Khi ra khỏi Vĩnh Thánh Thiên tông, sự căm phẫn của Nghi Huyên dần nguôi xuống, và sau đó hóa thành thất vọng. Đến khi cô ra tới sơn môn nhìn thấy các đệ tử, thì lòng thất vọng đó hoàn toàn biến thành hối hận.
Hỏng bét. Vì sao lúc nãy cô lại cãi nhau với Chưởng môn Vĩnh Thánh Thiên tông cơ chứ? Tuy họ Lạc kia mồm miệng ác độc là người sai trước, nhưng cô có việc muốn cầu thì cũng không nên to tiếng. Có bị xúc phạm, hay không được tôn trọng đi chăng nữa thì cũng mặc kệ, nhưng nếu để lỡ mất việc chữa trị cho Thương Hàn, thì cô biết nói sao với sư phụ mình, và biết phải đối mặt ra sao trước sự mong đợi tha thiết của toàn thể môn phái Dịch Thủy đình?
Lòng cô nhất thời phiền muộn, ngay cả sức để chào hỏi cũng không có.
Các đệ tử đi tới đón cô, thấy cô như vậy, cũng đoán ra vào phần. Nghi Huyên cũng không nỡ giấu diếm bọn họ, đành kể lại sơ lược chuyện vừa rồi cho họ.
Nghe cô nói xong, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ lo lắng. Đệ tử đồng môn với cô là người mở miệng đầu tiên, khuyên giải an ủi cô nói: “Sư thúc đừng lo lắng. Có lẽ vai vế chúng ta thấp kém, đã thất lễ với Vĩnh Thánh thiên, vậy nên mới thế. Hay cứ trở về Dịch Thủy trước, rồi mời Chưởng môn ra mặt. Nếu còn không được nữa thì bẩm lên Chân Quân.”
“Ừ, nói đúng đó. Nếu có Chân Quân đứng ra nói, thì chẳng sợ Vĩnh Thánh Thiên không cứu.” Tịch Lạc cũng phụ họa theo.
Nhìn hai tiểu bối an ủi mình, lòng Nghi Huyên bỗng thấy phức tạp. Cô miễn cưỡng cười nói: “Đành vậy, chúng ta trở về thôi.”
Cô nói xong, đang định bước đến xe Lăng Vân thì thấy Tịch Hữu hoảng hốt chạy xuống, nhìn thấy cô thì vội vàng nói: “Sư thúc, sư bá hình như lên cơn sốt.”
Nghi Huyên nghe xong vội vàng lên xe. Bên trong xe, Nhạc Đình đang xem bệnh cho Thương Hàn, thấy Nghi Huyên vào thì chào hỏi một tiếng. Nghi Huyên cũng không nói nhiều, đi tới cạnh Thương Hàn vươn tay chạm lên trán hắn để kiểm tra. Dưới lòng bàn tay nóng rực y như lần trước, khiến người ta lo lắng vô cùng. Năm giác quan chưa phục hồi, lại sốt cao như vậy, mà thần sắc của Thương Hàn vẫn bình thản như cũ. Song, tình hình này càng làm cho người ta sốt ruột không thôi.
“Huynh ấy làm sao vậy?” Nghi Huyên hỏi.
Nhạc Đình đáp: “Xin sư thúc hãy yên tâm. Chỉ là ma khí trong người sư bá tái phát thôi. Gia sư đã nói qua, mỗi ngày vào giờ này, đều sẽ như thế. Ta đã cho sư bá ăn Địch Tủy đan, còn lại mời sư thúc thi triển ‘Thiên Nhất Huyền Thủy trận’ để phụ trợ thêm.”
Nghi Huyên gật đầu: “Muốn lập trận pháp, thì phải tìm nơi có nguồn nước trước đã.”
Bất Ngôn nghe vậy thì nói: “Vừa rồi đệ tử đã xem xét xung quanh, đi về phía trước bốn năm dặm nữa sẽ có một nguồn nước.”
“Tốt, chúng ta đi ngay.” Nghi Huyên nói.
“Thế nhưng, nơi này là vùng đất của Vĩnh Thánh Thiên tông, chúng ta tùy tiện đi như vậy hình như không hay lắm.” Dù sao cũng là cô gái tuổi còn trẻ, nên có phần nhát gan. Tịch Lạc sợ hãi nói xong, thì Tịch Hữu lập tức phụ họa theo.
Nghi Huyên không để vào bụng, “Chỉ là nhờ nguồn nước, có gây ảnh hưởng gì đâu. Hơn nữa cả quả núi này ngay cả thủ vệ cũng không có.” Cô nói rồi bảo mọi người lên xe, bay lên không để đi tìm.
Quả đúng như lời Bất Ngôn, đi thêm bốn năm dặm thì có một nguồn suối. Nghi Huyên đang vui vẻ muốn đáp xe xuống thì bỗng có một trận cuồng phong bất ngờ ập tới, đẩy xe bay lên trời cao.
Mọi người kinh hãi, khi nhìn ra ngoài xem thì thấy trong màn mây khói ngập trên núi, hiện ra một con Bạch Long. Vảy rồng lóng lánh, trong suốt như băng tuyết, hiển nhiên không phải là yêu quái. Nhưng Bạch Long không ngừng quẫy người, làm khuấy động gió mây, hình như đang bay về phía chiếc xe trên trời cao.
Nghi Huyên vừa nhìn đã nhận ra con Bạch Long này. —— Đây chẳng phải là Bạch Long của Lạc Kiến Hoài hay sao! Đây là muốn làm gì?!
Không chờ cô kịp tìm hiểu tình huống, để nghĩ ra đối sách thì con Bạch Long kia đã há mồm phun khí, kéo bão táp giông tố đến. Tuy mọi người có đạo hạnh, nhưng sao có thể đối phó với tình huống bất ngờ như vậy. Chỉ nghe thấy oành một tiếng, chiếc xe trên trời cao bỗng nổ tung. Cuồng phong cuồn cuộn mãnh liệt, gào thét về phía bọn họ, quăng họ lên không trung.
Sức mạnh đó quá khủng khiếp, Nghi Huyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chẳng mấy chốc thần thức đã bị chôn vùi. Đầu óc trở nên hỗn loạn, chỉ còn chừa lại tiếng gió ầm ầm bên tai…
…
Không biết qua bao lâu, cô từ từ tỉnh lại. Khi mở mắt ra, thấy sắc trời đã tối, cả bầu trời rạng rỡ lấp lánh đầy ánh sao. Cảm nhận được phía dưới là lớp cỏ xanh mềm mại, khẽ khàng chạm lên da cô. Mùi cỏ cây thơm mát hòa cùng mùi đất từ từ bay đến thấm vào miệng mũi cô.
Dưới ánh sáng của những ngôi sao, cô có thể nhìn thấy lờ mờ khung cảnh xung quanh. Nơi này, hình như là một khe núi. Nói đến cũng lạ, bị bay tít lên cao vậy mà khi ngã xuống lại không bị thương tích gì hết. Cô tức khắc nghĩ ra một đáp án duy nhất —— Rõ ràng là tên Lạc Kiến Hoài kia cố tình trêu chọc.
“Hừ, đã không cứu thì thôi, lại còn dùng thủ đoạn này để giễu cợt bức ép chúng ta sao!” Cô căm giận đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm đồng bạn của mình. Cô gọi từng tên bọn họ, nhưng đáp lại chỉ có âm thanh vang vọng từ khe núi. Cô hơi thấy mất mát, sau rồi lại tự giễu mà nở nụ cười.
Cô là người tu tiên, sao lại đi dùng biện pháp cổ xưa của người thường để tìm người cơ chứ? Cô lắc đầu cười cười, chìa bàn tay ra, gọi: “Trạm Lộ!”
Thanh âm bình tĩnh rơi xuống, thì cùng lúc một luồng hơi nước bốc lên như sương khói từ trên bàn tay cô. Chỉ khoảng nửa khắc sau, hơi nước ngưng kết thành một bảo kính. Tấm gương kia nhìn xinh xắn, viền hoa xung quanh, tươi đẹp muốn quên đi mọi ưu phiền. Cô cầm tấm gương ném lên, cất cao giọng quát: “Gương sáng soi tỏ, khai mở kính giới!”
Ngay tức khắc, từng luồng sáng rực rỡ tràn ra, xuyên thấu qua bóng đêm. Nghi Huyên ngẩng đầu nhìn lên tấm gương, như vậy tìm người tiện lợi hơn nhiều. Kể cả không tìm thấy thì bọn họ cũng sẽ trông thấy ánh sáng này mà tìm đến.
Cô hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm thì gương sáng bỗng chiếu ra một bóng người cao lớn, đứng ở cách đó không xa.
Nghi Huyên kinh ngạc, định đi đến kiểm tra. Nhưng chưa đi được mấy bước đã giật mình đứng tại chỗ.
Cô không ngờ rằng, người mà mình tìm thấy đầu tiên lại là Thương Hàn.
Gương sáng trong suốt như nước, làm cô hơi lóa mắt, khiến hình bóng của hắn trở nên không thật. Trên người hắn chỉ khoác một tấm áo đơn màu trắng, thoạt nhìn rất yếu ớt. Mái tóc dài của hắn rối tung, hai chân trần, nhìn thuần khiết mộc mạc như vừa được hồi sinh.
Nghi Huyên ngập ngừng gọi hắn một tiếng: “Sư huynh?”
Không có tiếng trả lời, đúng như Nghi Huyên đã dự liệu. Rõ ràng cử động cũng không cử động nổi, làm sao có thể đứng dậy được? Chẳng lẽ là yêu ma biến thành, hoặc chỉ là ảo ảnh? Nhưng —— cô ngẩng đầu nhìn lên bảo kính treo trên cao —— Gương sáng có thể nhìn xuyên thấu, nếu là yêu ma thì sẽ hiện nguyên hình. Rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra?
Khi cô đang nghi ngờ khó hiểu thì bỗng nhớ đến những điều mà Thiên Vân đã nói qua.
“… Linh khí ở ‘Lục Hư Thánh sơn’ vô cùng thịnh vượng, còn có nhiều thú vật cùng cây cỏ quý hiếm. Trong núi có một chỗ, tên là ‘Chân Hư cảnh’, nghe đồn nếu bước vào đó, có thể làm xương khô sinh ra da thịt, người chết sống lại.”…
Lẽ nào, nơi đây chính là “Chân Hư cảnh”?!
Nghĩ đến đó Nghi Huyên thấy đây là đáp án phù hợp nhất. Cô bỗng thấy thật vui mừng, nhẹ nhàng chạy về phía Thương Hàn, gọi: “Sư huynh!”
Nhưng Thương Hàn vẫn hờ hững như cũ, không thèm để ý đến. Nghi Huyên hơi xấu hổ, cô đứng trước mặt hắn, dè dặt gọi: “Sư huynh?” Cô thấy hắn vẫn không có phản ứng gì thì thở dài, nhíu mày thì thầm, “Dù sao cũng nên đáp lại một tiếng đi chứ?”
Đúng lúc này, bỗng nhiên hắn bước lên một bước, hình như định đi. Nghi Huyên đang đứng trước người hắn, nhìn hắn như vậy thì hoảng hốt lùi lại mấy bước. Và cũng vào lúc này, cô mơ hồ nhận ra rằng:
Hình như hắn không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy thanh âm của cô.
Lòng cô trầm xuống, không thể nghĩ ngợi thêm nữa, mà đưa tay kéo cổ tay hắn. Trong nháy mắt, người hắn hơi chấn động, vẻ mặt bỗng biến đổi, vùng trán lộ ra sát khí. Hắn nhanh như chớp xoay tay bắt lấy cổ tay cô, dễ dàng vặn ra đằng sau. Nghi Huyên còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn đẩy ngã xuống mặt đất. Đây không phải là người có thương tích trong người sao? Sức mạnh này ở đâu ra?! Cô kinh ngạc đến quên cả đau đớn.
Thương Hàn hiển nhiên không có ý thu tay lại, sau khi đẩy cô ngã xuống, lại vung lên một quyền, đánh thẳng vào mặt cô. Nghi Huyên bỗng hoàn hồn lại, xoay người tránh khỏi nắm đấm của hắn. Mắt thấy vùng cỏ bên cạnh mình bị đánh thành một cái hố nhỏ, thì cô lập tức nổi giận.
“Làm gì vậy hả! Ta làm gì huynh mà động tay động chân!” Cô tức giận kêu lên, giãy dụa ra khỏi sự kiềm chế của hắn, xoay người đứng lên, “Đừng tưởng huynh là bệnh nhân thì ta không dám đánh huynh!”
Cô nói là làm, lập tức tấn công Thương Hàn. Thương Hàn hiển nhiên không phán đoán ra được hướng tấn công của cô, nên bị cô thoải mái đánh trúng ngực. Một chưởng này thật ra không dùng nhiều sức lắm, chẳng qua là ăn miếng trả miếng thôi. Nghi Huyên nắm lấy vạt áo hắn, dưới chân quét ngang, đánh hắn ngã xuống đất.
“Sao hả, còn muốn đánh nữa không?” Nghi Huyên phủi phủi tay, khiêu khích nói một câu.
Thương Hàn chống người dậy, nhíu mày nghiến răng. Hắn không thể xác định được vị trí của đối phương, chỉ có thể dốc toàn lực để tự vệ. Vào lúc này, hắn chỉ có một chiêu để sử dụng…
Nghi Huyên thấy hắn chậm chạp không đứng dậy nổi, lo lắng không biết có phải mình dùng quá nhiều lực làm hắn ngã bị thương không, thì đã thấy một luồng khí hắc ám từ trong người hắn tràn ra, bao phủ toàn thân hắn, nhuốm đầy mùi tà ma tàn độc.
Ma khí?
Nghi Huyên hơi luống cuống. Hễ là nơi ở của tiên gia thì đều có khả năng tinh lọc ma khí. Nếu ma vật chạy vào đó, nhất định sẽ bị linh khí gây thương tích, dần dần bị hao mòn thể lực. Ma khí của hắn liệu có thể làm gì được? Vả lại ma khí này vốn đã làm tổn thương thân thể hắn, giờ hắn lại muốn sử dụng nó, vậy có khác nào tự tử?
Đều tại cô hành động theo cảm tính mà ép hắn vào tình trạng này!
Nhưng bây giờ hắn không nhìn thấy cũng không nghe được, rốt cuộc cô phải làm sao để cho hắn biết thân phận của cô, làm sao để hắn bình tĩnh lại?
Cô lùi lại một chút, tận lực suy nghĩ. Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, khiến cô vui vẻ.
Dịch Thủy đình có một môn pháp thuật gọi là “Kính Ánh”, có thể chuyển những thương tổn trên người khác sang bản thân mình. Nếu hắn có thể cảm nhận được pháp thuật này thì chắc chắn hắn sẽ hiểu ra.
Nghi Huyên bình tĩnh gọi bảo kính Trạm Lộ đang treo trên cao, niệm chú pháp rồi cầm gương chạy đến. Ngay khi đến gần hắn, ma khí đã như dao cắt quá da thịt. Nghi Huyên chịu đựng đau đớn, không hề chùn bước.
Cảm giác có người tới gần, Thương Hàn lộ ra sự kinh hoàng. Nhưng rất nhanh sau đó vẻ tàn khốc của hắn đã đè nén sự kinh hoàng xuống, hắn nhíu mày, tung chiêu tấn công. Nghi Huyên thấy thế, cũng xuất chiêu phá chiêu của hắn. Nếu luận về đạo pháp võ nghệ thì cô chưa bao giờ là đối thủ của Thương Hàn. Tuy rằng hôm nay vẫn không phải là đối thủ, nhưng cũng phải thắng hắn mới được.
Đòn công kích của hắn bị cô gắng gượng phá bỏ. Sự thất bại này khiến hắn khiếp sợ. Sau chiêu đó, hắn bị hoảng loạn mà lộ ra sơ hở. Nghi Huyên sao có thể bỏ qua cơ hội này, cô bắt được chỗ sơ hở kia, không hề do dự mà ấn bảo kính vào ngực hắn, quát: “Trạm Lộ! Kính Ánh!”
Chỉ chốc lát thôi, những đau đớn của hắn đã dịch chuyển sang thân thể cô, khiến cô kêu lên đau đớn. Thuật “Kính Ánh” của cô vẫn chưa thành thạo, nên tổn thương chuyển sang chỉ có hạn. Nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy thôi cũng làm cho cô thấy không thể chịu đựng nổi. Tâm mạch đau nhức, thân thể thì nóng rực vì sốt cao, khiến cho đau đớn càng thêm nặng thêm sâu, không buông tha người ta dù chỉ là giây lát.
Cô run rẩy cố ép chính mình không được xúc động thu lại pháp thuật. Bàn tay để trên ngực hắn kiên quyết đến không ngờ.
Rốt cuộc ma khí cũng dần tan đi, còn hắn cũng bắt đầu bình tĩnh lại. Cô biết pháp thuật đã thành công, đang lúc vui mừng, thì hắn nâng tay lên, áp lên tay cô.
Sự run rẩy từ mu bàn tay không hiểu sao còn truyền vào trong lòng. Khiến thân thể cô cứng đờ, quên cả đau đớn, cũng quên luôn cả việc thu lại pháp thuật.
Thần sắc hắn trở nên bình thản, vùng trán cũng không còn sát khí nữa. Hắn nắm lấy tay cô, đẩy bảo kính đang đặt trước ngực hắn ra. Thuật Kính Ánh được giải trừ, đau đớn cũng tan đi, cô không kìm được mà thở hắt ra một hơi, thả lỏng người xuống.
Song, cô còn chưa kịp thở xong, người hắn đã đổ nghiêng xuống. Cô cuống quýt đỡ lấy hắn, cố gắng đứng thật vững để không bị hắn đè ngã xuống đất.
Thân thể hắn yếu ớt mềm nhũn, cứ như đã bị rút hết sức lực. Hơi thở hổn hển không ổn định khiến ngực hắn phập phồng dữ dội. Hơi thở nóng bỏng phả xuống gáy cô, khiến cô càng thêm lo lắng.
Nghi Huyên thở dài, không nói gì mà nhìn trời.
Mặc kệ như thế nào, so với việc oán trách hắn bây giờ thì việc chữa thương cho hắn còn khẩn cấp hơn…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT