Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Thất quay về.

Khanh Ngũ một đêm không ngủ, nhìn thấy hắn, vốn là hàng mày nhíu chặt cũng bất đắc dĩ giãn ra, nói: “Tiểu Thất, ngươi chạy loạn đâu vậy?”

Tiểu Thất trên mặt đều là tro bụi, giống như con mèo hoa, hắn chỉ ngây ngô cười, cười không ngừng.

Triệu Đại Bảo lắc đầu: “Đứa nhỏ này thần kinh không bình thường!”

Tiểu Thất cơ hồ là run rẩy đưa tay vào từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, cười toe tóe nói: “Ngũ thiếu, ta tìm được hoa Phản Sinh!! Ngươi được cứu rồi!!”

Tiểu Thất nhìn Triệu Đại Bảo đem đóa hoa Phản Sinh óng ánh đem mài nhỏ, làm thuốc, cuối cùng rang lên thành một chén thuốc mùi thơm lạ lùng.

Cuối cùng Khanh Ngũ cũng có thể khỏi hẳn!

Tiểu Thất khó có thể ức chế nỗi lòng vui mừng như điên. Hắn tiếp nhận chén thuốc kia, thật cẩn thận bưng đến trước mặt Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cười nói: “Ngươi không cần khẩn trương.”

“Ta mới không khẩn trương! Nhanh uống thuốc đi!” Tiểu Thất cầm thìa, ở bên miệng thổi thổi, mới cẩn thận đút cho Khanh Ngũ uống xuống.

Uống một chén thuốc thôi mà, Tiểu Thất lại cảm thấy thời gian còn dài hơn một trăm năm.

Nhìn Khanh Ngũ đem kia chén thuốc uống hết, Tiểu Thất kích động chờ mong kỳ tích xảy đến —— Khanh Ngũ có thể sống rồi, thật sự thật tốt quá! Cái này hết thảy đều nhờ Tào sư phụ!

Thì ra những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn đều không có rời đi, vận mệnh ưu đãi với hắn như thế ——Tào sư phụ giống như người cha vẫn còn sống, Khanh Ngũ cũng bởi vậy mà được cứu rồi!

Tiểu Thất thở một hơi thư thái thật dài, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.

Một đêm kia, hắn như cũ ngủ ở trong phòng Khanh Ngũ, hơn nữa còn mơ một giấc mộng đẹp, mộng Khanh Ngũ có thể đi có thể nhảy, lôi kéo tay mình đi khắp chân trời góc biển… …

Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Thất khóe miệng đều treo một nụ cười ngọt ngào.

Chính là hắn lại không biết, Khanh Ngũ nằm ở trên giường mình, dần dần nhíu mày.

Hàn khí trong cơ thể, tựa hồ càng ngày càng tràn đầy … Khanh Ngũ định vận khí bình ổn, nhưng không ngờ một dòng khí hung tàn âm hiểm đến cực điểm chạy ngược dòng lan ra toàn thân, làm tứ chi toàn thân của hắn giống như bị tấc tấc gõ nhịp đau nhức giống như đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị đông lạnh thành khối băng.

Mà cái này bất quá là dòng sóng ngược lần đầu tiên mà thôi.

Sao lại như thế!!

Khanh Ngũ mở to hai mắt!!

Sau khi dùng hoa Phản Sinh xong, kịch độc thiên phệ lan tâm thế nhưng toàn bộ chảy ngược!! Như thủy triều tuôn trào rất mạnh!!

Tào sư phụ! Ngươi đã lấp liếm cái gì với Tiểu Thất vậy!!

Một đợt sóng hàn độc ngược dòng trào lên chọc thủng toàn thân, dưới sự dẫn dắt kỳ diệu của thuốc hoa Phản Sinh không ngừng ăn mòn thân thể Khanh Ngũ. Nửa đêm Khanh Ngũ chống cự, nội lực toàn thân tiêu hao hầu như không còn, cuối cùng ý thức được một sự kiện…

Một kiếp này… …

Chạy không thoát … …

Ha, Tiểu Thất, ta xin lỗi ngươi.

Xem ra, ta không thể thực hiện hứa hẹn với ngươi rồi.

Khanh Ngũ cố nén đau nhức, bài ra một nụ cười khổ.

Một đêm tra tấn, cổ họng Khanh Ngũ thật sự không phát ra một tiếng, không mảy may làm kinh động tới Tiểu Thất.

Sáng hôm sau như thường lệ hắn đúng giờ rời giường, như trước nhắm nửa con mắt để cho Tiểu Thất giúp mình mặc quần áo, sau khi thay xong quần áo lại nói với Tiểu Thất: “Tiểu Thất, ngươi đi giúp ta chạy một chuyến.”

“A?” Tiểu Thất có chút kỳ quái.

“Chỗ này của ta có món đồ, phải đưa tới Minh Vũ Môn ở Giang Nam trước giờ ngọ ( giữa trưa) hôm nay, ngươi chạy nhanh lên.” Khanh Ngũ cầm một khối ngọc bội ở bên hông, không quay đầu, Tiểu Thất cầm lấy ngọc bội, hỏi: “Ngươi cảm giác như thế nào? Ngày hôm qua uống thuốc bào chế từ hoa Phản Sinh kia, có cảm giác tốt hơn một chút hay không?”

Khanh Ngũ cười nói: “Rất có hiệu quả, ta cảm thấy trên người ấm áp nhiều lắm.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiểu Thất vui tươi rạo rực mà cầm ngọc bội đi ra ngoài.

Hắn lại không phát hiện, Khanh Ngũ vẫn luôn không có nhìn hắn.

Bởi vì Khanh Ngũ đã không còn nhìn thấy.

Kịch độc tra tấn suốt một đêm, sớm đã gấp mười lần so với đợt trước, lúc hừng đông Khanh Ngũ phát hiện mình bị mù rồi.

Ai cũng không biết, đến tột cùng phải kiên quyết thế nào, mới có thể làm cho hắn từ trong nỗi tra tấn thống khổ lớn như thế vẫn cứ như thế điềm đạm bình tĩnh mà nói chuyện.

Chính là cố gắng nhẫn nại lần này, sau khi Tiểu Thất đi rồi cuối cùng cũng đạt tới cực hạn.

Khanh Ngũ khom lưng xuống, một ngụm máu tươi phun trên vạt áo chính mình, vì thế giống như giống như van máu được mở công tắc ra vậy, chưa từng ngừng chút nào.

Lúc Triệu Đại Bảo đưa điểm tâm đến, bị cảnh tượng trước mắt kinh hoảng sợ hãi đến ngây người.

Khanh Ngũ nghe thấy tiếng mâm đồ ăn rơi xuống đất, quay đầu, dùng hơi khí lực cuối cùng quát: “Đi… Tìm cha ta… Hắn… Hôm nay phải đến a… Ta có lời muốn nói với hắn… Đi… Đi! Ngô…” Nói xong lại là một mồm to máu tươi phun ra, thân thể cũng nghiêng dựa vào một bên tay vịn, không thể đứng dậy nữa.

Triệu Đại Bảo muốn đi đỡ, Khanh Ngũ lại đột nhiên lại ngẩng đầu, run giọng nói: “Đại Bảo… lần cuối cùng ta… Cầu ngươi… Đi tìm cha ta… Đi… Đi a!!!!” Tay hắn nắm chặt tay vịn xe lăn, gân xanh nổi lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, sắc mặt xám trắng, sắp sửa ra đi!!

Triệu Đại Bảo sợ ngây người, một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, cắn răng xoay người bỏ chạy!!

Hắn liều mạng mà chạy tới cửa, nghiêng ngả lảo đảo, cũng không biết bị té ngã bao nhiêu lần, thế nhưng tới cửa rồi mà còn chưa nhìn thấy thân ảnh của bảo chủ.

Bảo chủ còn chưa tới!

Triệu Đại Bảo nổi điên nhất dạng chạy hướng cửa thành chỗ.

“Bảo chủ! Bảo chủ!! Bảo chủ!”

Mọi người chỉ nhìn thấy một người điên vừa kêu to khóc lớn chạy về phía cửa thành.

Qua thật lâu, Triệu Đại Bảo từ lối đi chạy như điên bất ngờ ngã quỵ, rốt cục nghe thấy được tiếng vó ngựa, hắn giãy dụa ngẩng đầu, nhìn thấy bảo chủ Khanh Vân Tung quần áo tuyết y kia.

Khanh Ngũ nói quả nhiên chuẩn luôn, ngày này bảo chủ chạy tới đây.

“Bảo chủ… Là ta!” Triệu Đại Bảo dùng hết một tia khí lực cuối cùng, “Ngũ thiếu… Không được rồi!!!”

Khanh Ngũ trên người đau đớn không ngừng tăng lên, hàn độc càng ngày càng tàn sát bừa bãi, thế cho nên cuối cùng nhổ ra lại là đống máu lẫn lộn với khối băng bột phấn. Trong lỗ tai của hắn không ngừng vang lên tiếng nổ râm ran, không chỉ có mắt không thấy gì, ngay cả lỗ tai cũng không còn nghe gì nữa, trong đầu óc chỉ còn lại có nỗi đau nhức như muốn nứt toác ra, tình cảnh này khiến hắn rốt cuộc không thể giữ thăng bằng, từ trên xe lăn té thật mạnh xuống đất.

Nghe không được, nhìn không thấy, chỉ còn mỗi nỗi đau đớn xé rách hắn ngàn vạn lần, hắn không biết Khanh Vân Tung khi nào sẽ đến, chỉ có thể dùng khí lực cuối cùng vươn tay, bò sát trên mặt đất giãy dụa.

“Cha… Cha… Ngươi không cần… trách Tiểu Thất… Không cần trách hắn…” Khanh Ngũ giãy dụa nói xong, không để ý máu tươi mang theo băng không ngừng trào ra từ cổ họng, một lần lại một lần, hắn không biết mình có thể chống đỡ bao lâu, không biết Khanh Vân Tung khi nào tới, chỉ có thể không ngừng lặp lại, truyền đạt lời nói cuối cùng của mình.

Cũng không biết qua bao lâu, cũng không biết hắn đến tột cùng hôn mê bao nhiêu lần, hoặc là đem câu nói kia lặp lại bao nhiêu lần, rốt cục, hắn cảm thấy lần đầu tiên, cũng là cuối cùng một lần, mình cảm nhận được vòng ôm ấp bao dung ấm áp của cha.

Hắn nghe không được giọng nói của cha mình, nhìn không thấy khuôn mặt của ông, thậm chí bởi vì quanh thân đau đớn quá mức kịch liệt, ngay cả việc Khanh Vân Tung nhẹ nhàng vuốt ve gò má khuôn mặt của hắn cơ hồ đều sắp sửa không thể cảm thụ được, hết thảy mọi thứ trên thế giới này dần dần thu nhỏ lại, rơi vào vực sâu.

“Cha… đừng… đừng… trách… Tiểu Thất…” Khanh Ngũ rốt cục cũng nói lời cuối cùng, một lần cuối cùng.

Thế giới của hắn, hết thảy mọi thứ của hắn, sau những lời này đều

Bỗng chốc

Chôn vùi.

Hắn đau lâu lắm.

Mệt mỏi quá.

“Quân nhi… Ngươi không được nhắm mắt đâu…” Khanh Vân Tung ôm thi thể lạnh lẽo của Khanh Ngũ, ở nơi đó ngồi đến khi mặt trời chiều ngã về Tây, tận khi đó hắn mới vươn tay khép hai mắt của Khanh Ngũ lại.

Rốt cục Tiểu Thất cũng trở lại, cầm công văn do Vũ Môn Giang Nam Minh đưa, cơ hồ là búng một cái nhảy dựng vào trong khoảnh sân Khanh Ngũ, lại nói cái môn phái này thật đúng là xa xôi, hắn mất nửa ngày mới tìm được.

“Ngũ thiếu! Ta đã về rồi!” Tiểu Thất mắt thấy cửa không khóa, liền lên tiếng nói: “Ngươi đỡ hơn chút nào chưa?”

“Quân nhi ngủ rồi.” Khanh Vân Tung như trước ngồi ở trên mặt đất tràn đầy máu tươi, cả người cũng dính đầy máu, mặt không đổi sắc mà nói.

Trong lòng ngực của hắn ôm … …

Là… …

Công văn trong tay rơi trên mặt đất.

Tiểu Thất từ khung cửa trượt té ngã ngồi trên mặt đất.

Giang hồ cảnh sắc mênh mông rộng lớn

Người nào cười ở phương trời xa xôi

Thược dược xuân này khẽ khàng rơi

Đêm trăng sáng tỏ ai thổi tiêu bên Kiều

Một đêm mộng một chiêm bao

Đêm sao không ánh sáng

Ý che hồn mất

Đời người sương che mịt mùng

Sinh tử sao chia cắt tương tư

Trên núi đêm mưa thê lương ngóng trông

Trước đây xuân tới hương yến ngọt lành

Hiên hè nhiễm phong sương có hề chi

Một đêm mộng một chiêm bao

Đêm sao không ánh sáng

Ý che hồn mất

Đời người sương che mịt mùng

Sinh tử sao chia cắt tương tư

Trên núi đêm mưa thê lương ngóng trông

Trước đây xuân tới hương yến ngọt lành

Hiên hè nhiễm phong sương có hề chi

Kiếp sau chuyển thế

Biết khi nao nâng chén quỳnh cùng Khanh

Kiếp sau chuyển thế

Cùng Khanh tay trong tay ngắm chiều tà

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play