Trong đêm tối, cách một cánh cửa truyền đến âm thanh trầm thấp có lực của một người đàn ông, "Là tôi, cô thế nào?"

Tiếng đánh nhau cũng không biết dừng lại từ lúc nào, âm thanh này nghe xa lạ, Tô yểu liền vội vàng đứng lên bật đèn, mắt để sát vào mắt mèo nhìn ra bên ngoài.

Một mảnh màu đen, nương theo một chút sáng sáng, cô chỉ nhìn thấy một bộ quân phục màu xanh trước mắt.

Quân phục màu xanh? Quân nhân?

Liền giống như bị người đút một viên thuốc an thần, tay Tô yểu mang theo suy nghĩ mà vẫn sợ run rẩy, mở cửa ra, lúc này đầy đủ ánh sáng, cô mới có thể thấy rõ dáng dấp của người đàn ông trước mắt này.

Cả người đầy bùn đấy quần áo huấn luyện tung bay nhiều màu sắc, thân hình cao lớn, làn da vừa nhìn chính là màu lúa mạnh quanh năm huấn luyện ngoài trời, ngũ quan không được gọi là tinh xảo, nhưng anh tuấn có thừa, đường nét gương mặt lập thể rõ ràng, khiến cho có một loại cảm giác kiên cường bất khuất.

Hàm dưới và má có râu ria đã dài, tăng thêm vài phần tang thương gợi cảm của người đàn ông trưởng thành.

Tóc ngắn sạch sẽ gọn gàng, một đôi con ngươi màu đen thần thái hồng hào, thấy cô sửng sốt, anh ta mỉm cười, "Hù dọa? Tranh thủ thời gian xử lý nơi bị thương này một chút."

Lúc anh ta nói, chỉ chỉ trán của mình.

Trong chốc lát Tô yểu không có lên tiếng, nhưng thật ra là bởi vì nhìn thấy quân hàm của anh ta: Hai vạch ba sao.

Sĩ quan...

Tô yểu không khỏi cảm thấy kính nể, nghe lời của anh ta, ngay cả nói chuyện cũng mang theo sự kính trọng, "Ah... Được, vừa rồi thực sự cảm ơn ngài."

Anh ta chỉ là cười cười, sau đó giọng nói bình tĩnh mà trịnh trọng lên, "Hai người kia đã đi, bất quá vì lý do an toàn, cô tốt nhất vẫn nên báo cảnh sát."

Tô yểu bị phân tán lực chú ý cuối cùng cũng bình tĩnh, trong lòng phát lạnh, nếu như Lục Đông Đình phái người đến, báo cảnh sát cũng chẳng qua là thêm một vụ kiện mò kim đáy bể mà thôi.

Trong miệng cô cảm kích đáp, "Tôi biết rồi. "

Người nọ gật đầu, đội mũ lính nhiều màu sắc lên đầu, xoay người đi tới căn hộ đối diện, Tô yểu gọi anh ta lại: "Anh ở nơi này?"

"Phải." anh ta vừa mở cửa vừa đáp: "Nhưng không phải thường xuyên ở, thỉnh thoảng mới tới chỗ này, coi như là một chỗ đặt chân."

Tô yểu không có hỏi nhiều nữa, thuận tay đóng cửa.

Lưng cô dựa vào cửa, lạnh lẽo từ trong lòng sinh ra cảm giác còn lạnh hơn so với cái lạnh của cánh cửa rất nhiều, dường như cô đã bình phục lại nỗi sợ hãi và căng thẳng trong lòng.

Một mình đi về phía căn phòng mất trật tự và trống trải, lúc này Tô yểu mới cảm nhận thấy cái trán truyền đến trận trận rát sâu sắc, đưa tay lên sờ, lại phát hiện trong tay minh vẫn siết chặt điện thoại di động không có buông.

Một đôi con ngưới trong trẻo dần băng lãnh u tối, mở điện thoại di động, nhưng không báo nguy, trực tiếp tìm số điện thoại của Lục Đông Đình trên người.

Một lát sau, đường giây thuận lợi kết nối.

"Lục tiên sinh." Tô yểu mở miệng hỏi, "Xin hỏi bây giờ anh ở nơi nào?"

Lục Đông Đình không mặn không nhạt nói hai chữ, "Trong nhà."

"Vị trí nào đâu?"

Sau khi Tô yểu lấy được địa chỉ cúp điện thoại, đi tới phòng ngủ của mình, kéo ngăn kéo bàn hoá trang ra, đồ vật bên trong vẫn chưa bị động qua, có thể thấy người tới có mục đích rõ ràng, đi thẳng đến thư phòng xóa video, lấy đi USD.

Không có cách nào đảm bảo những người đó không quay trở lại, đã đã trễ thế này, cũng không cách nào đổi khóa, nơi này cô không dám ở tiếp nữa.

Tô Yểu cắn răng, lấy sổ tiết kiệm và tất cả giấy chứng từ trong ngăn kéo ra, bỏ vào trong túi xách.

Xử lý khử trùng cái trán qua loa, thay một bộ quần áo đơn giản là quân jean và áo phông, mang theo toàn bộ tài sản đi khỏi căn hộ.

Hai ngày trước Tô Hoài Sinh cho người mang chiếc kiaM 6 cho tới cho cô, Tô yểu trực tiếp đến nhà để xe khởi động xe.

Đến bên ngoài khu biệt thự Tử Viên, Tô yểu bị ngăn lại, bảo vệ cửa dùng hệ thống gác cổng báo cho Lục Đông Đình, được sự cho phép mới cho cô đi vào.

Từ lúc đi được nửa đường, vết thương hình như bị mở miệng, nước mưa chiếu nghiêng xuống tùy ý, Tô yểu dừng xe ở sân cỏ bên ngoài biệt thự, trên mui xe tiếng xe nổ lớn, phảng phất như có người đang nỗ lực dùng quả đấm đánh lên.

Kính chắn gió phía trước sớm bị nước mưa làm cho mờ nhòa, Tô yểu chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng ở cửa sổ biệt thự gần sân cỏ nhất, cô rút chìa khóa xe, không có ô, chỉ có thể dầm mưa đi đến dưới mái hiên ấn vang chuông cửa.

Cũng không biết Lục đông đình là vô tình hay là cố ý, mặc cho Tô yểu đứng ở dưới mái hiên một lát, cả người bị mưa ướt lạnh, anh mới từ bên trong mở cửa ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play