Lại nói khi mà Triệu Đại Bảo tiến vào phòng, vẻ hoang mang trên mặt bị Khanh Ngũ nhìn ở trong mắt. Khanh Ngũ đã được Tiểu Thất báo cáo trước, cũng không tính đâm chọc hắn cái gì, trái lại Đại Bảo lại mở miệng trước: “Lão Ngũ, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi, tốt nhất nhân cơ hội sớm mai trời còn chưa sáng hãy mau rời khỏi đây đi, nơi này tốt xấu lẫn lộn, không biết sẽ xảy ra cái tình trạng gì nữa.”
“Tốt lắm, cứ theo ý kiến của ngươi đi.” Khanh Ngũ cười cười. Lại nói trong phòng vốn có hai phòng hai cái giường, Đại Bảo một mình chiếm một phòng, còn phòng còn lại gian lưu lại cho Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất.
Nửa đêm, mọi âm thanh đều ngưng nghỉ, tất cả mọi người đều trong cơn say, một cái bóng đen lặng lẽ từ trên nóc nhà trượt xuống, mở cửa sổ lẻn vào bên trong phòng khách, muốn thăm dò hư thật.
Không ngờ mũi chân mới vừa mới chạm đất, đã có sẵn lưỡi dao lạnh lẽo gác trên cổ của hắn khiến hắn sợ tới mức run rẩy liên hồi.
“Đốt đèn.” Trên giường đột nhiên truyền tới giọng nói, rất nhanh, một ngọn đèn được Triệu Đại Bảo dùng đánh lửa quẹt lên, người bịt mặt ngẩng đầu, chỉ thấy cái vị ngồi ngay ngắn trên giường chẳng phải là vị phụ nhân xinh đẹp bắt gặp lúc trước, mà rõ ràng là một vị công tử tuấn mỹ với mái tóc dài màu đen rối tung.
Vị công tử kia mắt sáng như sao, nhìn hắn hỏi: “Ngươi là người Kỳ tộc, phụng mệnh tới giết ta sao?”
Người bịt mặt kiên cường đáp: “Ngươi muốn giết thì cứ giết! Hỏi nhiều cái gì! Khanh Ngũ, ngươi cái đồ tiểu nhân giả thần giả quỷ!”
Khanh Ngũ nghe vậy, cười lạnh nói: “Ta giả thần giả quỷ như thế nào?”
Người bịt mặt vốn dĩ chưa từng gặp qua Khanh Ngũ, lại là một trong số rất nhiều thanh niên võ công mạnh nhất trong số thanh niên trong tộc bị điều tới Trung Nguyên. Vốn chỉ thấy Khanh Ngũ qua bức họa, cho nên cũng nhận ra được hắn. Người này tâm tính đơn thuần, thẳng thắn: “Ngươi giả trang thần tử Kỳ tộc, muốn nhân cơ hội khống chế Kỳ tộc, còn âm thầm giết hại tộc dân Kỳ tộc! Ngươi dù có chết cũng chưa hết tội!”
Nghe ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn, dường như quyết tâm ăn sống nuốt tươi Khanh Ngũ mới hả lòng hả dạ vậy.
Nghe vậy Khanh Ngũ ngạc nhiên hoik3: “Ta giết hại tộc dân Kỳ tộc khi nào chứ? Sao mà ta làm mà bản thân cũng không biết?”
Người nọ oán giận đáp: “Bây giờ mà ngươi còn xảo biện! Những chiến tướng lúc trước tới Trung Nguyên tìm kiếm thần tử đều bị ngươi giết chết, ngươi còn mượn danh tính của thần tử ra lệnh cho toàn tộc phải gom góp các anh nhi dưới ba tuổi hòng moi tim làm thuốc! Những hành vi không bằng cầm thú đó của ngươi đã bị phơi bày không còn một mảnh! Cái tên ma đầu nhà ngươi! Còn hơn cả ác quỷ!”
Khanh Ngũ nghe vậy nhắm mắt trầm tư một lát, mới dò hỏi: “Ý của ngươi là, ta mượn danh nghĩa thần tử làm hại Kỳ tộc, như vậy thần tử mà các ngươi thừa nhận là ai?”
Người nọ đáp: “Dù sao thần tử chân chính đã được vương bảo vệ! Ta chết cũng sẽ không nói ra tung tích của thần tử! Ngươi muốn giết thì cứ giết! Chiến tướng Kỳ tộc ta quyết không khom lưng!”
Khanh Ngũ lắc lắc đầu: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, mọi thứ ngươi biết toàn bộ đều không phải là sự thật, hết thảy đều là một âm mưu, có người ở sau lưng hãm hại ta. Cho dù Kỳ tộc không thừa nhận thân phận của ta, ta cũng sẽ tuyệt không làm bị thương hại bất luận một vị tộc dân nào trong tộc. Tiểu Thất, thả hắn.”
“Ngũ thiếu! Ngươi làm như vậy chẳng khác gì đẩy mình tới chỗ nguy hiểm!” Tiểu Thất cả kinh nói.
“Thả hắn, ta không muốn nói lại lần thứ ba.” Trong ánh mắt Khanh Ngũ xuất hiện tia uy nghiêm, Tiểu Thất không thể không buông tay.
Dường như người bịt mặt cực kỳ khiếp sợ đối với quyết định của Khanh Ngũ không thể nào tin được, nhưng chỉ căm giận lưu lại một câu: “Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy cái mạng chó của ngươi!” Lập tức nhảy xuống cửa sổ biến mất ở trong đêm tối.
Lúc này Khanh Ngũ mới cười lạnh một tiếng nói: “Dám hắt nước bẩn lên trên người của ta? Tốt lắm.”
Một tiếng cười lạnh này khiến cho cả Tiểu Thất cùng Đại Bảo đồng loạt rùng mình một cái —— tên đui mù chán sống nào không biết, dám liều mạng với con rồng bụng đen này thế? Sơ sảy một tý là ngay lập tức bị cái đuôi to kia đánh dẹp bí đó a!
Nhưng hiện giờ hành tung đã bại lộ, tiền đồ càng thêm gian nan, Tiểu Thất muốn mở miệng hỏi đối sách, Khanh Ngũ lại hạ lệnh: “Lập tức phóng minh hỏa đạn ra, để lộ địa điểm của chúng ta —— quả nhiên kế hoạch không bằng biến hóa, nếu vương Kỳ tộc đã quyết tâm đẩy người đến đường chết thì ta đây cũng phụng bồi!”
Những lời này vô cùng hung hồn khiến Tiểu Thất huyết mạch phun trào, hắn biết Khanh Ngũ chuẩn bị một phen sống mái với địch nhân rồi!
“Những võ lâm cao thủ đánh không lại cái vung đuôi của ngươi.” Triệu Đại Bảo xen mồm, “Ngươi có thể áp dụng chiến thuật một rống hai dọa ba vung vuốt hình rồng…”
“Vô nghĩa.” Khanh Ngũ nguýt hắn một cái.
Tiểu Thất cùng Triệu Đại Bảo đứng đối diện —— kỳ thật ý tưởng của bọn họ đều cùng một dạng! Đuôi rồng kia lợi hại biết bao a!
Tiểu Thất ngoan ngoãn dựa theo chỉ thị của Khanh Ngũ chạy ra ngoài phóng một viên minh hỏa đạn. Mà Khanh Ngũ sau nửa đêm cũng không ngủ, ngược lại để Đại Bảo giúp mình chọn trang phục, khôi phục hình ảnh của một vị công tử thư sinh văn nhã, đầu đội y quan bằng ngọc, ngồi ngay ngắn trên xe lăn.
Chỉ chốc lát sau, hai bóng đen một trước một sau từ ngoài cửa sổ nhảy vào đứng trước mặt Khanh Ngũ. Tiểu Thất tập trung nhìn vào, một người chính là Lăng Vân xuất hiện tại đại hội võ lâm liên minh được Khanh Ngũ cứu thoát lúc trước, về sau lại trở thành tùy tùng trong phân đường Khanh Gia bảo, một người khác chính là Côn Dạ La ăn mặc cực kỳ yêu dã.
“Bái kiến Ngũ thiếu.” Lăng Vân quì một gối hành lễ, mà Côn Dạ La thì ôm tay đáp: “Khanh Ngũ công tử, ngươi thật sự biết coi bói, thế nhưng đoán chắc hôm nay ta đúng lúc ghé qua nơi này.” Thì ra trước đó Khanh Ngũ đã nhờ Tào Cù Duy cùng Tạ Minh Châu ghé qua phân đường Khanh Gia bảo cùng Bái Nguyệt giáo mang theo lời nhắn, gọi hai tên cao thủ này ghé qua giúp đỡ.
“Đứng lên đi.” Khanh Ngũ ý bảo Lăng Vân miễn lễ, rồi nhìn Côn Dạ La đang chờ được giải đáp: “Ta cần nhị vị giúp đỡ, xông vào sát trận Kỳ tộc, một đường này nhất định sẽ vô cùng gian nan, Khanh Ngũ tạ ơn sự trơ giúp của hai vị.”
“Hừ, chỉ là một Kỳ tộc nho nhỏ thì có là gì? Gần đây đám Kỳ tộc vô tích sự kia nhiều lần quấy rầy giáo ta, lão tử đã sớm muốn đại khai sát giới!” Côn Dạ La vươn móng tay thật dài ra, bày ra cái bộ dáng đằng đằng sát khí.
Khanh Ngũ đáp: “Vậy đại khái đã khiến Côn phó tọa thất vọng rồi, bởi vì đợt phá vây lần này, Khanh Ngũ hy vọng chư vị chỉ thương không giết, không nên thương tổn bất luận tánh mạng kẻ nào trong Kỳ tộc.”
“Này! Ngươi có phải đang phát sốt hay không! Người khác đã quyết chí đem ngươi bầm thây vạn đoạn, ngươi còn nhồi nhét giả nhân giả nghĩa làm gì nữa!” Côn Dạ La vừa vừa nghe đã cảm thấy đã ngộp thở, “Được rồi, ngươi đã tính như thế, ta cũng không xen vào, dù sao ta cũng chỉ phải hộ tống ngươi đến Thương Vân Châu đình, còn về phần Khanh Ngũ công tử sống hay chết mọi thứ đều không quan trọng gì đúng không?”
“Đa tạ Côn phó tọa thành toàn.” Khanh Ngũ ngồi trên xe lăn cúi người gửi lời cảm tạ với hắn.
“Hừ!” Côn Dạ La hừ lạnh một tiếng. Triệu Đại Bảo vội vàng nói: “Thừa dịp đối phương còn chưa phái đám thủ hạ tới đây, chúng ta tranh thủ chạy đi thôi! Ít đi một chuyện cũng bớt được thêm một chuyện!” Thoạt nhìn qua giống như hắn ước gì nhanh chóng rời đi vậy.
Khanh Ngũ cũng không nói toạc ra tâm tư của hắn, gật đầu đáp ứng, mọi người liền đem Khanh Ngũ cả người lẫn xe đem xuống lầu, chuyển vào bên trong thùng xe ngựa.
Tiểu Thất ôm hắn vào trong xe ngồi xong xuôi, lại nói: “Đoạn đường sắp tới nhất định là huyết vũ tinh phong, vô cùng xóc nảy, ngươi nhất định phải ngồi cho vững, đừng để cả người lại bị va đập, khiến cho ta khổ sở.”
“Yên tâm.” Khanh Ngũ nhân cơ hội ôm lấy Tiểu Thất, trước trận chiến lớn hai người trao cho nhau cái ôm thật chặt, ngay sau đó Tiểu Thất tránh ra khỏi ***g ngực của hắn, dứt khoát đáp: “Nhìn ta vì ngươi đánh hạ một mảnh giang sơn này!”
Dứt lời xoay người rời khỏi xe ngựa, cùng Lăng Vân ngồ ở đằng sau xe theo dõi tình hình, Đại Bảo lái xe, Côn Dạ La ngồi cùng Đại Bảo.
Màn đêm đen kịt, xe ngựa chạy gấp, nhưng hiệu suất của đám sát thủ Kỳ tộc dường như càng ngày càng tốt hơn. Bọn họ rời đi trấn nhỏ chưa đến hai dặm, vô số ám khí từ trong rặng bụi cây cối khắp chung quanh bốn phía lao như tên bắn, Côn Dạ La nhảy dựng lên, ám khí trong tay nhiều cũng không thua gì với đám ám khí bốn phương tám hướng bất thình lình đột kích. Hắn từ trên không trung nhẹ nhàng xoay người rồi lập tức ngồi xuống người kéo một con ngựa cao lớn, kêu lên: “Ta đến bảo trì tốc độ của xe ngựa, các ngươi tìm cách ngăn trở đợt tiến công!”
Tiểu Thất cùng Lăng Vân lên tiếng, lập tức một người ở lại sau xe, một người nhảy lên trần xe, đồng thời bật người nhảy lên giao thủ với người bịt mặt. Trận chém giết này rất là kịch liệt, đối phương tung chiêu từng chiêu từng chiêu đều như đưa ngươi tới chỗ chết, không chút lưu tình.
Nhưng ba người bọn họ lại không chút lơi lỏng đề phòng, không thể thương tổn mạng người, bởi vậy vô cùng bó tay bó chân. Mặc dù đám Tiểu Thất, Lăng Vân cùng Côn Dạ La đều là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng đánh cực kỳ gian khổ.
Nhưng may mắn ở chỗ trong quá trình chiến đấu kịch liệt, kỹ thuật điều khiển xe của Triệu Đại Bảo khiến cho xe ngựa luôn duy trì tốc độ chạy như điên mới có thể dưới tình huống như vậy vẫn lâm nguy không sợ, cực kỳ lãnh tĩnh điều khiển cỗ xe, sự chuyên chú cùng định lực như thế quả thật hiếm ai có thể đạt tới.
Dọc đường đi phục binh nhiều đến độ vượt xa so với tưởng tượng của bọn Tiểu Thất. Suốt cả chặng đường không ngừng đá nhào đám sát thủ xuống khỏi xe ngựa, nhưng ngay lập tức lại có không biết bao nhiêu kẻ địch bổ nhào lên, hơn nữa đám người này người nào người này đều trưng cái bộ dạng thấy chết chẳng sờn, chẳng khác gì muốn đồng quy vu tận. Lúc bị Tiểu Thất dùng sống dao đánh xuống thậm chí còn hô to “Thần tử bảo hộ”, trong mắt lóe ra ánh sáng tín ngưỡng điên cuồng, mà điều đáng châm chọc hơn chính là, giờ phút này người bọn họ một lòng muốn giết lại chính là thần tử trong tín ngưỡng của bọn họ.
Xe ngựa chạy như điên ước chừng suốt mấy canh giờ, bọn người Tiểu Thất không phút nào ngơi tay vô cùng hăng hái chiến đấu, một đám mồ hôi đầm đìa, Côn Dạ La liên tục mắng: “Lão tử chẳng thèm giả bộ nữa! Cái đám chó nhật này!”
Mà Tiểu Thất cùng Lăng Vân cả người mồ hôi tuôn như mưa, ướt đẫm cả quần áo —— bọn họ vô cùng rõ ràng, so với chiến thuật người như biển của đối phương, ba người bọn họ thể lực có hạn, nếu cứ tiếp tục chiến đấu kiểu này không sớm thì muộn cũng hao lực!
Mắt thấy tia sáng rạng đông đầu tiên từ phía chân trời nhô ra, sát trận tức khắc càng thêm hung mãnh cuồn cuộn theo nhau mà đến —— chỉ thấy ở trên đỉnh cây cối hai bên nghênh đột nhiên trút xuống xuống vô số chất lỏng, bất ngờ khiến mọi người không kịp đề phòng bị tưới từ đầu đến đuôi.
Côn Dạ La phi phi vài tiếng, giận tím mặt, ngay cả ngữ khí cũng điều đã thay đổi: “Mợ nó! Là dầu! Là dầu đó! Bẩn chết ta!! A a a a! Ta thật sự xúi quẩy cực độ! Tức chết ta! Tức chết ta!!”
Đang lúc hắn há mồm kêu to, cũng là lúc đám sát thủ cung nỏ sẵn sàng sắp xếp hỏa tiễn thế nhưng đồng loạt chỉa tên về phía xe ngựa bắn tới, cho dù đám người Tiểu Thất có đánh rụng đám hỏa tiễn này cũng không đến mức đả thương người, nhưng chỉ cần một mũi hỏa tiễn bay sát đến xe ngựa thì khỏi cần nói cũng biết hậu quả khó lòng tưởng tượng nổi!
Trong thời khắc nguy cấp, một cỗ băng lưu rét căm căm từ trong xe ngựa tản khắp bốn phía, thoáng chốc khiến đám hỏa tiễn bay tới gần xe ngựa đồng loạt bị dập tắt —— rõ ràng là Khanh Ngũ ở trong xe vận công dập tắt lửa, mà bọn người Tiểu Thất cũng ăn ý gia tăng công lực chống lạnh, Côn Dạ La còn phải chống đỡ hàn khí cho ngựa, để cho chúng nó không phải lạnh đến mức dừng bước, Triệu Đại Bảo thì chừa khe hở cho Côn Dạ La, trường tiên trong tay linh động như xà, đánh bay mọi thứ bắn vào trong.
Khoảnh khắc này quả thật vô cùng gian khổ, trước mắt hỏa tiễn hết một sóng lại trồi thêm một sóng. Khanh Ngũ nhíu mi, vật sắc khẽ sượt qua đầu ngón tay, giọt máu tươi ngưng tụ cùng hơi nước, bất chợt tụ thành một đuôi hình rồng, theo cái phất tay áo của hắn bắn khỏi thùng xe, bay thẳng lên màn trời. Chợt, tiếng sấm nghênh vang, mưa to chuyển thành trận mưa tầm tã phủ xuống!
Trận mưa to giàn giụa khiến cho đống hỏa tiễn mất đi tác dụng, cũng che khuất tầm nhìn của địch nhân, rốt cục cũng che dấu chiếc xe ngựa đang phóng như điên. Lúc này tường thành Tô Thành hiện ra trước mắt, đoàn sát thủ rốt cục cũng không thể nấu mình, hồ hởi truy cản. Lúc bấy giờ mắt thấy tại cửa thành hiện ra rất nhiều bạch y nhân che mặt tiến đến tiếp ứng Khanh Ngũ. Mà chúng Bạch y nhân phóng ra rất nhiều hỗn hợp nhuyễn cân hương cộng vối khói mê, nhờ đó ngăn cản sát trận.
Dưới sự chi viện của bọn họ, xe ngựa rốt cục cũng thuận lợi vào cổng thành, lần thứ hai sải bước trên ngã tư đường trong Tô Thành!
Tuy rằng lúc vào thành, bọn người Tiểu Thất đều là sức cùng lực kiệt, cả đoàn chật vật bất kham thế nhưng đều tuân thủ theo ước định của Khanh Ngũ, không hề đả thương tới tánh mạng ai dù là một người Kỳ tộc, mà Côn Dạ La bởi vì hao phí nội lực quá lớn, cuối cùng hộc máu tươi, chống đỡ hết nổi yếu đuối ngã trên lưng ngựa, bị Đại Bảo dùng roi cuốn trở về, cùng nhau dời vào bên trong Thương Vân Châu đình.
@ tình hình là từ hồi 131 đã hết hàng dự trữ nên từ giờ bạn sẽ bò ^^.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT