“Làm sao ngươi biết không lọt ra ngoài?” Tiểu Thất hỏi.

Triệu Đại Bảo xen mồm nói: “Bởi vì thập vệ Thiết Vân mấy năm trước có mấy người lớn tuổi thối lui, người vào thay thế bổ sung vị trí đều là ảnh vệ trong bảo từng nhận được ân điển lớn lao của Khanh Ngũ, những người đó đều là Khanh Ngũ gắng sức ngầm bồi dưỡng chứ đâu.”

“Ta đây cũng do hắn dụng tâm kín đáo bồi dưỡng sao?” Tiểu Thất đột nhiên có chút không được tự nhiên nói.

“Chỗ nào.” Khanh Ngũ vội vàng nói.

“Hừ.” Tiểu Thất nghĩ đến Khanh Ngũ đối với mình đâu có phải là người được hắn thu mua lòng người, nhất thời khó chịu.

Đứa trẻ lại đổi sắc mặt. Khanh Ngũ cùng Triệu Đại Bảo liếc nhau. Triệu Đại Bảo có chút vui sướng khi người gặp họa, hắn vội vàng nói: “Ta đi dạo ở bên ngoài đây, nghe nói gấm vóc Tô Thành rất nổi danh, nói không chừng có thể tìm được rất nhiều vải dệt tốt.”

Khanh Ngũ nhìn về phía Tiểu Thất, chỉ thấy Tiểu Thất quệt mồm rồi vọt đến một bên, ra vẻ muốn ẩn thân.

Khanh Ngũ nhịn không được nói: “Tiểu Thất ngươi cái tên ngu ngốc, lại đây, ta chính là thu mua ngươi làm việc, được rồi chứ?”

“Hừ hừ, ta mới sẽ không bị ngươi thu mua, ta làm ảnh vệ của ngươi chỉ là bởi vì đây là trách nhiệm của ta!” Tiểu Thất mạnh miệng tranh luận.

“Được được, là chức trách của ngươi.” Khanh Ngũ quay đầu muốn đi tìm thân ảnh của đứa nhỏ không được tự nhiên, nhưng là Tiểu Thất chỉ trong phút chốc thừa dịp hắn quay đầu đã ẩn mình mất tiêu, khi hắn chuyển lại đây, Tiểu Thất lại phút chốc dịch đi qua một chút, dường như chơi trốn kiếm với Khanh Ngũ.

Khanh Ngũ bất đắc dĩ, đành phải nói: “Đừng làm rộn, đi, chúng ta tới Thương Vân Châu đình một chuyến.”

“Hừ.” Tiểu Thất rốt cục xuất hiện ở phía sau hắn, đem Khanh Ngũ bế lên.

Khanh Ngũ chung quy không thể dựa vào sức của mình tự đứng lên.

Đêm qua Thương Vân Châu đình đổi chủ, dĩ nhiên trở thành chuyện lạ nổi nhất khắp đầu đường cuối ngõ, mà ngay cả Phó đường chủ phân đường Giang Nam cũng được cử tới gặp Khanh Ngũ, hỏi xem tình huống. Thanh danh Khanh Ngũ chỉ trong một nhoáng đã trở thành nhân vật truyền kỳ thần bí.

Kỳ thật Tiểu Thất cũng tò mò vì cái gì Khanh Ngũ muốn đem Thương Vân Châu đình cầm tới tay, bất quá nếu là Khanh Ngũ, hắn luôn cảm thấy trên đời này không có chuyện gì mà hắn làm không được.

Khanh Ngũ lại nói: “Tạ Minh Châu tính cách bất thường, thừa dịp tâm tình của hắn cao hứng, ta nhân cơ hội tựa như lúc này thôi.” Dứt lời cũng không nhắc lại, khiến người không hiểu ra sao.

Nếu phân đường Giang Nam không một ai coi trọng Khanh Ngũ, người nọ muốn dùng Thương Vân Châu đình kinh doanh cái gì cũng kệ hắn, cứ xem như là nghề tay trái của hắn đi? Vì thế Khanh Ngũ ngay trước mặt các vị Đường chủ ôm quyền, bảo Tiểu Thất đẩy mình đi tới nhìn sản nghiệp bọn họ mới vừa kiếm được —— Thương Vân Châu đình.

Nhất thời tên tuổi của Khanh Ngũ truyền khắp Tô Thành, Tô Thành đã biết thì ra Ngũ thiếu Khanh Gia bảo đến nơi này, ngày đó còn làm cho Tạ Minh Châu kiêu ngạo chịu thua thiệt, cho mượn Vân đình. Nếu mà Khanh Vân Tung biết Khanh Ngũ nổi danh như thế, chỉ sợ phải giận dữ mất.

Tiểu Thất vẫn luôn mặt không đổi sắc duy trì biểu tình tiêu chuẩn của người ảnh vệ đi theo phía sau Khanh Ngũ.

Kỳ thật là.

Trong lòng hắn cao hứng muốn chết.

Chủ nhân nhà hắn nổi danh, mình cũng coi như thành danh!

Vì thế lúc Khanh Ngũ dùng khóe mắt trộm liếc ra sau, thoáng nhìn thấy cái miệng Tiểu Thất quỷ dị kéo căng.

Thương Vân Châu đình hôm nay tựa hồ đặc biệt rất khác lạ, Tạ Minh Châu không ở, ngược lại nghênh đón chủ nhân mới tạm thời, tỳ nữ trong lầu các bên kia sôi nổi thăm dò, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai có thể làm lâu chủ cúi đầu nhượng lại đình, chỉ thấy Khanh Ngũ khí độ ung dung mà ngồi ở xe lăn, bị Tiểu Thất chậm rãi đẩy đi, lập tức liền trở thành đề tài lớn nhất bên trong lầu các, mỗi hành vi việc làm của Khanh Ngũ đều bị mọi người nghị luận.

Tự nhiên, Tiểu Thất là người làm phông nền đi theo Khanh Ngũ, cũng bị nhiệt tình kéo vào bàn luận.

Những cuộc tám chuyện của nhóm nữ nhân này mới không phải là điều Tiểu Thất muốn, Tiểu Thất muốn chính là được anh hùng hào kiệt hàng đầu thiên hạ khen ngợi, hừ, không để ý tới những tỳ nữ này đoán chuyện sôi nổi, hắn theo Khanh Ngũ đi tới Vân đình mới được đổi mới màu sơn hoàn toàn, ngày ấy chính là ở chỗ này, Khanh Ngũ chỉ một chiêu khiến Tạ Minh Châu khiếp sợ, lúc này mới đoạt được quyền dùng Vân đình.

Bên trong Vân đình một hàng bàn bát tiên, trên bàn bày đủ các loại chén đĩa, Tiểu Thất hỏi: “Ngũ thiếu, ngươi muốn ở chỗ này đãi tiệc sao?”

Khanh Ngũ nhẹ nhàng nói: “Giang hồ rối ren, đường máu xa xôi, hai chúng ta ngày hôm nay vào được Vân đình này, từ nay về sau hai chúng ta đã lao mình vào vòng xoáy giang hồ cuồn cuộn, ân oán tình cừu thay phiên nhau mà đến, hai chúng ta chi bằng cùng nhau đứng dưới ánh mặt trời, Tiểu Thất ngươi có thể giác ngộ?”

Khanh Ngũ lời nói rất trang nghiêm, Mạc Tiểu Thất chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hắn tiến lên một bước, quỳ chân xuống, ôm quyền đỉnh đạc trả lời: “Chủ nhân, bất cứ nơi nào lúc nào,chỗ nào, Tiểu Thất đều muốn đi theo ngài nguyện làm tùy tùng, vì ngài mở mang bờ cõi, dù chết quyết không rời!”

Dứt lời, chỉ cảm thấy trong ***g ngực một cỗ hào khí cơ hồ như muốn bay lên tận trời xanh, còn bản thân mình vẫn còn đắm chìm trong một phen nhiệt huyết mới vừa dâng trào.

“Ha, ngươi nói quá lời.” Khanh Ngũ nhoẻn miệng cười, nói: “Ý của ta là, một ngày đáng giá kỷ niệm như thế, không thể không làm một ít việc đặc biệt. Tạ Minh Châu nếu đem chỗ nổi danh nhất giang hồ này giao cho ta, Thương Vân Châu đình, một khắc vạn kim, nơi quý trọng như thế, vậy chúng ta ở ngay nơi đây ————

Nấu nồi lẩu.”

“Á.” Tiểu Thất bị nghẹn một chút.

Được, tốt lắm.

Tiểu Thất có chút bội phục chủ nhân của mình, thế nhưng ở trong Thương Vân Châu đình quý báu như vậy nấu lẩu. Bất quá chuyện này cũng rất hiếm thấy còn không phải chúng danh môn giang hồ võ lâm không bao giờ có cơ hội thực hiện hay sao? Vì thế Tiểu Thất vui vẻ gia nhập, cùng Khanh Ngũ đốt than bắt nồi lẩu.

Không ngoài sở liệu của hắn, Khanh Ngũ quả thực bắt đầu lột vỏ chuối tiêu, Tiểu Thất biết hắn khẳng định không phải ăn ngay bây giờ, quả nhiên, Khanh Ngũ đem chuối tiêu xắt thành từng miếng một, ném vào trong cái lẩu, khiến cho tỳ nữ bên cạnh đều hơi hơi há miệng.

Thói quen là tốt rồi. Tiểu Thất ╮(╯╰)╭ phỏng chừng dùng chuối tiêu tạo hương vị cũng sẽ không quá kém đi? Có thể chịu đựng. Vì thế hắn lại thấy Khanh Ngũ đem quả táo, cây cải củ cái gì đó bỏ hết vào trong cái nồi lẩu, còn có bí đỏ, khoai tây, khoai lang cắt … …

Khanh Ngũ lại cầm lấy một đĩa thủy tinh có loại hoa quả màu đỏ kỳ quái, nói với Tiểu Thất: “Đây là loại quả hiếm có xuất xứ từ Tây Vực, tên dân gian là cà chua, Tiểu Thất ngươi muốn nếm thử một chút hay không?”

“Được á!” Tiểu Thất vươn tay đi đón, đã thấy Khanh Ngũ bẹp một tiếng, đem quả cà chưa ném tới trong nồi lẩu, mà còn vẻ mặt bình tĩnh mà nói: “Ăn lẩu.”

A a a a a a a a a a!!! Ngươi đến tột cùng là đang nấu cái lẩu vặn vẹo bao nhiêu a a a a!!! Tiểu Thất (╰╯)#

“Ngũ thiếu a, ngươi đoạt đình người ta, Tạ Minh Châu kia đi nơi nào rồi?” Tiểu Thất đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

Giọng Tạ Minh Châu lúc này giống như quỷ mị vang lên ngay sau lưng bọn họ:

“Bổn tọa tự nhiên vẫn là ở nơi này —————— Khanh Ngũ, ngươi thật to gan, ngươi thế nhưng dùng Vân đình của ta làm loại việc xấu xa này!”

Tiểu Thất nhìn lại, Tạ Minh Châu mặc một bộ áo choàng lộng lẫy hơn hôm trước, đầu đội ngọc quan, vẻ mặt giận dữ đi tới.

Bọn tỳ nữ đồng loạt nửa quỳ hành lễ, đối với Tạ Minh Châu kính sợ đến cực điểm.

Tiểu Thất thấy thế, xoạt một tiếng đứng lên, đứng ở bên cạnh Khanh Ngũ, gắt gao nắm chặt tay vịn xe lăn Khanh Ngũ, chỉ đợi Tạ Minh Châu ra tay, hắn liền đem xe lăn đẩy về sau, chính mình thì bay ra nghênh địch!

Khanh Ngũ lại không thèm để ý, trái ngược lên tiếng: “Ăn cơm mà thôi, nếu ăn cơm cũng coi như là việc xấu xa, vậy ngay cả lâu chủ cũng khó tránh khỏi xấu xa.”

“Nói xạo!” Tạ Minh Châu tay áo vung lên, thế nhưng lập tức ngồi xuống đối diện Khanh Ngũ, nhìn một bàn phong phú này, khóe miệng giương lên, nói: “Khanh Ngũ, ngươi quả thật là làm mất mặt ta, dùng Vân đình của ta làm cái này, đủ thấy lòng dạ keo kiệt thế đó của ngươi a, ta nên cảm thấy may mắn là ngươi không đem Vân đình của ta cải tạo thành cầu tiêu.” 【 nếu là đổi thành một vị tôn hoàng Ma giáo nào đó nói không chừng nhân cơ hội tiểu luôn ở chỗ này. —— tác giả mèo làm chứng, bạn hiểu ý chứ. 】

“Ăn lẩu mà tính là keo kiệt gì chứ nha.” Khanh Ngũ mặt không đổi sắc nói.

Tạ Minh Châu nhếch hàng lông mày ở một bên lên, nhìn Khanh Ngũ liếc mắt một cái —— người gì đây không biết, nói chuyện cùng hắn tỏ vẻ nho nhã khách sáo thực tm vất vả!

“Bổn tọa nói keo kiệt nha chính là keo kiệt thế đó nha.” Tạ Minh Châu trả lời.

“Ăn lẩu sao gọi là keo kiệt thế đó nha là sao nha? Mời nói rõ.” Khanh Ngũ vẫn là mặt không đổi sắc.

“Chính là keo kiệt đó nha! Không có vì cái gì! Chính là bổn tọa nói! Cho nên chính là keo kiệt thế đó nha!” Tạ Minh Châu ‘ba’ một tiếng vỗ cái bàn một chút.

“Thứ cho tại hạ ngu muội, vẫn là không rõ ăn lẩu chỗ nào keo kiệt đó nha.” Khanh Ngũ còn cố ý đem keo kiệt đó nha lặp lại … cái từ kia cứ lặp đi lặp lại tăng thêm lực độ nặng một chút. Ám chỉ tâm lý đáng sợ!!

Tiểu Thất = = may là hết rồi! Cùng Khanh Ngũ phân cao thấp sẽ bị Khanh Ngũ mang vào địa ngục của sự lặp lại! Tựa như cái lão Tứ Khanh gia kia! Đó là đại biểu cho mị lực cùng thiên phú đặc biệt của Khanh Ngũ a! Lại nói cái mị lực này thật sự là kỳ quái!

Tạ Minh Châu trợn tròn mắt, một lúc lâu mới hô một hơi, tà mị mỉm cười: “Quên đi, không cãi với ngươi, thiếu chút nữa bị ngươi quấy rối ném mất thân phận của bổn tọa, Khanh Ngũ, ngươi thực độc!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play