Triệu Thanh là một trong hai vị hộ pháp của Thương Minh giáo, kì thực cũng là đại phu bên người giáo chủ. Thương Minh giáo sáng lập hơn ba trăm năm, vẫn luôn nằm ở một phương, thẳng đến khi Thương Minh Thư Vân mở rộng tới vùng Trung Nguyên. Thương Minh Thư Vân chính là một vị giáo chủ đạt được thành tựu thành công nhất trong các thời đại, nhưng cũng giống như sao băng, chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc.

Triệu Thanh thuở nhỏ nghiên cứu sách thuốc bí truyền của giáo chủ, Chu Li thì chuyên về phương pháp tấn công giết người, hắn cùng với Chu Li đều là nhân tài trong số ngàn vạn người chọn lựa ra, từ nhỏ đã làm bạn bên cạnh giáo chủ, từ nhỏ đã bị giáo huấn sùng bái cùng phục tòng đối với Thương Minh Thư Vân.

Triệu Thanh trầm ổn, Chu Li mạnh mẽ, năm đó hai người đi theo Thương Minh Thư Vân sáng lập bá nghiệp để đời, danh chấn thiên hạ, tình cảm đối với giáo chủ của hai người so với ai khác đều sâu nặng hơn nhiều.

Cho nên ánh mắt Chu Li nhìn Khanh Ngũ, luôn mang theo nỗi bức thiết nào đó, có lẽ hắn nhìn không phải là Khanh Ngũ, mà là Thương Minh Thư Vân.

Vị kia làm hắn liên tưởng tới giáo chủ mong nhớ hai mươi năm, giọng nói và dáng điệu nụ cười, cử chỉ nhẹ nhàng, thường xuyên nửa đêm nằm mộng, bỗng nhiên bừng tỉnh, trong tay, giống như còn lưu lại độ ấm bàn tay giáo chủ nắm lấy tay mình hướng dẫn mình luyện chiêu thức.

Chu Li từng hỏi Triệu Thanh: “Nhớ một người, nên làm như thế nào?”

Triệu Thanh gọn gàng dứt khoát đáp: “Tìm hắn dùng trọn đời, cho dù là thi thể, cũng phải tìm. Đời này tìm không thấy, biến thành quỷ, chuyển thế, đời đời kiếp kiếp, sẽ tìm được hắn.”

“Được, Triệu Thanh, ta đời đời kiếp kiếp buộc chung một chỗ với ngươi, tìm kiếm giáo chủ.”

Triệu Thanh tinh thông y thuật, nhưng cũng không cứu người. Hắn cả đời này, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Thương Minh Thư Vân. Sau khi Thương Minh Thư Vân mất tích, y thuật của hắn cũng chỉ dùng để chữa trị ở trên người Chu Li.

Chu Li thường xuyên vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.

Tiểu Thất đứng ở phía sau Khanh Ngũ, nhìn Triệu Thanh cởi tất giầy của Khanh Ngũ, cầm lấy cẳng chân của hắn xem xét, vì thế bản thân mình cũng có chút khẩn trương —— hắn sợ Triệu Thanh nói ra cái tin tức không tốt.

Triệu Thanh nhéo vài cái trên bắp chân Khanh Ngũ, Khanh Ngũ phản ứng trì độn, Triệu Thanh thăm dò một phen, nói: “Ngũ thiếu, cẳng chân dưới đầu gối cơ hồ không có cảm giác phải không?”

“Ừ, có cảm giác tê tê, không có khí lực.” Khanh Ngũ gật đầu.

Triệu Thanh nghe vậy lấy ngân châm ra, đâm vào chỗ huyệt vị bên chân Khanh Ngũ, lúc đâm tới cây ngân châm thứ bảy, đột nhiên thân thể Khanh Ngũ run lên, cái trán toát ra mồ hôi lạnh. Tiểu Thất khẩn trương cực kì: “Ngũ thiếu làm sao vậy?!”

“Đau sao?” Triệu Thanh rút ngân châm ra, “Chân Ngũ thiếu còn chưa có bị phế, chỉ là bị độc che chắn kinh mạch. Dẫn độc tố ra ngoài, tăng thêm thời gian rèn luyện, Ngũ thiếu còn có thể đi lại một lần nữa.”

“A! Thật tốt quá!” Tiểu Thất vui sướng nói.

Triệu Thanh lại nói: “Phương pháp tuy nói thì đơn giản, nhưng loại độc này cực kỳ bá đạo, độc tính âm hàn cực kì hung hiểm, chỉ cần giải trừ kinh mạch bị cấm chế, sẽ ngay lập tức chạy tán loạn toàn thân, khoảng khắc ấy người sẽ chết ngay.

Bởi vậy trước khi dẫn độc tố, đầu tiên phải dùng thánh phẩm kéo mệnh tốt nhất thiên hạ, hơn nữa thủ pháp phải cực nhanh, mới có thể bảo đảm được tính mạng. Cho dù có đầy đủ mấy điều kiện ở trên, trong quá trình dẫn độc cũng không thể tránh được việc độc tố chạy tới những nơi khác, sau khi hai chân khỏi hẳn, thân thể Ngũ thiếu cũng sẽ không quá tốt, tóm lại là sẽ lưu lại mầm bệnh.

Lúc trước người hạ độc quá mức độc ác, đã có ý đẩy người vào chỗ chết, nhưng mà kỳ độc thiên hạ này ở trong cơ thể Ngũ thiếu tạm thời được che lại, cho dù Ngũ thiếu mạng lớn, có lẽ bây giờ tình trạng người trúng độc có thể đạt tới trạng thái tốt nhất. Nếu mạnh mẽ giải trừ độc, ngược lại đối với thân thể tạo thành tổn thương cực lớn.”

Tiểu Thất nhất thời ngây dại, hắn ngày thường cho rằng Khanh Ngũ chỉ có hai chân không tiện, nhìn bản thân hắn còn có thể chống quải trượng bước hai bước, cho rằng sau khi được Triệu Thanh khám và chữa bệnh còn có hy vọng phục hồi như cũ, không ngờ từ trong miệng Triệu Thanh nghe được tình huống càng thêm nghiêm trọng.

Ngay tại lúc hắn ngây ra như phỗng, Triệu Thanh mang giầy lại cho Khanh Ngũ, nói: “Ta muốn thương lượng với Triệu thần y một chút.”

Triệu Đại Bảo sắc mặt nhất thời khó coi —— trời ạ, mình có biết chút kiến thức y học nào đâu!

Vì thế kiên trì đi theo hắn ra khỏi phòng, đi vào trong viện, Tiểu Thất cũng đi theo đi qua nói: “Ta cũng hiểu biết đôi chút, ta cũng đi nghe một chút.”

Khanh Ngũ không nói gì, lặng im mà ngồi ở trong xe lăn.

Triệu Thanh mang theo Tiểu Thất và Triệu Đại Bảo đi vào chỗ cửa trong sân, ôm cánh tay nói: “Hai người các ngươi là người gần gũi nhất ở bên người Ngũ thiếu đi, gần đây các ngươi có phát hiện hằng ngày trên biểu hiện của hắn có cái gì biến hóa hay không?”

“Biến hóa?” Tiểu Thất và Triệu Đại Bảo hai mặt nhìn nhau.

“A? Các ngươi không chú ý tới sao? Thật sự là sơ ý!” Triệu Thanh khiển trách, “Ta vừa rồi giúp hắn khám bệnh, độc thiên phệ lan tâm đã bắt đầu từ từ chảy ngược, nói chính xác hơn thì chính là, sớm đã bắt đầu từ từ di chuyển, cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ hắn sống không quá ba tháng. Chẳng lẽ các ngươi cho tới bây giờ không chú ý tới tình trạng khi hắn bị phát tác sao?”

“A!!?” Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất đều sắc mặt xám trắng —— bọn họ ngày thường chỉ thấy Khanh Ngũ điềm đạm thản nhiên, chưa từng gặp qua tình trạng hắn phát độc thống khổ, hay là nói… …

Khanh Ngũ che dấu thật quá tốt?!!

Triệu Đại Bảo môi run rẩy, rốt cục nói: “Khanh Ngũ… Hắn… Hắn tuyệt đối sẽ là cái loại người có thể chịu… Hắn thật sự che giấu kín kẽ… Thật kín…” Hắn bắt lấy cánh tay của Triệu Thanh, cũng không tránh khỏi thất thố, run rẩy nói: “Hoa Phản Sinh gì đó bên sườn núi Linh Nhai có thể chữa trị cho hắn! Có phải hay không!”

“Có lẽ đi, thiên phệ lan tâm phát tác đều là vào ban đêm, có lẽ các ngươi không có chú ý, để ta cẩn thận phán đoán lưu trình tiến triển của độc tố rồi cho toa thuốc.” Triệu Thanh ánh mắt âm trầm, “Ta cũng không hy vọng huyết mạch duy nhất của giáo chủ cứ như vậy bị mất. Nếu hắn chết, Khanh Gia bảo chủ khó có thể thoát!”

Trong đầu của Tiểu Thất thì nổ đùng đoàng, hắn không tin, hắn không tin! Hắn không tin!

Người nọ tối hôm qua còn cười tủm tỉm mà cho mình đường ăn!

Lại nhanh như vậy… Lại nhanh như vậy… Lại nhanh như vậy…

Ba tháng… Ba tháng… Thì không còn nhìn thấy hắn? Sẽ không còn được gặp lại?

Nói cái gì mà đi theo cả đời… bảo hộ cả đời… Thì ra cũng chỉ là rực rỡ trong khoảnh khắc… Sao sinh mạng con người ta lại mong manh yếu ớt thế này!!

“Tiểu Thất! Tiểu Thất!” Triệu Đại Bảo gọi hắn một chút cũng chưa nghe được, cũng không để ý giờ phút này bản thân mình nghiến răng nghiến lợi lệ rơi đầy mặt bộ dáng khó coi cỡ nào, hắn chỉ cảm thấy đến lòng mình đã sắp sửa theo sinh mệnh Khanh Ngũ sắp biến mất mà vỡ nát.

“Ai, ngươi đứa trẻ này sao lại yếu lòng như vậy, Khanh Ngũ không phải còn sống đây sao? Khóc thì có ích lợi gì?” Triệu Thanh ôm cánh tay, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lẽo.

“Cứu hắn! Ngươi bảo ta làm cái gì cũng có thể! Cầu ngươi cứu hắn!” Tiểu Thất cả đời cho tới bây giờ chưa bao giờ cầu xin ai, hắn kích động lời nói có chút lộn xộn, túm chặt tay áo Triệu Thanh như muốn rách toạc, “Ta! Ta đi tìm hoa Phản Sinh kia!!” Lúc nói chuyện, nước mắt giọt to giọt nhỏ tí tách chảy xuống dưới.

“Trước tiên không cần hoảng, hiện tại phải giảm bớt số lần hắn phát tác là phương pháp tốt nhất để kéo dài tánh mạng của Ngũ thiếu, hoa Phản Sinh và những thứ khác chưa chắc đã hữu hiệu. Tối nay các ngươi trông chừng hắn, khuyên hắn nói ra tần suất phát tác, đừng để hắn một mình bướng bỉnh cố nén, các ngươi cũng không được dùng lời nói kích thích hắn, để tránh bệnh tình trở nặng, ta sẽ chung tay với các ngươi trước hết giúp hắn ức chế độc tính phát tác.” Triệu Thanh một mực bình tĩnh, núi băng trước mặt vẫn như trước không chút đổi sắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play