Phần mộ hôn nhân, hắn muốn cả đời ngây ngốc chết cùng cô trong đó, cô giễu cợt, chẳng lẽ hắn đã quên? Hắn đã từng ra ngoài hít thở không khí, sau đó trở lại, tất cả đều như bình thường, chỉ là cô đã không còn là cô như lúc đầu nữa.

Sự thật chứng minh, đàn ông luôn cho rằng giấu giếm chuyện ngoại tình là không hề có chút sơ hở nào, ai ngờ, thiên hạ đâu phải là nơi có thể giấu giếm bí mật, một khi anh bước ra khỏi phần mộ đó, lúc quay đầu trở về cũng sẽ không còn như trước nữa.

======================

Một lần lao tới mãnh liệt cuối cùng, theo tiếng gầm nhẹ gợi cảm tình tứ, thân thể cô cũng không chống đỡ được nữa, cô ngất đi, một lúc lâu sau mới dần tỉnh lại, trong lúc mơ hồ đối mặt với ánh mắt nhìn cô không chớp của hắn, con ngươi đen nhánh u ám lúc này lưu động làm cô khẽ rùng mình, nó phức tạp khiến cô không muốn nhìn vào.

Cô quay đầu sang một bên, để lại cho hắn một bên mặt lạnh lùng lý trí, trong lòng Úy Hành Vân nổi lên vài phần mất mát và phiền muộn, nhưng vẫn nhướng khóe môi ưu nhã tự nhiên, tỉ mỉ vuốt ve mái tóc của cô, hắn kinh ngạc nhìn lọn tóc đen của cô quấn trên tay mình, giống như sợi dây xích khóa hắn lại, làm cho hắn không cách nào thoát thân.

Ngày hôm qua hắn còn cố chấp nghĩ, tại sao là cô, tại sao có cô, nhưng rốt cuộc khi cô trở về hắn mới hiểu, là cô, cũng chỉ có thể là cô, làm cho hắn chỉ muốn chờ đợi cô trở về nhà.

Hôn nhân, vợ, con, đáy lòng hắn lặp đi lặp lại hai chữ, cảm xúc vọt lên không phải phiền muộn mà là thỏa mãn, hắn giống như con thuyền phiêu bạt quá lâu rốt cuộc cũng tìm được nơi nghỉ chân, cột hắn lại, bao quanh hắn, cảm giác đó thật tốt đẹp.

Hắn hoảng hốt nghĩ, có lẽ họ nên sinh thêm một đứa con, nhìn thân ảnh cô nằm bên cạnh, hắn không tự chủ nghĩ người phụ nữ làm cho hắn thần phục cũng nhận thua này hồi bé có dáng vẻ như thế nào, có lẽ là xinh đẹp đáng yêu hoặc là bướng bỉnh giống như một bé trai, mà cũng có thể lạnh lùng như bây giờ, không thích cười, thân thể nho nhỏ đứng trước mặt hắn ăn nói nghiêm túc, cẩn trọng, trông rất đáng yêu, hạnh phúc nhất chính là, cô bé kia giống cô, giống Tô Tử của hắn!

Hắn phát hiện, hắn cực kỳ yêu cái ý nghĩ này.

Trong lòng hắn đang có vô vàn tiếng trống reo hò cổ vũ, Úy Hành Vân bật cười, nhích tới gần Nhiễm Tô lúc này đang nhắm mắt không nói gì, ôm cô quay người lại phía mình, chống lên trán cô nói: “Tô Tử, em có thấy, cục cưng nên có một em gái rồi không? Anh nghĩ, có thể gọi là Bối Bối, được đấy, cái tên mụ này cũng không tệ, rất thích hợp với con gái của chúng ta.” (Cục cưng Hán Việt là bảo bảo, thêm một đứa con gái tên Bối Bối nữa thì đẹp, tiếc rằng…….  😦.)

Khi hắn nhắc đến hai chữ “con gái” thân thể cô liền cứng đờ như tảng đá, run rẩy mãnh liệt, ngực phập phồng không ngừng sôi trào, khóe mắt cô cay xót mà cuối cùng cũng không khóc ra được, chỉ đành ngơ ngác nhìn hắn ôm ngực cô, mở to hai mắt, nhợt nhạt mà dữ dội.

Hắn cảm thấy sự khác thường của cô, rời ra một khoảng cách, vội vàng nâng lên khuôn mặt hơi lạnh của cô, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy, Tô Tử, em đừng làm anh sợ, em đang run rẩy! Đi, chúng ta đi bệnh viện…”

Lời của Úy Hành Vân còn chưa hết, Nhiễm Tô đã đẩy hắn ra chạy vào phòng vệ sinh, thật ra cô chỉ dùng một chút sức mà lại làm hắn ngã xuống giường, hắn không nghĩ cô sẽ dùng lực đẩy mình, không có chuẩn bị, ngẩng đầu cười khổ, chẳng trách tất cả đàn ông ở trước mặt người phụ nữ mình yêu mến đều là kẻ yếu, đạo lý này trong chớp nhoáng hắn đột nhiên sáng tỏ.

Rũ bỏ suy nghĩ, hắn mặc áo ngủ, gọi tên Nhiễm Tô và chạy vào phòng vệ sinh, mới vừa nâng mắt đã thấy Nhiễm Tô mềm yếu khó chịu ngồi trên sàn nôn khan, một lần lại một lần, chỉ nôn ra nước, sắc mặt của cô trắng bệch như gạch men sứ trên tường, toàn thân cô lạnh buốt, không có mảnh vải nào che thân, vẫn đang nôn khan không ngừng, như muốn nôn ra tất cả mọi thứ trong cơ thể.

Hắn thấy trái tim thắt lại từng cơn, lúc này thân thể cô không có bất cứ thứ gì che đậy, hắn lại không có bất kỳ phản ứng sinh lý nào, chỉ có đau lòng và đau đớn liên tục vọt lên tập kích trong nháy mắt, thậm chí Úy Hành Vân cũng bắt đầu muốn nôn, nhìn cảnh Nhiễm Tô chật vật khó chịu, hắn thấy mình cũng không thể chịu nổi, sau vô số lần nghĩ đến, hắn đều cảm thấy, thì ra là hắn thật sự yêu cô đến thê thảm, thậm chí tất cả khó chịu của cô cũng làm cho hắn thấy khó chịu.

Lập tức, hắn xoay người, lòng trĩu nặng, chỉ mấy giây sau, hắn cầm lấy áo ngủ của Nhiễm Tô đắp lên thân thể lạnh buốt, sau đó ngồi xổm xuống bên cạnh cô, chống đỡ trán cô, ôm cô như muốn đem cô cất giấu thật kỹ trong lồng ngực, dùng nhiệt độ cơ thể bao quanh chặt chẽ thân thể lạnh như băng như sương của cô.

Hắn cúi đầu truyền đến tiếng nói ấm áp bên tai cô, hô hấp của hắn từng đợt từng đợt truyền vào người cô, tiếng nói trầm nhẹ giống như giọt nước chảy: “Tô Tử, không sao, đừng sợ, anh ở đây, ai dám bắt nạt em, ai dám làm em khổ sở anh quyết không để người đó sống yên.”

Cô vẫn thấy ghê tởm, dạ dày co thắt lại không nôn ra được bất cứ cái gì, như đang muốn hành hạ cô, bộ dáng của cô đã giày vò hắn, hắn vuốt hàng lông mày nhíu chặt của cô, gương mặt tinh xảo lạnh buốt càng thêm vẻ gầy gò, hắn đau lòng nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt tái nhợt của cô, cúi đầu gọi tên cô.

“Tô Tử, đừng sợ, không có chuyện gì, không có việc gì, anh gọi bác sĩ đến được không?” Hắn ôm cô, ngồi trên sàn ôm lấy thân thể cứng ngắc như đá của cô.

Nhiễm Tô vẫn không có phản ứng, dường như không hề nghe thấy gì, cô nhìn sự quan tâm giờ phút này của hắn, khóe miệng nhếch lên thành một độ cong yếu ớt thê lương, người trước mắt nói sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào làm cho cô khổ sở, vậy hắn thì sao, nếu là chính bản thân hắn, hắn làm thế nào giúp cô đối phó với chính mình?

Cô vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, cuối cùng ngây người nhìn hắn, nhàn nhạt lành lạnh khô khốc mở miệng: “Tối hôm qua, mẹ em khỏi bệnh, khỏi bệnh chưa được một canh giờ, mẹ đã chết.”

Nghe vậy, hắn chấn động ôm lấy cô, lúc này đôi mắt nhìn cô trở nên to lớn rồi lại không dám chuyển mắt nhìn cô nữa.

Hắn thầm mắng mình trong lòng, hắn đáng chết, hắn không nên nói đến chuyện con cái lúc này với cô, hắn nghĩ ngày hôm qua mình càng không được để cô một mình đối mặt với chuyện người qua đời, hắn thật là đáng chết, để cô cô đơn đưa tiễn người thân nhất của mình, năm đó hắn nhìn mẹ hắn qua đời, bàn tay hắn được bao trùm bởi bàn tay hơi lạnh rồi trở nên ấm áp của người phụ nữ trước mặt, hôm nay, đến phiên cô đưa tiễn người thân, bàn tay cô lại không có bàn tay rắn chắc của hắn nắm lấy, không có cái nắm tay của hắn rốt cuộc có bao nhiêu lạnh lẽo và cứng ngắc, thậm chí hắn không dám tưởng tượng, hắn chỉ biết ôm cô, nắm chặt bàn tay cứng đờ lạnh buốt của cô, một tiếng lại một tiếng nói: “Xin lỗi em, Tô Tử, Tô Tử, thực sự xin lỗi em… sau này sẽ không như vậy, thật sự, sau này chuyện gì anh cũng ở bên em, được không, Tô Tử, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây.”

Anh vẫn luôn ở đây, chỉ là anh còn chưa kịp nói cho em biết, cũng còn chưa kịp nói cho chính anh biết.

Tâm tâm niệm niệm nghĩ không muốn sai lầm lần nữa, nghĩ một lần nữa sống những ngày thật tốt đẹp, lại phát hiện hóa ra đã bỏ lỡ chuyện như vậy, ngày hôm qua hắn không ở bên cô cùng cô đối mặt với mất mát đau buồn, hắn hối hận, thống hận bản thân còn chưa kịp, lại càng yêu thương một thân cô độc của cô ngày hôm nay.

Nhiễm Tô, em để cho anh tự hận mình một lần lại một lần, rốt cuộc em có thể để anh tự hận mình bao nhiêu lần mới có thể kết thúc những hối tiếc và đau lòng?

“Vô dụng, Úy Hành Vân, vô dụng, đã là chậm quá, quá muộn…” Cô mấp máy đôi môi mà không phát ra tiếng động trong lồng ngực ấm áp của hắn, cổ họng của cô đau buốt rút lại không phát ra được bất kỳ âm thanh nào.

Úy Hành Vân, tôi đâu chỉ mất đi một người mẹ, chúng ta đâu chỉ mất đi ngày hôm qua, còn có đứa con gái chưa được chào đời, còn có đứa con gái chưa kịp gọi mẹ của tôi!

Họ mất đi quá nhiều, bốn năm trong mấy ngày này đều biến mất gần như không còn, sinh mạng, cơ hội, tình yêu, hôn nhân, đều vì một người còn chưa kịp phát hiện ra tình yêu mà biến mất vô tung, không còn tin tức.

Ý muốn trở về gia đình trong đầu hắn rõ ràng làm cho bất cứ ai cũng có thể nhìn thấu, mà ngay cả Nhiễm Tô không muốn suy nghĩ gì nữa cũng nhìn ra được, cô không cho rằng hắn yêu mình, lại biết lòng hắn muốn yên bình là mãnh liệt như vậy.

Nhưng đã quá muộn, cái gì cũng đã quá muộn, thế giới này ngay cả chuyện tình có thể quay về, sống hay chết, yêu và hận cũng có thể thay đổi, thời gian đã trôi đi, không đợi được anh hạ cờ, thời gian không thể quay lại để sửa đổi lỗi lầm.

Trong phòng lạnh lẽo ẩm thấp, họ đều có tâm tư, Úy Hành Vân ôm chặt cô vào lòng, lại không nghe được một tiếng mỉa mai và từ chối nào của cô, nghe được thời gian đã lưu chuyển không quay đầu, hắn nghe, nó đang cười, cười hy vọng xa vời của hắn.

Trong nghĩa địa, gió lạnh, mây dày, hối hận sâu nặng.

Bia mộ màu trắng mênh mông, người phụ nữ tên Tô Tử Nhu đã được chôn cất, phủ kín hoa hồng trắng vừa nhìn đã biết là phải dùng số tiền lớn, vô số nhân vật nổi tiếng tề tụ, quanh ngôi mộ ồn ào náo động, bày đầy vòng hoa đang ai thán người phụ nữ này đã hương tiêu ngọc vẫn, lễ truy điệu rất dài dòng lại không có bất cứ người nào dám không tôn trọng, chỉ vì Bộ trưởng bộ tài chính nắm chắc mạch máu kinh tế đang lẳng lặng quỳ gối bên mộ người vợ, bảo vệ không khuyên được, tất cả mọi người đều hoang mang trước cảnh tượng này, nhưng không ai có biện pháp lay động được người đàn ông đã hối tiếc nửa đời.

Rốt cuộc ai mất ai, ai lại đang đợi ai, mọi người đang sống trong ái dục sao có thể nói rõ ràng, Phật cũng là người từng trải, cũng từng lịch qua những bi ai và bất đắc dĩ này, không có bất cứ người nào có thể thoát khỏi quá trình đó.

Yêu, xin hãy quý trọng, nếu không, xin hãy rời đi, cái ao hồ này chỉ có một người chồng làm gợn sóng.

Một người phụ nữ phát điên mười năm cũng đã chết, một người đàn ông đã hết hy vọng mà vẫn còn sống, ai bi ai hơn ai, chỉ có họ mới biết.

Ông ấy đã đi qua nửa đời người, duyên hoa đã hết, quay đầu lại chỉ có thể quỳ gối trên tảng đá lạnh lẽo như khối băng trước mặt, im lặng rơi lệ, tự mình bi thương.

Cuộc sống có lẽ chính là như thế, tôi yêu em, cuối cùng tôi lại không nhớ rõ mình đã làm em tổn thương bao nhiêu lần, đã để em khóc bao nhiêu lần?

Chỉ có nước mắt rơi xuống lúc này tôi mới sáng tỏ, mất em, tôi đau đớn như thế nào, trước đây, tôi đã làm em đau đớn như thế nào. Tử Nhu, em đợi tôi mười năm, tôi sẽ dùng nửa đời sau mấy lần mười năm trả lại cho em.

Tôi chỉ cầu xin em, kiếp sau, xin em đừng đi cùng người khác…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play