Kỳ quái? Vì sao trên đường đi vào đại điện mọi người đều dùng nhãn thần kính nể nhìn ta? Cảm giác dường như “Vương gia trở về”. Dù ta là Lý Mặc Trù, nhưng nhiều nhất chỉ là một tiểu hoàng tử mười hai năm trước được sủng ái, ở trong triều không có chút thế lực nào, tại sao mọi người lại đối ta cúi đầu khom lưng?

Nhược Nhược lôi kéo ta tới một bao lâu phía trước, chỉ thấy một thái giám cất cao giọng: “Hoàng thượng giá lâm!” Đón hoàng đế lão đầu vào song song, mọi người tề xoát xoát quỳ xuống hết, cùng hô lớn: “Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế!” Ta nhìn đến ngây người. Nhược Nhược kéo kéo tay áo của ta, ta quýnh lên, giật tay áo trở về. Thế nào, bản thiếu gia đã bảo không quỳ là không quỳ! Ta là người rất có nguyên tắc a!

Lão đầu ngồi trên long ỷ khoát tay: “Các khanh bình thân!”

“Phụ hoàng, Thập tứ đệ cư nhiên kiến giá không quỳ, xin xử phạt tội khi quân!” Một thanh âm từ bên cạnh ta truyền đến.

Ác ô! Có người đi mách lẻo chuyện của ta rồi! Không cần quay đầu ta cũng biết là phì trư hoàng tử. Chạy tới dựa vào người Nhược Nhược —— không được hiểu lầm ta sợ nha, kỳ thực ta chỉ là tìm vị trí tốt xem kịch, không hơn!

“Làm càn!” Lão đầu uy nghiêm quát, bên cạnh càng truyền đến tiếng cười đắc ý.

“Trẫm đã sớm phê chuẩn Long nhi miễn trừ quỳ xuống, ngươi dám có ý kiến gì? Tội khi quân gì hả! Trẫm ngày hôm qua vừa mới nhận Long nhi, ngươi đã nghĩ chúng ta thiên nhân vĩnh cách, ngươi không an tâm chứ gì! Ngươi là đồ nghịch tử! Muốn làm trẫm tức chết a!” Tức giận đến râu mép đều vểnh cả lên.

Sao ta không biết hắn có chuẩn cho ta việc này vậy nhỉ? Lần trước ta không chịu quỳ, hắn chỉ bảo đừng miễn cưỡng, nhưng đâu có nói rõ a. Xem ra lão đầu không phải bất công bình thường, nhãn thần nhìn phì trư tựa như thấy một đống bụi bặm chồng chất, còn đối với ta thì cực kỳ sủng nịch. Cũng phải thôi, ta như vậy người gặp người thích, so với phì trư đương nhiên cách biệt một trời.

“Phụ hoàng, nhi thần không dám, chỉ là...” Kinh sợ quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Lão đầu cũng không chờ hắn nói xong liền cắt ngang: “Câm miệng, trẫm không muốn nghe ngươi nói lời vô ích. Không cần dài dòng cút khỏi đại điện cho trẫm!”

“Nhi thần tuân chỉ!”

Thân thể lạnh run hảo hảo cười, thịt run lên run lên, thiếu chút nữa làm ta cười ra tiếng, đành phải dụi đầu vào chôn ở trước ngực Nhược Nhược.

“Long nhi, ngươi đừng thương tâm, phụ hoàng thương ngươi không kịp, thế nào lại đi trị tội ngươi ni?” Lão đầu dường như hiểu lầm rồi.

Cũng không nín được nữa, nhất thời trong triều đình vang lên tiếng cười càn rỡ của ta, thực sự là một điểm cũng không hơn Chu Sao (who?, ai bít hêm???), chỉ là so với hắn dễ nghe hơn. Đỡ tay Nhược Nhược, ta vừa cười vừa nghĩ: Đại gia sợ rằng đã vẻ mặt hắc tuyến, quạ đen xoay ở phía trên a!

Thật vất vả cười xong, bàn tay của Nhược Nhược đích thủ còn đang ở trên lưng giúp ta thuận khí. Thật tốt! Ta càng ngày càng thích hắn nha!

“Long nhi, ngươi không sao chứ? Có muốn uống một ngụm trà nghỉ ngơi một chút không?” Lão đầu thân thiết nhìn ta.

Hắn dự định sủng ta đến ngất trời luôn a? Ta nhíu mày, mở miệng: “Ta không sao, ngươi bắt đầu lâm triều đi!”

Bên cạnh truyền đến tiếng phì trư hút không khí, chỉ là lúc này thành thật hơn, không dám coi thường vọng động. Hắn đại khái nghĩ không ra ta sẽ dùng “Ngươi” để xưng hô với cửu ngũ chí tôn a. “Ha hả, đã phá vỡ vài tập quán cũ kỹ rồi.” Ta ác liệt tự khen mình.

“Ngày hôm nay lâm triều ta muốn tuyên bố một đại sự rất quan trọng: từ xưa tới nay, thái tử chọn người ta vẫn không có chiếu cáo hậu thế. Lần này, thừa dịp Long nhi trở về, ta muốn tuyên chỉ. Phúc Quý, bắt đầu tuyên chỉ!”

Phúc Quý đứng ở bên cạnh bước ra, cầm thánh chỉ đọc lớn: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thập Tứ hoàng tử Mặc Trù từ nhỏ thiên tư thông minh, trí tuệ hơn người. Nay thoát nạn trở về, đủ thấy có Cửu Long chân khí hộ thể. Hơn nữa người này cước thải thất tinh, quả thật xứng với ngôi vị thái tử. Đặc biệt phong Thập Tứ hoàng tử Mặc Trù làm đương kim thái tử, chọn ngày tốt cử hành đại điển kế nhiệm. Khâm thử! Tạ ơn!”

Oanh! Ngũ lôi oanh đính! Tình thiên phích lịch! Ta thất kinh nhìn về phía Nhược Nhược, tưởng tìm được chỗ dựa vào, nhưng chỉ thấy hắn cười cười nói: “Đây là thư xứng đáng thuộc về ngươi, từ nhỏ ngươi đã bị phụ hoàng bồi dưỡng thành người thừa kế, mấy ngày hôm trước ta cùng phụ hoàng đề cập chỉ bất quá trợ giúp mà thôi. Phàm là thuộc về của ngươi, ta phải giúp ngươi lấy về! Bất kỳ kẻ nào cũng không thể cản trở ngươi leo lên ngôi vị hoàng đế.” Nói xong, lại dùng ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn phì trư.

Mà cái liếc mắt này, lại làm ta hàn triệt nội tâm, trước mắt tối sầm...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play