Tình yêu, thật sự tồn tại sao?

Nếu như nó thật sự tồn tại, thì tại sao giờ phút này hắn không thể nhớ nổi cảm giác bị cô gái trước mắt này làm động tâm khi ấy.

Tình yêu, mi thật sự tồn tại trên thế giới này sao, vậy thì tại sao mi lại biến mất nhanh như vậy…

Rũ mắt xuống, hắn tỉnh táo bỏ ý nghĩ rối loạn trong đầu sang một bên, nhìn đôi mắt lã chã chực khóc của cô, môi mỏng lãnh đạm nhẹ nhàng mở miệng:

“Du Hướng Y, con mắt của cô bán đứng cô, ở trước mặt tôi cô còn quá non.”

Ánh mắt hắn như lưỡi dao lăng trì lòng cô, hóa ra chỉ cần hắn tỉnh táo, hắn sắc bén hơn bất cứ ai.

Đột nhiên, nghe được lời nói nhàn nhạt của Úy Hành Vân, cô chấn động toàn thân, ngu ngơ nửa giây, rồi chợt thất thần khóc rống, rốt cuộc đầu óc quay cuồng không thể khống chế mà thổ lộ tất cả:

“Vân… Anh hãy tin em, em thật sự sẵn lòng sinh con cho anh, chỉ cần anh muốn, chúng ta có thể có rất nhiều rất nhiều đứa con! Nhưng Úy Hành Vân, anh không muốn đúng không?! Rõ ràng anh nói anh động tâm với em! Anh đã nói, anh đã nói như vậy! Thế nhưng cuối cùng thì sao, anh không muốn cưới em, thậm chí không muốn cho em một đứa bé! Anh thật sự không muốn cưới em hay là anh chỉ muốn người phụ nữ băng lạnh kia làm vợ của anh! Anh không tin em có con, thậm chí anh còn không muốn em có con của anh…”

“… Nhưng Úy Hành Vân, anh thật không công bằng! Rõ ràng anh thích Úy Chí, tại sao em đã nói với anh em có thai mà anh lại thờ ơ như vậy!?”

“Úy Hành Vân, anh không công bằng, anh không công bằng Du Hướng Y em, không công bằng! Anh không quan tâm em có thai hay không, vậy mà lại cưng chiều đứa con vợ anh sinh cho anh! Vân, rõ ràng tất cả đều tốt, tại sao anh lại làm thay đổi tất cả… tại sao… em thật không cam lòng…”

Từng tiếng chất vấn và tiếng khóc, cô khóc đến choáng váng, nhưng vẫn kéo chặt tay hắn, không chịu buông ra, cô chỉ mong hắn công bằng một chút, bây giờ cô không mong muốn gì nhiều, cô chỉ yêu cầu một chút tình cảm xa vời!

Không công bằng, thì ra hắn không công bằng như vậy, hắn câu dẫn ra một nụ cười như có như không, dưới đáy lòng xông lên một tư vị không rõ, trong đầu chợt lóe lên khuôn mặt lạnh nhạt thanh nhã, lòng khẽ rung động.

Đột nhiên, cô lau nước mắt, cười đến ngọt ngào mà mị hoặc, khuôn mặt xinh đẹp uyển chuyển hàm xúc lúc này vừa thấy đã thương, cô ở trước mặt hắn, cởi bộ đồ ngủ mỏng như cánh ve, tràn ngập thâm tình lại nhút nhát nhìn hắn, giống như đêm đó, lần đầu gặp mặt, bất lực lại động lòng người.

“Muốn em…”

“…”

Thì ra khi đầu óc chứa đầy một người, ngay cả giác quan cũng sẽ bị xâm lược, không cách nào bị khống chế bình tĩnh.

Tầm mắt không hề xoay chuyển, hắn vẫn nhìn cô gái trước mắt, chuyên chú, lại lặng yên như nước.

Chứng kiến phản ứng của hắn, Du Hướng Y thở dốc, không khỏi lảo đảo vài bước, cắn môi, như phát cuồng nhào tới thân thể Úy Hành Vân, sít sao ôm hắn.

“Anh muốn em đi, Vân, tại sao anh không quan tâm đến em?!”

Hắn cứ mặc cô ôm, không đưa tay, không lên tiếng.

Cô hôn hắn như phát điên, thần sắc của hắn lại càng hờ hững lạnh buốt.

Một hồi lâu, cô bỗng mất hết sức lực, si ngốc nở nụ cười, như nổi điên phá vỡ mọi thứ.

“Anh không quan tâm em, thậm chí gần đây anh không đụng tới em một tí…” gào thét khóc lóc, cô giễu cợt chính mình, cũng như giễu cợt người đàn ông cao quý lạnh lùng trước mắt này. “Tại sao, tại sao Úy Hành Vân, tại sao anh không muốn đụng vào em một tí, vì ai, à, chẳng lẽ là vì vợ của anh mà thủ thân như ngọc, Úy Hành Vân, anh tỉnh lại đi! Anh có giữ cũng đã bẩn rồi! Là bẩn! Không kịp rửa sạch nữa đâu!”

Bởi vì, chỉ có em biết rõ, chỉ có em biết rõ, vợ của anh đã sớm biết anh phản bội.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, Du Hướng Y giật mình, Úy Hành Vân kinh hãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, còn chưa kịp nghe máy đã bị Du Hướng Y quăng xuống đất, hung hăng giẫm lên, điện thoại vỡ thành nhiều mảnh vụn trên sàn nhà.

“Đủ rồi!”

Kinh ngạc nhìn điện thoại di động không thành hình trên sàn nhà, không hiểu sao, hắn cảm thấy căng thẳng, túm cổ tay cô, lạnh lùng nói với cô.

“Úy Hành Vân, anh sẽ hối hận, đã không còn kịp rồi, a, anh muốn quay đầu cũng không còn kịp nữa rồi…”

Cô cười, cười như điên, cô không nói với hắn cô đã từng gặp vợ hắn, ngay từ đầu đã không dám, hôm nay là cố ý giấu giếm, đúng vậy, em không nói cho anh biết, Úy Hành Vân, em không có lý do giúp các người, cũng không còn lý do cho các người sống dễ chịu!

Em thua, nhưng em không muốn thua cả bàn!

“Sẽ không … Sẽ không, tới kịp, Du Hướng Y, cô sai rồi, Nhiễm Tô vẫn là vợ của tôi!”

Chỉ cần cô ấy còn không biết, chỉ cần cô ấy còn không có phản ứng, Nhiễm Tô, anh muốn tin rằng, chúng ta còn có cơ hội!

Trong đầu như có gì đó nổ tung, sắc thái khó lường tỉnh táo hàng ngày của hắn đột nhiên trở nên khủng hoảng, bắt lấy cổ tay cô gái đang điên cuồng trước mặt như muốn nói chính mình.

“Du Hướng Y, cảm ơn em, nhưng từ giờ đừng xuất hiện nữa.”

Dứt lời, hắn dời tầm mắt cười trào phúng một tiếng, cầm lấy cặp công văn, xoay người rời đi.

Lặng im nhìn thân ảnh cao to rời đi, cô giống như mất đi tất cả sức lực.

Hắn nói cảm ơn cô?! Cảm ơn Du Hướng Y cô, người đàn ông xuất sắc lại vô tình, ngạo nghễ xuất chúng đó đã nói vậy, trong cuộc hôn nhân của họ, có lẽ Du Hướng Y chẳng qua chỉ là một người khách qua đường, một người khách qua đường làm cho tất cả đều bắt đầu.

Không cam lòng bật cười, đột nhiên khuôn mặt tràn đầy nước mắt đau đớn giờ phút này lại lộ ra một nụ cười dữ tợn.

Nhưng Úy Hành Vân, anh không nên vui mừng quá sớm, người phụ nữ kia làm sao vui mừng được, chị ta đã sớm biết anh phản bội, sao có thể để anh sống yên ổn được!?

Bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ, anh vì chị ta làm tổn thương tôi, chị ta cũng sẽ vì anh đã từng sai lầm mà làm tổn thương anh!

Nhiễm Tô, Úy Hành Vân thủy chung vẫn yêu chị, nhưng chị có tin không, đều là phụ nữ, tôi sớm liền nhìn ra, chị sẽ không tin, dù thế nào cũng không…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play