*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên trong nhà còn đẹp hơn khi nhìn từ bên ngoài, nguyên mặt tường phía nam là một tấm kính thủy tinh khổng lồ mang đến vẻ rộng rãi sáng sủa cho cả căn nhà. Phòng khách đơn giản nhưng vẫn đầy đủ thiết bị hiện đại, trần nhà cao ngất, sàn nhà được lát ván gỗ, phủ thêm một tấm thảm lông. Cả căn phòng dùng màu trắng làm chủ đạo, tạo cảm giác như đang ở trong lễ đường. Phía tây nam căn phòng là một chiếc cầu thang lớn, đây cũng là thứ chiếm diện tích nhất trong cả gian phòng rộng lớn, đồng thời là thứ bắt mắt nhất, màu sắc thật hài hòa với hàng cây tuyết tùng cùng bãi cỏ trải dài bên ngoài cửa sổ.

Atlas hơi hơi nghi ngờ, chắc là trong nhà có ai có sở thích nuôi thú cưng chăng? Ừm… gian phòng khách này rất thích hợp cho động vật chạy nhảy…

Atlas dừng lại trước ngưỡng cửa phòng khách, bên trong phòng, bên cây đàn piano màu đen, một cô gái xinh đẹp với mái tóc ngắn màu đen đang nghiêng đầu nhìn cậu, đằng sau lưng cô là một người con trai tóc vàng cao gầy rất có khí thế, trông anh ta giống như là một con báo đang thư giãn sau buổi đi săn, yên tĩnh quan sát Atlas.

Atlas nghĩ ngợi một chút, tỏ ra thân mật mỉm cười với người con gái kia, cô gái bật cười khanh khách, chống nhẹ lên cây piano nhẹ nhàng nhảy qua, tư thế vô cùng tao nhã đẹp mắt, giống hệt như một chú chim, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Atlas.

Bên trong phòng sáng hơn bên ngoài âm u nhiều, Atlas có thể nhìn thấy được những người trong gia đình này xinh đẹp đến thế nào, sự ngưỡng mộ trong lòng cậu càng lúc càng gia tăng —— bọn họ đều sở hữu làn da trắng như đá cẩm thạch, tư thái tao nhã, dung mạo hoàn mỹ cùng với dáng người khiến cho bất kì ai cũng phả ganh tỵ.

Ư~ Thượng đế thật là không công bằng, bất kỳ ai nhìn thấy cả gia đình này đều cũng sẽ bị đả kích lòng tự tin nghiêm trọng —— Atlas từng tự tin dù gì thì mình cũng là một thiếu niên đẹp trai tuấn tú giờ khắc này chỉ có cách che mặt rên rỉ.

Cô gái tóc ngắn quan sát sắc mặt của Atlas, lộ ra nụ cười tinh nghịch, bước đi như đang khiêu vũ, đảo mắt một cái đã vượt qua Edward, túm lấy cánh tay của Atlas, vui vẻ lắc lắc: “Hi, tên tôi là Alice, rất vui khi được gặp cậu Atlas.”

Alice nghiêng nghiêng đầu liếc qua Edward, dưới ánh mắt cảnh cáo của Edward, cô giảo hoạt xoay người, hoàn toàn không cho Atlas cơ hội tránh né mà tặng cho cậu một nụ hôn lên má, sau đó bật cười khanh khách chạy đi: “Edward, anh đừng có nhỏ mọn như vậy, đây chỉ là xã giao thôi, là xã giao đó! “

Atlas vẫn còn chưa kịp phản ứng lại việc mình vừa bị một cô gái đáng yêu đùa giỡn, đứng ngây ngốc ra đó, Edward thì ôm lấy bả vai Atlas, từ trong cổ họng phát ra tiếng rít đầy tức giận: “Alice!”

Mọi người trong phòng đều bật cười.

Carlisle ôm ngang eo người phụ nữ tóc quăn dịu dàng cười nói: “Tất cả mọi người đều rất thích cháu, Atlas. Đây là vợ của ta, Esme, cháu đã gặp rồi…à, đừng đứng ngoài cửa như thế.”

Người con trai tóc vàng lạnh lùng vẫn luôn đứng sau lưng Alice rốt cục cũng lộ ra được nụ cười nhẹ, anh bị Alice kéo lại, khẽ gật nhẹ đầu với Atlas, nở nụ cười ngại ngùng khiến cho người khác nhìn thấy đều sinh ra ý nghĩ muốn khi dễ: “Xin chào, tên tôi là Jasper, Jasper Hale.”

“Ừm, xin chào mọi người.Được gặp mọi người…ừm, rất là vui.” Atlas lúc này mới khôi phục tinh thần.

Người ngoại quốc quả nhiên đều… thật nhiệt tình ha!

“A, cậu bé đáng yêu, tên tôi là Emmett! ” Anh chàng to con đeo mũ lưỡi trai bị lệch cho Atlas một cái ôm thật chặt khiến cho cậu muốn nghẹt thở, cười ha hả tự giới thiệu.

“Đây là người con gái của tôi, Rosalie Hale. Như thế nào? Rất đẹp đúng không?” Ngón tay của anh ta dựng thẳng, có chút đắc ý chỉ người con gái tóc vàng với gương mặt xinh đẹp diễm lệ mà lãnh đạm, dáng người giống như một bức tượng điêu khắc hoàn mỹ khiến cho bất kỳ người con gái nào nhìn thấy cũng phải cảm thấy tự ti.

Lần này, anh chàng to con không bị cô gái xinh đẹp kia trừng nữa, bởi vì anh ta trực tiếp bị cô ấy thụi cho một quyền vào bụng.

“Ái —— da ——!” Emmett hét lên một tiếng, nhăn nhó mặt mày.

Atlas nhìn nhìn, cậu cảm thấy hình như là anh chàng này đang giả bộ —— nhìn thế nào cũng thấy so với Rosalie xinh đẹp yểu điệu, cả cơ thể rắn chắc như tường đồng vách sắt của anh ta, thay vì lo cho anh ta thì lo lắng cho khuỷu tay của Rosalie thì hợp lý hơn.

Đáng tiếc, tấm lòng của Atlas chỉ đổi lấy cái nhìn lãnh đạm của người đẹp.

Atlas đáng thương chớp chớp mắt, Edward xoa xoa bờ vai của cậu, thì thầm bên tai: “Đừng lo lắng, tính cách của Rosalie có hơi lãnh đạm.”

Atlas nghe vậy, lập tức bừng tỉnh đại ngộ gật đầu: “Ừ, tôi hiểu rồi, nữ hoàng băng giá.”

Rosalie rõ ràng đã đi được mấy bước như nghe thấy Atlas nói gì, đột nhiên quay đầu lại cho Atlas một ánh mắt hung tợn.

Atlas rụt cổ le lưỡi, Emmett đi đến bên cạnh, vỗ lưng Atlas, không thèm để ý chút nào đến việc Atlas đau đến nhe răng trợn mắt, tỏ ra đầy cảm khái “Người anh em, cậu rốt cục cũng nếm mùi bị đối xử như tôi… “

Ngay lập tức, thân hình to lớn của Emmett rầm một tiếng đập xuống sàn nhà.

Atlas không kềm được mà phát ra tiếng rên rỉ. Rosalie không biết xuất hiện ở bên cạnh Emmett từ khi nào lạnh lùng nhìn anh chàng to con, sau đó cất bước tao nhã rời đi.

Emmett từ trên sàn nhà ngẩng đầu lên, nhìn Atlas chằm chằm, làu bàu hai tiếng: “Tôi không rên thì thôi chứ cậu rên rỉ cái quái gì…”

Atlas nhìn vẻ đáng thương của anh chàng, không nhịn được bật cười khanh khách.

Gian phòng đầy người lặng đi trong một khắc, rồi tất cả mọi người đều nở nụ cười, ngay cả Rosalie lạnh lùng cũng vô thức mà gợn lên khóe môi.

Esme tỏ ra có lỗi lên tiếng: “Atlas, chúng tôi không biết khi nào thì cháu đến nên không có chuẩn bị bữa trưa trước.”

“A, không sao đâu ạ, nấu cơm là sở trường của cháu mà, để cháu giúp ạ! ” Atlas tự động bỏ qua cái cảm giác kỳ quái vừa rồi, đi theo Esme vào trong bếp.

“Con trai ít ai rành nấu nướng lắm.”

“Hì, cháu là trường hợp cá biệt mà, mẹ cháu mở một nhà hàng nhỏ, tuy khả năng của cháu so với mẹ kém hơn rất rất nhiều nhưng ít nhiều gì thì cháu cũng biết nấu nướng chút chút!” Atlas xăn ống tay áo lên hồ hởi nói, “Cháu muốn trổ tài, cô Esme không được giúp cháu đâu nhé!”

Esme bật cười, trước khi đóng cửa nhà bếp lại, nháy mắt ra hiệu cho các thành viên trong gia đình đang còn ở trong phòng khách.

Cửa nhà bếp vừa đóng lại, Emmett ngay lập tức nhăn nhó mặt mày đưa tay gãi gãi sống mũi, hạ thấp giọng nói: “Eo, mình dám cá đây sẽ là món ăn khó ngửi nhất trong cả đời mình.”

Edward vừa nghe thấy vậy lập tức quay qua trừng Emmett, hé môi, lộ ra hàm răng trắng lóa: “Chết tiệt, lập tức ngừng mấy suy nghĩ hèn mọn bỉ ổi trong đầu anh ngay! Bọn em mới gặp mặt lần đầu tiên!”

Emmett lập tức ôm bụng cười ha hả, nhảy lên ghế salon nháy mắt với Edward: “Ha ha, đương nhiên là lần đầu tiên rồi, chả phải là vì cậu không tìm được cơ hội để gặp được người ta sao? Ha ha! Bất quá anh dám chắc là khi cậu gặp cậu nhóc đó, trong đầu cậu còn nghĩ đến nhiều thứ bỉ ổi hơn anh nữa. Tiếc là anh đây không có năng lực giống như cậu, Edward à.”

Edward rốt cục không thể nhịn được nữa lao đến, trong phòng khách xảy ra rất nhiều hành động mà mắt thường không thể theo kịp, mấy món đồ trang trí trong phòng bị những cơn gió xoáy đột nhiên xuất hiện này làm cho lung lay, phát ra tiếng lạch cạch.

Thấy hai đứa con lao vào nhau, Carlisle đành phải dở khóc dở cười lên tiếng ngăn cản hai đứa con không bao giờ chịu ngồi yên này: “Hai đứa, Atlas đang ở trong bếp. Từ giờ trở đi hành động phải cẩn thận một chút.”

Rosalie khoanh tay tựa vào tường, hừ lạnh một tiếng: “Nói cách khác, từ nay về sau, nhờ tên nhóc yếu đuối kia mà chúng ta ngay cả ở nhà cũng không thể thoải mái thả lỏng được à? Thật không hiểu mọi người nghĩ cái gì nữa…”

Alice nhẹ nhàng nhảy lên, rơi vào trong vòng tay Jasper, tặng cho anh một nụ hôn nhiệt tình, vui vẻ cắt lời Rosalie: “Chị đừng như vậy mà Rosalie. Atlas là một cậu bé tốt, chúng ta nên cảm thấy may mắn vì mùi của cậu ấy không hề thơm một chút nào. Ít nhất, ngay cả Jasper cũng không hề mất khống chế khi cậu ấy ở gần, đúng không anh?”

Cô cười hì hì nhìn Jasper.

Trong gia đình Cullen, Jasper là thành viên cuối cùng tham gia vào nhóm ma cà rồng ăn chay, khả năng tự khống chế của anh đương nhiên là kém nhất. Dù sao, một ma cà rồng từng tự do hút máu người, đột nhiên tham gia vào nhóm ma cà rồng ăn chay, muốn kiềm chế được ham muốn khát máu của mình, khó khăn đương nhiên là có thể hiểu được. Alice rất vui vì Jasper có thể vì cô mà tiếp tục sống ở đây.

Jasper nhìn Alice, nhẹ nhàng hôn lại cô, thấp giọng cười: “Đúng vậy, không kẻ nào lại muốn đi gặm một khúc gỗ cả.”

Những ma cà rồng trong nhà đều vì sự so sánh này mà bật cười.

Đây là lần đầu tiên bọn họ ngửi thấy mùi máu như thế này, chắc chắn sẽ không có một ma cà rồng nào ngửi thấy mùi máu này mà cảm thấy khát. Hầu hết, những con người khiến cho ma cà rồng không cảm thấy hứng thú, bất quá chỉ bị ví von thành củ cải trắng hay cafe đặc biệt… Ai, hiếm khi mới thấy xuất hiện một khúc gỗ khó nhai như vậy, thật sự rất khó ăn như đồ ăn của con người, đúng là rất kỳ lạ.

Bọn họ dám cá, dù cho đem Atlas ném vào giữa một đám ma cà rồng, thậm chí là những ma cà rồng đang đói khát, cậu cũng có thể bình an vô sự mà đi ra.

Nghĩ đến cảnh đó, mọi người càng khó kiềm chế được tiếng cười.

“Hừ! Nhưng mà, Edward…” Tâm trạng của Rosalie vẫn chưa tốt lên được, từ đôi mắt màu vàng kim dần ngả sang màu đen của cô có thể nhận ra được điều này. Rosalie nhìn Edward, ý nghĩ của cô lộ rõ qua ánh mắt.

Alice hiển nhiên cũng nhận ra điều ấy, ánh mắt chợt trở nên u buồn: “Edward, mọi người đều hiểu, anh đối với Atlas… Nhưng mà, nếu có một ngày anh gặp được mùi hương có thể khiến cho anh xúc động thì phải làm sao đây?”

Edward lặng lẽ ngồi trên ghế salon, mười ngón tay đan vào nhau chống cằm trầm ngâm suy nghĩ.

Carlisle đi qua, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Edward, ánh mắt hiền từ nhìn anh, như muốn nói, bất kể anh có làm ra chuyện gì thì ông đều sẽ ủng hộ anh, giống như ông vẫn làm suốt một trăm năm qua.

Edward dưới sự cổ vũ của cha mình dần dần bình tĩnh lại, anh ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp lần lượt lướt qua các anh chị em của mình, anh trầm giọng, kiên định nói: “Nếu như, cậu ấy chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, có lẽ tôi sẽ dần dần quên mất đi những cảm xúc này, nhưng mà, mọi người cũng đã thấy rồi đấy, cậu ấy đã xuất hiện rồi. Tôi chưa từng nghĩ thật sự ngày này sẽ đến. Vì vậy, tôi tuyệt đối sẽ không buông tay. Về chuyện này tôi đã quyết định từ rất lâu rồi, mọi người đều biết mà.”

“Ma cà rồng có khứu giác vô cùng nhạy bén, chúng ta dựa vào khứu giác mà chọn thức ăn, thậm chí là người yêu. Nhưng mà điều này không đồng nghĩa với việc chúng ta nhất định chỉ có thể dựa vào phương thức này mà chọn lựa có đúng không? Cũng giống như loài người, thường dựa vào đôi mắt mà chọn người yêu, sẽ dễ dàng yêu mến người nào có ngoại hình ưu tú. Nhưng đâu phải tất cả mọi người đều sẽ yêu thương một người vì người đó xinh đẹp, có đúng không?” Anh cười khẽ, vì mấy câu nói này mà bản thân càng thêm tin tưởng.

Nhưng Alice vẫn lo lắng thì thào: “Chuyện này không giống, hoàn toàn không giống như vậy.”

Jasper ôm lấy cô, nhẹ nhàng lắc đầu, Alice liền im lặng không nói nữa.

Carlisle cúi xuống, nhẹ nhàng trấn an Edward: “Đúng vậy, mọi người đều biết con từng cố ý đi tìm cậu bé ấy, nhưng những chuyện sau đó, con chưa từng nói với mọi người, vì vậy mọi người không có cách nào giúp con được cả.”

Trong ánh mắt Edward xuất hiện một tia sáng kì lạ: “Con cho rằng điều đó không quan trọng, bởi vì… khi con theo địa chỉ của cậu ấy tìm đến, nơi đó căn bản… không có người này.”

“Sao lại như vậy?!” Alice kêu lên, Rosalie cũng nhịn không được nhìn qua.

“Đúng thế! Anh nghĩ chắc là em còn nhớ, tất cả những gì anh gửi cho cậu ấy đều bị gửi trả về vì không tìm thấy người nhận.” Edward mỉm cười.

Không tìm thấy… nhưng mà, cậu ấy lại đứng ở trước mặt mình, chân thật đến như thế. Thật là vô cùng kì diệu! Cám ơn… bất kể là ai cũng được, anh đều cảm tạ tất cả, cám ơn đã làm cho hết thảy đều trở thành sự thật.

Carlisle gật đầu: “Chuyện này để nói sau đi. Chúng ta có rất nhiều thời gian để làm sáng tỏ vấn đề này. Bây giờ, mọi người, có phải chúng ta cũng nên dọn dẹp lại phòng ốc để tránh cho vị khách đột nhiên xuất hiện này không cảm thấy kỳ quái không?”

Những ma cà rồng còn lại đều cười khẽ, mọi người đồng loạt đứng lên, nhanh như gió chạy về phòng, phân công nhau dọn dẹp, vô số thứ không nên xuất hiện trước mặt con người đều bị bọn họ gom lại hết rồi đem cất giấu.

Đúng lúc này, cửa phòng bếp kẹt một tiếng được mở ra, những cơn gió lập tức lắng xuống. Trong tay Emmett lúc này vẫn còn nâng cao một đống đồ độn lên đến tận trần nhà, Atlas cùng Emmett bốn mắt nhìn nhau, miệng Atlas từ từ há to ra, hai mắt tỏa sáng: “Oa a! Oa a! Quá tuyệt vời! Thần tượng! I Like You!”

Mấy thứ linh tinh trên tay Emmett hơi nghiêng ngả một chút, quay đầu lại, trên lầu hai, quả nhiên cái đầu của Edward ló ra. Emmett bèn thì thầm: “May mà không phải là I Love You!”

———————

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hê hê, mọi người có thể đoán ý đồ của ta. Bất quá đoán đúng không có thưởng. Hắc hắc.

Trong nguyên tác không hề nói ma cà rồng dùng khứu giác lựa chọn người yêu, nhưng mà ta nghĩ, bất luận là loại năng lực đặc biệt nào cũng sẽ không có ý nghĩa. Khứu giác của ma cà rồng tiến hóa lợi hại như vậy, mà Edward vừa gặp phải Bella liền rơi vào tình yêu điên cuồng, So, ta quyết định bổ sung điểm ấy.

Ngày mai định ra ngoài mấy ngày, đi đến một nơi không có internet. So, đại khái ba bốn ngày nữa mới có chương mới. Ôm mọi người ~

Cha Carlisle và mẹ Esme~



Ta yêu nhất là Alice và Jasper, siêu moé siêu đáng yêu, kiểu tóc của Alice cũng rất  đẹp a ~



Emmett bự con và nữ vương Rosalie, người cao to kỳ thật cũng siêu đáng yêu, đáng tiếc mọi người nói Emmett xấu, không thích anh ta, ta thì rất yêu mến.



Về chuyện mọi người muốn hình của Atlas, ta không biết vẽ, vì vậy ta tìm hình con lai trên mạng. Tìm được một cậu con lai, không biết là ai, bởi vì ta không điều tra, là mang hai dòng máu Trung Thái, cảm giác rất được, cho nên ném lên. Mọi người đừng cười nhạo ta a ~ ô ô ~ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play