làm được, sẽ không trở về, nhưng mà một chút bốc đồng sẽ để lại hối tiếc suốt đời, không những bị lốc xoáy uy hiếp mà còn hạnh phúc cả đời nữa, nếu đi thì vĩnh viễn sẽ không thể trở về bên cạnh Cao Thiên Dực, nhân lúc bây giờ có thể hồi tâm chuyển ý, lựa chọn lưu lại, cùng Cao Thiên Dực hai người trong căn phòng ấm áp hai người ăn thịt bò thơm ngào ngạt.
“Thịt bò là thịt bò thượng đẳng, tươi sống, anh sẽ làm thịt bằm, nhất định ăn rất ngon.” Cao Thiên Dực như một đầu bếp miêu tả sống động, không biết là tự mình lẩm bẩm hay nói cho cậu nghe.
Quý Lan Thanh đang lựa chọn giữa thức ăn và tự tôn, thịt bò cùng lốc xoáy phải chọn cái nào, thực sự là chọn lựa khó khăn, “Em quyết định ngày hôm nay không đi!” Thiên sứ cùng ác ma tranh đấu, món ngon không thể bỏ qua, cậu một lần nữa đi vào trong.”Có lốc xoáy làm sao đi được! qua đêm nay rồi tính.”
“Thật đáng tiếc, anh tưởng anh có thể hoàn toàn độc hưởng!” Cao Thiên Dực lười nhác tựa ở trên sô-pha.
“Đừng mơ, trong đó có một nửa là tiền của em!” Quý Lan Thanh chu chu miệng nói, hoàn toàn quên lãng việc mình muốn đi, nói.”Em sẽ không cho anh ăn hết một mình!”
“Tùy em!” Cao Thiên Dực liếc mắt nhìn cậu, khóe miệng khẽ cong, giấu diếm dấu vết mỉm cười, nhưng Quý Lan Thanh không có phát hiện ra
Mèo nhỏ thật dễ lừa, cho chút mồi liền cắn câu.
CHÍNH VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT