Bất chu động trung tất huyễn tượng

Tuyết ngai ngột phong cô đào ảnh

(Vòng quanh trong động đầy ảo ảnh

Tuyết trắng gió cao, cô độc đào)

Thiên Đình rộng lớn đến mức nào?

Tám trặm dặm xung quanh Đế Cung, cùng hơn nghìn trượng Thiên Hà, vạn khoảnh Thiên Ngoại Thiên.

Quen biết như có như không, tiên gia tiên chúng trăm năm cũng hiếm khi có dịp nhìn mặt nhau một lần. Vì vậy Đế Quân thường mở Dao Trì yến, nguyên bản muốn nhân cơ hội để chúng tiên gặp nhau, miễn cho quá mức xa cách.

Nhưng nếu người đã có tâm không muốn gặp mặt, cho dù bản thân có đi tìm, so với đáy biển mò kim, chỉ càng khó hơn ngàn vạn lần.

Khai Dương đã ở trước Thiên Điện ngồi một ngày một đêm, sau khi vượt qua thiên kiếp bình an Cự Môn Tinh Quân đã cùng hắc lang yêu của mình quay về yêu vực, Khai Dương cũng yên lòng, liền vội vàng xoay trời chuyển đất đi tìm Thiên Lý Nhãn kia, muốn đem chuyện ngày đó hỏi cho bằng được.

Thế nhưng khi hắn thả mình trở về thiên đình, lại thủy chung tìm không thấy Thiên Lý Nhãn.

Phủ trạch của hắn, cả trước điện giai. Khai Dương phát hiện, từ khi hai người ở chung đến nay, trừ bỏ được ý chỉ Đế Quân sai bảo, Thiên Lý Nhãn hoàn toàn không hề rời khỏi khu vực chỉ có mấy chục dặm này.

Hiện giờ hắn đã rời đi, mà hắn sẽ ở nơi nào, bản thân lại mù mịt không hề có một tia manh mối.

Hỏi chúng tiên gia, lại không một ai biết. Trong lòng không khỏi ngạc nhiên, Thiên Lý Nhãn nơi này, cư nhiên ngay cả một người bằng hữu biết tâm tư của hắn, cũng không có.

Trong sạch lạnh lẽo cùng cô tịch như thế, hắn làm thế nào qua được thời gian vạn năm kia?

Khai Dương ngồi ở vị trí Thiên Lý Nhãn xưa nay luôn ngồi, bàn tay vuốt ve bạch ngọc lát trên mặt điện giai lạnh như băng, cảm giác lạnh lẽo kia như thông qua tay hắn, chậm rãi rót vào thân thể, tiến vào trong lòng, cư nhiên, lạnh buốt khiến cho người ta đau đớn.

Nhớ tới lời quyết tuyệt của người nọ, sau này sẽ không bao giờ … hướng Thượng Đế bẩm báo hành động lén xuống trần của mình nữa.

Hắn cự nhiên hoàn toàn không cảm thấy cao hứng, ngược lại, trong lòng như xuất hiện khoảng khôn g trốn rỗng, buồn bã mất mát.

Tầm mắt chán ghét luôn ở sau lưng mình chăm chú dõi theo đã biến mất. Rốt cuộc...... sẽ bao giờ không còn nhìn mình nữa.

“Hỗn trướng...... Tiểu nhân...... Thiên Lý Nhãn...... Bụng dạ hẹp hòi...... Lòng dạ hẹp hòi...... Hỗn đản!!” Than thở đột nhiên bùng nổ thành giận dữ, đem Thuận Phong Nhĩ vốn đang trốn một bên giật mình đánh thót bước trượt khỏi bậc thang.

Khai Dương trừng mắt nhìn Thuận Phong Nhĩ cả người tròn vo đang bày ra mặt lấy lòng, nhíu mày quát: “Bản quân tâm tình rất xấu, đừng đứng đây chướng mắt!! Nếu không ta đem ngươi thành bóng đá bây giờ!!”

Thuận Phong Nhĩ thật vô tội, hắn bất quá chỉ là đi ngang qua, nhiều ngày không nhìn thấy Thiên Lý Nhãn, cự nhiên lại nhìn thấy trên điện giai có một người ngồi, còn ngỡ là hắn, liền đến nhìn xem, không ngờ lại gặp trúng Vũ Khúc Tinh Quân tính tình đang lúc dữ dằn, mình đứng đầu chịu tội, ăn không hết, tốt nhất là chuồn thôi.

Hắn vội vàng bò dậy nâng người lên, thấy Khai Dương cũng  để ý tới mình, tiếp tục ngồi nơi kia như đang chờ đợi người nào đó, liền vừa quay đi vừa nói nhỏ: “Cái gì chứ..... Chỗ này là của Thiên Lý Nhãn mà, Tinh Quân đại nhân tới đây nháo cái gì chứ..... Thật là......”

“Ngươi nói cái gì?!”

Trước mắt hồng quang chợt hiện, thiếu niên vừa rồi còn ngồi thật xa, lắc mình một cái đã che trước mặt hắn, Thuận Phong Nhĩ nhất thời sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, Khai Dương liền một tay tóm lấy hắn quát lên: “Ngươi có biết Ly Lâu ở đâu không?!”

“Ly Lâu là ai?”

Thấy Thuận Phong Nhĩ không hiểu, Khai Dương lúc này mới nhớ ra Thiên Lý Nhãn đã nói, thiên giới này chỉ có hắn và Đế Quân biết tên thật của người kia, hồi đó còn không để ý, nhưng hôm nay xem ra, ngay cả Thuận Phong Nhĩ cùng lúc lên thiên giới cũng không biết tên thật của hắn, như thế có nghĩa là, tại đây, trên thiên đình này, cho dù có là đại la ba trăm sáu mươi chư tiên, cũng chưa từng có ai, gọi qua tên hắn......

Ngực đột nhiên tắc nghẹn đến khó chịu.

Khai Dương chậm rãi buông tay, Thuận Phong Nhĩ rơi trở về mặt đất, thừa dịp hắn thất thần liền tận sức chạy mất.

Ngẩng đầu nhìn mây bay đầy trời, hắn biết dù có tiếp tục ngồi thế này cũng sẽ không nhìn thấy Thiên Lý Nhãn. Chỉ cần người kia không muốn nhìn thấy hắn, không cần dùng bất cứ cách gì, cũng có thể cự tuyệt thành công.

Hiện giờ hắn còn mang trên người trách nhiệm tìm châu, phàm thân này, cũng không thể ở lâu trên thiên giới.

Khai Dương than nhẹ một tiếng, lại liếc mắt nhìn về phía điện giai đã không còn thân ảnh nam nhân cao gầy kia, xoay người nhảy xuống khỏi mây, hạ phàm.

※※※※※※※※※※

Trên trời một ngày, dưới đất trăm năm, hắn một lần ở lại thiên đình, nhân gian đã sớm trăm năm thay đổi.

Cảnh còn người mất, vị bá phụ hảo tâm kia đã sớm qua đời, may mắn Khai Dương trước khi đi lên đã để bốn vị Công Tào chiếu cố ông, cho nên sau khi Khai Dương rời đi rồi lão nhân cũng là thọ qua trăm tuổi, hái được thiện quả.

Khai Dương từ trong ngực lấy ra túi Càn Khôn, tất cả trong đó đều của Thiên Tuyền Cự Môn Tinh Quân thu thập được, trước khi vào yêu vực đã giao lại cho Khai Dương, dặn dò kia hắn hữu duyên lấy được ngũ sắc huyền thạch, có thể dùng nó để luyện ra thần châu.

Vốn biết trong thiên địa có ngũ kim, bát thạch, tam hoàng. Bát thạch nhân, lấy huyền thạch làm tôn, nhận được thiên địa linh khí mà thành, mấy không thể mịch. Huyền thạch luyện đan, cho dù không được đến trường sinh bất lão, nhưng ít nhất cũng có thể phi tiên. Nếu tìm được huyền thạch lấy ngũ hành làm gốc, nếu đem đi luyện, vật đạt được cũng không thể coi thường.

Muốn luyện ngũ sắc huyền thạch này, phải tìm đến Bất Chu Sơn, dùng huyền vũ thạch lô mà Nữ Oa trước kia đã dùng luyện đá vá trời.

Đáng tiếc ngày đó Thiên Tuyền tuy tìm được huyền thạch, lò luyện kia lại không thấy tung tích.

Thế nên Khai Dương khi đến thế gian, việc đầu tiên hắn làm, đó là đi đến Bất Chu Sơn.

Cái gì gọi là Bất Chu? Bất, nghĩa là phủ định; chu, nghĩa là đầy đủ. Tên Bất Chu Sơn, mang ý nghĩa khuyết thiếu không toàn vẹn, tương truyền năm đó Cộng Công cùng Chuyên Húc tranh đế, trong lúc tức giận làm đổ trụ chời. Trụ trời nghiêng đi, biến thành con đường từ nhân gian lên thiên giới.

Trên núi Bất Chu Sơn có thiên thú thủ sơn, phi thường hung mãnh.

Khai Dương đương nhiên đã sớm có chuẩn bị, hắn đầu tiên là dùng khăn che miệng mũi, từ trong ngực lấy ra một bó hương dây xanh thẫm, hai ngón tay ma sát, liền đem hương đốt lên. Hương dây trông cực kì bình thường vừa châm đã dần dần tràn ra một mùi thơm vô cùng đặc biệt, hương này sâu thẳm mà nhẹ nhàng, cho dù bay đi xa cũng không hề nhạt đi, một nén hương nho nhỏ lại có thể bao trùm khắp cả đỉnh núi.

Một lát sau, mọi sinh vật trên Bất Chu Sơn chìm vào trong mộng, ngay cả thiên thú hung mãnh cũng lăn ra trên đất ngủ vù vù.

Khai Dương đi dọc theo con đường lên núi, trên đường nằm la liệt vô số loại thiên thú! Thú, hắn cúi đầu nhìn hương dây trên tay đã cháy hơn phân nửa, không khỏi líu lưỡi, đồ của Diêu Quang quả nhiên lợi hại! Trước kia từng nghe hắn nói qua hắn làm được mê hương ngay cả thần nhân cũng không chống đỡ nổi, thế nên trước khi rời khỏi thiên giới hắn mới cố tình từ trong điện Diêu Quang trộm đi.

Lần thử nghiệm này cũng thật đáng sợ, Diêu Quang thâm tàng bất lộ, đám đồ tất cả đều đặt dưới gối đầu, cũng không biết hắn muốn dùng trên người ai? Tâm tư Phá Quân sát tinh ai có thể biết được......

Bất quá mấy thứ đồ hại người này vẫn là nhanh dùng hết thì tốt hơn, nhưng nếu để Diêu Quang trở về phát hiện bảo bối trân quý của hắn đột nhiên không thấy đâu thì  ── ách.

Khai Dương trong đầu vừa tưởng tượng ra khuôn mặt Tu La đẹp đẽ như ngọc kia, đôi chân cũng vừa bước đến trước cửa huyền động sau núi.

Theo như Thiên Tuyền nói, trong động này có một tấm Thanh Đồng cổ kính, chính là thượng cổ thần vật, kính này chỉ chiếu ra cảnh hư ảo, để mê hoặc lòng người.

Khai Dương thật ra lại hoàn toàn chẳng hề để tâm, nếu đã biết là giả, làm sao còn bị mê hoặc?

Dù sao, vô luận gặp được ai, chỉ cần không quan tâm, trực tiếp bước qua là được, không phải sao.

Hắn hạ quyết tâm, nhấc chân bước vào sơn động.

Trong động liền một trận quang ảnh bùng lên, lập tức xuất hiện hình ảnh hư ảo. Khai Dương cười nhạo, thật đúng là vừa nhắc đã tới.

Trước mắt hiện lên Thiên Điện thần cung, bản thân hắn cư nhiên lại đang ngồi trên ngai vàng của Đế Quân, chúng tiên gia bên dưới cúi đầu thùy mi, cung kính mà đứng, đến ngay cả Thiên Xu bình thường ác trạc cũng khoanh tay một bên, không dám lỗ mãng.

Thấy cảnh tượng như vậy, Khai Dương không hề có lấy nửa phần vui mừng, ngược lại càng như đang ngồi lên chông, cả người không được tự nhiên, chỉ thấy hắn nhảy dựng trên đế tòa, hùng hùng hổ hổ kêu: “Vui đùa cái gì vậy? Vị trí chẳng được lòng người thế này ai muốn ngồi chứ?!”

Nói xong cũng không quay đầu lại nhấc chân rời đi.

Quyền thế tham dục xưa nay đã có, ai cũng cầu lợi cho mình, lại chỉ vì ngai vàng chí tôn. Đáng tiếc Khai Dương hắn tự tại đã quen, nếu hắn thật sự ngồi vào ngôi vị đế tôn này, làm sao còn tiêu dao tự tại nữa, đương nhiên là nhanh chân trốn mất.

Cảnh tượng thiên đình lập tức vặn vẹo biến mất, ánh sáng lại hiện lên, hóa ra hình ảnh nơi trần giới, trước cửa nhà Trường An Lí thị. Bên trong đèn đuốc huy hoàng, vẫn náo nhiệt như hồi còn phú quý, thế nhưng trăm năm này vừa qua, rất nhanh, một nhà Lí thị lọt vào mắt xanh Tinh Quân rất nhanh sẽ tuột dốc.

Khai Dương nhịn không được muốn bước tới, nếu chỉ điểm thêm một chút, bọn họ có thể lại có thêm trăm năm phúc ấm nữa.

Nhưng mà......

“...... Thiên đạo tuần hoàn, đều đã có chủ ý, khinh suất mà làm, dù có tâm thiện đức, cũng không tránh khỏi hậu quả xấu......”

Thanh âm quen thuộc trong đầu vang lên, Khai Dương không biết nên làm gì, gia khỏa kia, thật sự đáng giận! Cho dù nhìn không thấy bóng dáng, nhưng vẫn còn có thể ảnh hưởng đến hắn.

Chẳng qua...... Cũng vì mình khinh suất lỗ mãng, mới thường khiến gia khỏa kia chịu không ít nỗi khổ.

“Ai......” Khai Dương than nhẹ một tiếng, lại xoay người rời đi, không nhìn đèn lồng đỏ thẫm đang bị cuồng phong thổi lạc, bước sang bên cạnh.

Rời khỏi Lí trạch, ảo giác lần thứ hai lại biến mất, giờ phút này bốn phía một mảnh hắc ám, hoàn toàn nhìn không thấy một tia sáng nào.

Đến khi ánh sáng trở về, bản thân không hiểu sao lại đứng trên đỉnh một ngọn núi cao ngất.

Trên đỉnh núi trơ trụi, đột ngột xuất hiện một gốc cây đào. Cây đào này cũng không hề giống đám cây ăn quả bình thường thân hình rậm rạp, ngược lại bộ dạng cao vút, cành cây khẳng khiu hướng thẳng lên trời. Trên cành, lá cây vừa nhỏ bé lại thưa thớt chây lười phất phơ trên trạc cây, một bộ dạng nửa chết nửa sống.

Khai Dương càng cảm thấy kỳ quái, nhìn thấy cây đào nơi kia, trên vách núi đen, lại có một nam nhân cao gầy đang đứng.

Cho dù có đưa lưng về phía hắn, Khai Dương vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra ── Thiên Lý Nhãn?!

Hắn vì sao lại ở đây?

Xa xa dãy núi phập phồng, vết chân từ nơi thâm sơn hướng tới, ngẫu nhiên có một con chim ưng cô độc kêu lên, hồi âm lãng đãng, cảm giác tịch liêu này, như đã tồn tại hàng tỉ năm.

Đỉnh núi cao ngất trong mây, quanh năm lạnh như băng như hàn, ước chừng vừa mới rơi một trận tuyết không lâu, mặt đất tuyết ngai như ngân. Mà nam nhân kia lại cứ như vậy ngồi trong tuyết, cũng không biết đã bao lâu, bả vai cùng đỉnh đầu đều tích một tầng tuyết thật dày, ngay cả thân hình cao gầy cũng gần như chìm vào trong tuyết.

Khai Dương lăng lăng đứng phía sau hắn, cứ như vậy im lặng nhìn thời gian trôi qua, tuyết tan xuân tới, nam nhân vẫn ngồi nơi ấy, vẫn nhìn về cùng một nơi.

Bóng dáng hắn cô đơn như thế, giống như cây đào đơn độc trên đỉnh núi phía sau kia. Cây đào lẳng lặng đứng thẳng, xuân ý đã tới chân núi nhưng không cách nào cuốn hút nó, mầm non cuộn chặt đông cứng vẫn nằm im, giống như đang chờ đợi ai đó tới gần, vì nó giũ đi sương lạnh bên ngoài. Thế nhưng đỉnh núi này thật sự rất cao, ngay cả chim điêu cường tráng nhất cũng chỉ có thể bay quanh lượn lờ dưới mây, căn bản không hề có chim chóc nào sẽ bay được lại gần, càng đừng nói đậu lại trên cây.

Ở nơi này, trừ bỏ băng khí, tuyết dung, không hề có tiếng động nào khác...

Khai Dương một trận mờ mịt. Ly Lâu, hắn, có thần nhãn nhìn ngàn dặm, xem hết sinh ly tử biệt cực lạc nhân gian, kỳ thật, lại chưa từng chân chính hưởng thụ những điều đó, cũng chưa bao giờ biết được, cái gì gọi là vui thích, cái gì gọi là bi ai.

Cho nên, hắn luôn ngốc như vậy. Giống như đứa trẻ từ nhỏ đã bị nhốt trong phòng đọc tứ thư ngũ kinh thi từ ca phú, hắn cũng biết nước suối rất mát, trạc anh trạc chừng, lại không hề biết rằng, có thủy như thương, trong ngày hè, trần trụi nhảy vào, có thể tìm được lạc thú cả người mát mẻ.

Biết rõ kia bất quá chỉ là ảo giác giả dối, nhưng giờ phút này, tâm lại khó có thể ức chế được mà đau đớn.

“Hỗn trướng...... Ly Lâu.”

Cái gì mà luyện thạch lô của Nữ Oa, cái gì mà ngũ sắc thiên huyền thạch, giờ phút này đều không còn quan trọng, hắn bây giờ chỉ thầm nghĩ mau chút tìm được nam nhân đem cô độc ngàn vạn năm lẳng lặng chất chứa trong lòng kia.

Khai Dương cuối cùng nhìn thoáng qua bóng dáng dưới gốc đào, mạnh mẽ quay người, chạy về đằng sau.

Ảo giác tuyết phong sau lưng hắn dần dần biến mất, ánh sáng chói mắt đột nhiên bùng lên, lập tức hết thảy lại khôi phục bình thường, Khai Dương trợn mắt lại nhìn, nguyên lai bản thân vẫn còn đang đứng trong động, trước mặt là một tấm Thanh Đồng cổ kính, ảo ảnh trên mặt kính đang dần dần mờ đi.

Hắn thấy đằng sau mặt kính, là một luyện thạch lô lục bích tinh xảo, trên thân còn khắc biến thể của Huyền Vũ tuyên văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play