“Quả đúng là một đám đui mù, vào thời điểm này mà tới tìm rồng bộ vuốt, cũng không nhìn thử người trong phòng này là ai.” Đại Bảo cười lạnh.
“Phiền toái này không phải tới tìm ta, là phiền phức của ngươi.” Khanh Ngũ cười nói, ” Nhóm huynh đệ của ngươi cuối cùng cũng không thể nhẫn nại nữa rồi. Tiểu Thất, trói Yến Tam Thất lại.”
“Vì cái gì?!” Yến Tam Thất chợt kinh sợ, “Những người này không liên quan tới ta!”
“Vì phòng ngừa việc ngươi lại nổi điên gây chuyện, địch ta không thể phân biệt, ta không có kiên nhẫn tham thảo nhân sinh với ngươi.” Thái độ của Khanh Ngũ đối với Yến Tam Thất vô cùng tàn nhẫn, Tiểu Thất tuy biết Khanh Ngũ lòng dạ rất sâu, nhưng hắn luôn hướng tới tư thái tao nhã, xử sự có lễ, chưa bao giờ như thế.
“Ngươi coi ta là hạng người gì?!” Yến Tam Thất nổi giận hỏi.
“Nam nhân mất đi tự tôn cùng tín niệm, ngay cả chó cũng không bằng.” Khanh Ngũ cười lạnh.
“Ngươi!!” Yến Tam Thất chụp bàn đứng dậy, lại bị Tiểu Thất dùng đao kề cổ.
“Lão Ngũ đây là lần đầu tiên ta thấy ngươi ăn nói thô bạo với người khác như vậy nha.” Đại Bảo cũng có chút kinh ngạc, “Tên Yến Tam Thất này trêu chọc ngươi à?”
“Ngũ thiếu cứu hắn, hắn còn muốn giết Ngũ thiếu.” Tiểu Thất đáp, hắn điểm huyệt đạo của Yến Tam Thất, để bộ hạ Kỳ tộc dẫn Yến Tam Thất đi.
“Quả thật là cái đồ không biết tốt xấu, ta nhớ rõ Yến Tam Thất đã từng cũng là thị vệ nổi danh, sao hiện tại lại biến thành cái bộ dáng này.” Đại Bảo giận dữ nói.
Lúc này địch nhân đã tới gần phòng ở, Tiểu Thất tung chưởng phong càn quét mấy trản đèn ***g, sau đó lặng lẽ không chút tiếng động đi tới trước mặt Khanh Ngũ, ôm lấy hắn từ trên xe lăn sau đó thối lui vào một góc. Vô luận có phát sinh chuyện gì, bảo hộ sự an toàn cho Khanh Ngũ vẫn luôn chức trách hàng đầu của hắn.
Trong bóng tối, tiếng đao kiếm va chạm trong nháy mắt bùng nổ, Khanh Ngũ nhắm mắt lại, tựa đầu vào đầu vai Tiểu Thất. Hắn nghe thấy tiếng động cửa sổ bị phá hủy, ly chén rơi rụng, cùng với chém giết mang đến tiếng hô. Cho dù đồ vật bị phá hỏng thì trong tình cảnh đao quang kiếm ảnh, Tiểu Thất của hắn vẫn không chút sứt mẻ, từ cần cổ của hắn có thể ngửi được mùi thơm thản nhiên của cơ thể —— đây chính là huân hương hắn dùng biện pháp mạnh bức ép Tiểu Thất tắm rửa, hóa ra một tháng nay tiểu tử này chưa từng tắm táp cho nên hắn quyết không thể nhượng bộ.
Có lẽ là xuất phát từ tâm lý được một tấc lại muốn tiến một thước, hắn vươn ngóntay chỉ, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má nõn thịt bóng loáng kia, xúc cảm của người trẻ tuổi khiến người yêu thích không muốn buông tay.
Nếu không phải Tiểu Thất ăn mặc mộc mạc như vậy, nhất định sẽ là một nam tử xinh đẹp không ai sánh bằng, mặt mày ẩn chứa xuân sắc của đất trời, khi đạt tới tình sắc cực hạn, khiến người nhịn không được khoái cảm một ngụm nuốt gọn.
“Ngũ thiếu, đừng thừa dịp lúc này đùa giỡn cấp dưới.” Tiểu Thất rốt cục nhịn không được mở miệng.
“A.” Khanh Ngũ dùng cánh tay ôm lấy cổ của hắn cười khẽ. Từ khoang miệng của hắn phiêu tán mùi rượu, đủ biết hiện giờ người nam nhân tao nhã này đã say khất rồi.
“Ngươi nếu còn đùa bỡn thuộc hạ, thuộc hạ nhất định sẽ không khách khí.” Tiểu Thất cảm thấy khuôn mặt Khanh Ngũ sắp dán lên hai gò má của mình rồi, đột nhiên quay đầu, chủ động ấn trên môi Khanh Ngũ một nụ hôn.
Người khác đánh nhau người chết ta sống, hai người lại hôn đến đất trời đảo điên.
Tuyên vương phủ.
Tuy đã nửa khuya nhưng bên trong vương phủ vẫn rất náo nhiệt. Tuyên Vương gia ngồi trên điện đón khách, bên dưới đang ngồi là một vị khách nhân phi phàm.
Tuyên vương nhìn nam nhân diễm lệ nhưng âm vụ trước mặt, trong lòng cũng có chút nhụt chí, thật lâu sau mới hỏi han:
“Mai giáo chủ, tối nay hành động, quả thật vạn vô nhất thất?”
“Ngươi khinh thường thực lực của Bái Nguyệt giáo?” hắc y nam tử mang mặc nạ vàng lạnh lùng mỉm cười, “Nếu Vương gia đã sớm có quyết định, lúc này dao động đã vô tình nghĩa.”
Tuyên Vương gia lo sợ bất an ngồi trở lại trên ghế, trong lòng như sông cuộn biển gầm.
Trong đám các hoàng tử, hắn cũng được xem như một người an phận, từ nhỏ đến lớn, ngay cả con mắt phụ hoàng cũng đều không liếc tới hắn. Hắn thừa nhận tâm tư mình không linh hoạt bằng đám huynh đệ kia, nhưng trầm mặc ít lời, tuy hắn thực lực yếu ớt nhưng cũng không tàn nhẫn như những người khác.
Hắn cho dù có tiếp tục ngu dại thì cũng biết đạo lý cá lớn nuốt cá bé, nếu mình còn như kẻ vô tri vô giác nữa thì không sớm thì muộn cũng trở thành vật hi sinh cho người khác. Nhị hoàng tử vì tham dự mưu phản mà hứng lấy tội danh bị tước vương vị làm một bá tánh bình dân, tam hoàng tử vì khả nghi dùng vu thuật nguyền rủa phụ hoàng mà bị trảm chính là vết xe đổ tốt nhất.
Hắn không thể chờ đợi thêm nữa.
Vì thế hắn tự cho là mình nắm chắc cơ hội trời cho —— hợp tác với ma giáo Bái Nguyệt giáo, dùng phương thức ám sát, diệt trừ mấy mối uy hiếp lớn nhất của hắn. Thậm chí hắn cũng không thèm suy nghĩ một chút, giáo chủ Bái Nguyệt giáo vì cái gì lại đột nhiên xuất hiện trong thời khắc mấu chốt này.
Tuyên Vương gia cho rằng đây chính là sự trùng hợp của nhân duyên. Nhưng cái loại cơ duyên này, thường thường đều được tạo thành từ kết quả của âm mưu.
Ma giáo giáo chủ Mai Băng Triệt không tiếng động nở nụ cười. Người thuê hắn không chỉ có mỗi mình Tuyên Vương gia. Đám hoàng tử hoàng thất, kẻ sau còn gấp gáp tàn nhẫn hơn kẻ trước, ngay cả huynh đệ phụ thân của mình đều hận không thể thiên đao vạn quả. Có điều hắn không tiện xen vào mấy chuyện này, hắn chỉ để ý chỗ tốt thu được, lấy mạng người mà thôi.
Thằng nhóc Khanh Ngũ kia hình như cũng trộn lẫn vào chuyện nhà của hoàng gia Nam triều Triệu gia thì phải?
Mai Băng Triệt vừa nghĩ tới cái kia tên, đầu sẽ không tự chủ được mà phát đau. Khanh Ngũ khốn kiếp, câu mất đệ đệ Tiểu Sương ( Tiểu Thất) bảo bối của hắn, còn biến Tiểu Sương trở nên một tên nô bộc nô tính mười phần! Thù này, hắn nhất định phải đòi đến cùng!
Nội trong bảy ngày, Tiểu Sương phải đăng cơ trở thành tân nhậm giáo chủ! Đệ đệ nhà hắn tuyệt đối không được hạ mình làm nô nhà người ta!
An tĩnh giết chóc tại dưới ánh trăng lặng yên không tiếng động tiến hành.
Trong đám Vương gia chiếm cứ kinh thành, có bốn người đã bị kẻ ám sát đoạt đi tánh mạng.
Đây là huyết án động trời!
Nhưng Đại Bảo còn sống, đám sát thủ đến ám sát hình như cũng chỉ muốn quăng kiếm bỏ chạy, đánh giết một trận sau đều rút hết không còn một mống, duy chỉ có một người ở lại.
Thế nhưng người nọ lại là chỗ quen biết cũ của Khanh Ngũ ————
Tô Á.
“Gần đây Mai Băng Triệt phải làm một cuộc mua bán trao đổi với đám giang hồ, ta nhân cơ hội đi nhờ xe hắn tới thăm thần tử.” Tô Á mở miệng trước sau vẫn một mực lãnh đạm, giống như hắn chỉ tiện đường tản bộ đến đây thôi.
Câu đầu tiên Tô Á đề cập tới chuyện làm ăn của Mai giáo chủ cũng là lúc Khanh Ngũ với Tiểu Thất cảm thấy vị giáo chủ này gần đây chắc là đang gây chuyện rồi.
Mai Băng Triệt gần đây thông minh ra, cho dù hắn thường xuyên lăn sàng đan cùng Tô Á, nhưng cho dù có kế hoạch gì cũng đều cố ý gạt Tô Á qua một bên. Cho dù Tô Á tận lực hỏi thăm cũng không dò hỏi ra được chút gì, thế cho nên tình cảm hai người bởi vì thế mà xuất hiện vết rách, Tô Á trong cơn tức giận trở về chỗ này của Khanh Ngũ.
Đây có thể xem là về nhà mẹ đẻ nhỉ? Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất liên tưởng, nhưng hai tên đầu úng nước như Tô Á với giáo chủ kia, giữa bọn họ thực sự có cái thứ gọi là “vết rách” tồn tại mà không phải là khoảng cách à?
Thế nhưng Tô Á xách theo thùng đồ còn nói tới đây, còn giả vờ dựng cảnh ám sát nữa chớ, hắn đã đem thùng đồ đặt ở phía trước.
“Tô Á, cái thùng này ngươi mang tới là…?” Khanh Ngũ không hiểu.
“A? Mai Băng Triệt nói đây là tập tục của Trung Nguyên, lễ lại mặt, dặn ta giờ tý phải mang giao tới tay người, nếu không thần tử sẽ mất hứng.” Tô Á bẩm báo chi tiết.
Mọi người = =
Mai giáo chủ, ngươi đúng là rất nhàm chán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT