Khanh Ngũ một bên đọc sách, một bên vươn tay để cho Mai giáo chủ bắt mạch.

Lại nói mới sáng sớm, Mai giáo chủ đã đeo cái bộ mặt khó coi, không buồn báo một tiếng đi thẳng tới viện Thương Tùng nói muốn bắt hỉ mạch cho Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ không khỏi nhìn xuống cái bụng của mình, còn vươn tay sờ sờ —— trong bụng đầy một giỏ bánh bao và cháo nóng vừa mới ăn lúc sáng, đương nhiên không có khả năng có bào thai rồi, nhưng nhìn bộ dáng này của giáo chủ có vẻ rất là nghiêm túc đó.

Sau khi giáo chủ dò xét mạch tượng, thì đưa tay đặt ở trên bụng Khanh Ngũ ấn ấn, sau đó thì dùng sức nhấn mạnh một cái, cắn răng nói: “Què Ngũ, ngươi căn bản là không có mang thai!”

“Nam nhân sao có thể mang thai, giáo chủ lại tin lời đồn nhăng cuội gì ở chốn giang hồ hả?” Khanh Ngũ bâng quơ cười cười, “Còn vấn đề của Tô Á, đúng là do bản thân hắn tự tiện làm bậy, ta đã hạ lệnh nhốt hắn vào trong địa lao rồi, tùy ý giáo chủ xử trí.”

Trong mắt giáo chủ hiện lên một chút thần sắc phức tạp, hung hăng nói: “Đừng tưởng rằng làm như vậy, là có thể trốn thoát khỏi sự trả thù của ta!”

“Đại ca, ngươi không được động tay với hắn.” Tiểu Thất đứng một bên lạnh lùng nói.

Mai giáo chủ ngẩng đầu, hừ lạnh một tiếng, sau đó chế giễu Khanh Ngũ: “Tối hôm qua Tiểu Sương hầu hạ ngươi rất vui vẻ đi?”

Khanh Ngũ hai má ửng đỏ, vội ho một tiếng rồi nhanh chóng cúi đầu. Bộ dáng kia đúng là giống y như đã bị Tiểu Thất ăn sạch không chừa mẫu xương vậy đó.

“Đại ca! Ngươi đừng nói bậy!” Tiểu Thất khóe miệng run rẩy.

Mai giáo chủ lại không chịu buông tha: “Khanh Ngũ, nếu như ngươi dám đối xử không tốt với Tiểu Sương, ta nhất định sẽ khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!”

“Được rồi!” Tiểu Thất kéo hắn ra bên ngoài, “Đi tìm Tô Á của ngươi đi thôi! Tới địa lao rẽ trái đi về hướng Đông, tạm biệt không tiễn!”

“Tiểu Sương! Ngươi đây là cái thái độ gì vậy hả!” Mai giáo chủ bất mãn nhìn đệ đệ nhà mình.

“Đi thôi đi thôi! Một lát sẽ đi qua đưa cơm cho các ngươi.” Tiểu Thất đuổi người.

Triệu Đại Bảo đợi Mai giáo chủ rời khỏi, mới tiến vào: “Khanh Ngũ, xe lăn đặt Bảo Nghệ Trai làm theo yêu cầu của ngươi đã làm xong rồi đó, à cũng làm xong chiếc xe lăn cho Liễu Tàn Nguyệt luôn rồi.”

“Ừ.” Khanh Ngũ đáp lời, mấy ngày nay không ngồi xe lăn, mặc dù có lúc mình có thể khập khiễng đi hai bước, có đôi khi là được Tiểu Thất ôm, nhưng luôn cảm thấy không được tự nhiên, vẫn là ngồi ở trên xe lăn của mình mới có cảm giác an toàn.

Lại nói, lúc này bên trong địa lao, Tô Á đang trải đệm chăn trên sàn nhà ngồi xuống —— tuy rằng Khanh Ngũ đem hắn nhốt vào trong này, nhưng ở trong lòng của hắn cũng không oán hận thần tử.

Khanh Ngũ còn âm thầm bày mưu đặt kế hắn lặng lẽ chuồn đi ra ngoài, việc này mục đích là muốn qua mắt Mai giáo chủ nhưng hắn không trốn. Họ Mai kia ấy à, hắn thấy một lần, áp chế một lần! 【 cho nên nói mỹ nhân Tô Á chính là loại hình quỷ súc tra công ẩn hình. 】

Hết lần này đến lần khác Mai giáo chủ luôn bị người cưỡng bức nhưng cố tình cứ lần mò tìm lại đây, quả nhiên hai người vừa gặp mặt lại bắt đầu đánh võ mồm, cứ quang quác ầm ĩ ở bên trong.

Trong mắt Côn Dạ La chính là giáo chủ nhà bọn họ cuối cùng cũng đã rơi vào lưới tình.

Khanh Ngũ thật là một người nguy hiểm, vậy mà đem một nhà giáo chủ ăn gắt gao —— Côn Dạ La âm âm mỉm cười, từ bên ngoài địa lao lướt qua.

Đại hội võ lâm tuy rằng mấy lần trắc trở nhưng mấy ngày nay rốt cục cũng đi vào quỹ đạo, Khanh Ngũ lấy cớ thương bệnh từ đó đến giờ vẫn chưa từng lộ diện, giao toàn quyền cho Đường chủ. Bây giờ trên dưới toàn bộ mọi người có mặt tại đại hội võ lâm đều tỏ vẻ cùng chung mối thù với ma giáo, mà ngay ở mấy ngày trước đây, giáo chủ ma giáo Mai Băng Triệt cũng phát ra Ma thần lệnh, nói muốn tham dự võ lâm đại hội, đương nhiên, bởi vì hiện nay hắn đang cùng Tô Á dây dưa không rõ cho nên do Côn Dạ La dịch dung thành giáo chủ phát uy ở trong buổi đại hội.

Võ công của Côn Dạ La siêu nhiên, rất nhanh đã đánh bại hết mấy đại biểu của các đại môn phái, ngay ở trong lúc các vị thủ lĩnh của năm đại môn phái liên thủ tóm lấy hắn thì dĩ nhiên Côn Dạ La lại dùng mưu kế dương đông kích tây khống chế tiểu nữ nhi của chưởng môn Võ Đang Bạch Băng, áp chế chưởng môn Võ Đang giao ra cái chìa khóa của tàng kinh các, đám người tại hiện trường lại nhân cơ hội bóc trần căn cứ chính xác chứng minh phó chưởng môn Võ Đang âm thầm cấu kết với ma giáo, lần thứ hai đại hội võ lâm này lại thổi bùng một đợt sóng gió mới.

Mà lúc này, đám người ma giáo thần không biết quỷ không hay đã mai phục chung quanh khắp bốn phía tám hướng ào ạt hiện thân, bao vây toàn bộ đám anh hùng hào kiệt tại hiện trường, tình thế hung hiểm tột cùng!

Đúng thời khắc nguy cấp này, Khanh gia Ngũ thiếu Khanh Thục Quân thế nhưng không để ý bệnh nặng trong người, lao tới võ lâm đại hội, thương lượng hòa giải với Côn Dạ La—— trước mặt các anh hùng thiên hạ, Khanh Ngũ một bên tay nắm chặt lấy khăn che miệng ho ra máu, một bên dùng tài hùng biện xuất sắc thuyết phục giáo chủ ma giáo, dùng thân hình gầy yếu đó để gánh vác trách nhiệm nặng tựa ngàn cân, trí tuệ cao siêu cùng khả năng đối đáp khiến khiếp sợ toàn trường, cuối cùng hai bên cùng lùi một bước đạt được thỏa hiệp, trao đổi ích lợi đổi lại sự an toàn cho mấy trăm mạng người.

Nhưng mà giáo chủ ma giáo cũng không là người lương thiện, tuy đã đồng ý thả tự do cho mọi người, nhưng lại muốn một mình Khanh Ngũ đền tội, buộc Khanh Ngũ phải nuốt bình độc dược bí truyền của ma giáo mới bằng lòng bỏ qua, Khanh Ngũ công tử thong dong uống thuốc độc, khí độ bình tĩnh kia đúng là khiến người người cảm động khâm phục không thôi!

Tuy rằng trận địa lần này về mặt lợi ích thì xem ra liên minh võ lâm hơi chịu chút thua thiệt, nhưng từ nay về sau trong chốn võ lâm đã đúc ra một đoạn giai thoại —— Quân Thiên công tử Khanh Thục Quân tiếng thơm vang vọng khắp võ lâm, một bước nhảy vọt trở thành nhân vật danh tiếng đứng thứ hai trong võ lâm liên minh.

Chẳng qua là, cái được gọi là đại quân ma giáo bí mật lui binh, sau khi đi tới ngoài thành hẻo lánh cởi khăn che mặt, đám người này đa phần là nhóm tinh anh Kỳ tộc với nhân thủ bên trong Khanh Gia bảo —— giáo chủ ngàn dặm lao tới Trung Nguyên, nào đâu có điều kiện để mang theo nhiều thủ hạ như vậy chứ? Việc này từ đầu tới đuôi, đều là mưu mô chước quỷ của Khanh Ngũ cùng Côn Dạ La.

Thật ra kẻ chân chính câu kết với ma giáo đúng ra là vị cứu tinh Khanh Thục Quân hiện giờ được toàn bộ giang hồ coi là thánh nhân đó a!

Danh tiếng Khanh Ngũ nhanh chóng tăng vụt lên nổi tiếng khắp giang hồ xa gần.

Trước kia thời điểm khi Khanh Ngũ mới tới Tô Thành, đã đem bức tranh chữ của mình đến cửa hàng tranh chữ bán —— không phải muốn bán lấy tiền, là muốn nhân cơ hội trước có thể xây dựng danh tiếng. Nhưng bởi vì khi đó hắn chưa có tiếng tăm gì, cho nên mặc cho tranh chữ của hắn đúng là hàng thượng phẩm chất lượng cao, có người hỏi thăm, ngẫu nhiên có người mua, cũng vì cảm thấy chữ viết rất đẹp, mua về trang trí.

Nhưng một đoạn thời gian gần đây, tranh chữ của Khanh Ngũ như nước lên thuyền lên, bút tích thực sự lại càng quý báu, thậm chí đã xuất hiện rất nhiều hàng nhái. Hơn nữa nghe nói hiện giờ Khanh Ngũ công tử thương bệnh tàn độc đan xen, không biết khi nào sẽ ra đi, tranh chữ gì gì đó lại càng ngày càng đáng giá.

Mà cửa lớn Khanh Gia bảo mỗi ngày đều phải đuổi không ít thiếu nam thiếu nữ tiến đến quan tâm hỏi han tình trạng của Khanh Ngũ —— cơ hồ bắt đầu từ cái ngày định mệnh đã bị Khanh Ngũ mê đảo, một đám tiểu thanh niên tràn đầy nhiệt huyết chốn võ lâm, cũng có người ở trên phố nghe thấy tiếng tăm mà sùng bái ngưỡng mộ kéo đến ——nghe đâu trong tin đồn lan truyền, Khanh Ngũ càng ngày càng được lan truyền như một vị thần, nói hắn dung mạo như thiên nhân, khí độ cao nhã, xuất thân cao quý, tính cách ôn nhu, tài hoa hơn người… vân vân.

Tuy rằng ngay từ đầu Khanh Ngũ còn dụng tâm kín đáo sai phái Triệu Đại Bảo giúp mình đi tuyên truyền tạo thế, hy vọng có thể ở trong võ lâm gây dựng chút thanh danh, nhưng hiện giờ đã đến loại trình độ không cần bản thân hắn phải đi tuyên truyền rồi.

Từ ngày đó tại đại hội võ lâm Tiểu Thất cùng về với Khanh Ngũ, đã thấy rất nhiều thiếu niên thiếu nữ ngưỡng mộ Khanh Ngũ xách theo giỏ tươi hoa trái cây ném vào bên trong vách tường sơn trang phân đường Khanh Gia bảo —— nghe nói đây là một loại phương thức bày tỏ lòng mến mộ, vì thế sai người đứng canh ở trước cửa phụ trách đón lấy đồ được ném vào, về sau mỗi ngày đều có hoa quả ăn.

Khanh Ngũ nhìn thấy người hâm mộ của mình ném quả táo vào, thì nhanh chóng cầm ở trong tay, rất là bùi ngùi: “Đây là vật tượng trưng chứng minh việc người trong thiên hạ đã thừa nhận ta, đây là tấm lòng chân thành của mọi người dành cho ta, cho nên không thể lãng phí, ta cũng muốn dùng phương thức nhiệt tình để đáp lại.”

“Gì?” Tiểu Thất = =

Vì thế Khanh Ngũ đem tấm lòng nhiệt tình cho quả táo vào trong nồi lẩu ——suốt mấy ngày liền phải ăn món lẩu hoa quả, Tiểu Thất chỉ thiếu điều lật cái bàn mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play