Lâm Nhất Phàm trở về cung Đoan Thuần thì Tá Dịch cũng vừa mới tỉnh giấc, Tiểu Phúc Tử đang đứng ở bên giường bưng bát thuốc vẫn còn đang bốc ra hơi nóng trên tay, Tá Dịch nhìn thấy Lâm Nhất Phàm trở về, đáy mắt tự động lộ rõ ý cười:

"Hoàng thượng, yến tiệc kết thúc rồi sao?"

Lâm Nhất Phàm cầm lấy bát thuốc đen ngòm trên tay của Tiểu Phúc Tử rồi ngồi xuống bên cạnh Tá Dịch, hắn vừa ngửi thấy mùi vị cùng màu sắc của bát thuốc này liền biết được nó khẳng định rất khó uống. Lâm Nhất Phàm nâng thìa thổi phù phù rồi đặt trước miệng Tá Dịch, Tá Dịch ngoan ngoãn há miệng nhận lấy thìa thuốc kia, có điều từ đầu đến cuối Tá Dịch cũng không hề nhíu mày lấy một cái, yết hầu trơn trượt nuốt xuống từng ngụm thuốc đắng này:

"Không đắng sao?"

Tá Dịch mỉm cười nhẹ giọng đáp:

"Một chút thôi, người đưa đây để ta tự uống"

Lâm Nhất Phàm dịu dàng đáp:

"Không sao, ta giúp ngươi"

Tá Dịch đưa tay muốn cầm lấy bát thuốc trên tay của Lâm Nhất Phàm:

"Ta uống một hơi hết bát thuốc này, không cần phải từng thìa như vậy"

Lâm Nhất Phàm hiểu ra, Tá Dịch chính là cảm thấy thuốc đắng rất khó uống không muốn dây dưa kéo dài, chính vì vậy lúc này y ngồi trên giường thổi qua một lượt liền một ngụm uống hết bát thuốc kia. Lâm Nhất Phàm đau lòng không thôi, hắn quay đầu ra bên ngoài nâng giọng gọi:

"Người đâu, mang đường tới đây"

Một nô tỳ tiến vào bên trong, trên tay mang theo một đĩa nhỏ chứa những viên đường đưa cho Tiểu Phúc Tử, Tiểu Phúc Tử khẽ khom lưng dâng lên hoàng thượng. Lâm Nhất Phàm tự tay bỏ một viên đường vào trong miệng Tá Dịch, nhìn y ngậm trong miệng viên đường kia rồi mới bớt đau lòng đi một chút:

"Bụng còn đau không?"

Tá Dịch theo phản xạ đưa tay xuống dưới bụng của mình:

"Không còn đau nữa"

Lâm Nhất Phàm ra hiệu Tiểu Phúc Tử có thể lui ra, sau khi Tiểu Phúc Tử lui ra rồi hắn liền tự mình cởi y phục rồi bước lên giường nằm cạnh Tá Dịch, yêu thương ôm thân thể mềm nhũn của y tiến vào lồng ngực mình:

"Không sao là tốt rồi"

Tá Dịch không phản kháng, nằm ngoan ngoãn để cho Lâm Nhất Phàm ôm lấy mình:

"Hoàng thượng, việc mở cửa giao thương hôm nay thế nào rồi?"

Lâm Nhất Phàm khẽ vuốt ve mái tóc đen mượt của Tá Dịch, suối tóc mềm mại như vậy khi bị đưa đến Cảm Nghiệp Tự cao bỏ khẳng định ai đó sẽ đau lòng lắm. Lâm Nhất Phàm thở nhẹ một hơi, yêu thương hôn xuống đỉnh đầu của Tá Dịch, không một chút kiêng kỵ gì mà nói ra chuyện chính sự quan trọng với y:

"Lần này tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng tự mình tới tỏ ý muốn kết tình bang giao, ta nói buổi sáng ngày mai sẽ bàn bạc việc này với hắn sau"

Tá Dịch ngước mắt nhìn Lâm Nhất Phàm, ánh mắt có nét cười sớm đã đoán ra được Lâm Nhất Phàm là đang muốn tỏ ra cao ngạo với Mã Thiết Đằng kia, muốn cho bọn họ biết hắn không cần có bọn họ cũng không sao, để cho bọn họ có cảm giác muốn nhờ vả hắn:

"Vậy chuyện mở cửa giao thương này tất thành rồi"

Lâm Nhất Phàm cầm lấy bàn tay nhỏ của Tá Dịch, hắn thích thú nghịch ngợm ngón tay thon dài của y:

"Ta tra ra được nội bộ bên kia xảy ra lục đục, nhị hoàng tử Mã Thiết Mộc mưu cơ soán vị, tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng này chống trả không được liền tìm tới Thuận Thiên quốc chúng ta cầu cạnh, ngươi nói xem ta nên nhân cơ hội này thu về những phúc lời gì đây?"

Mỗi lần Lâm Nhất Phàm hỏi Tá Dịch, Tá Dịch đều sẽ thật là nghiêm túc mà suy nghĩ trả lời vấn đề của hắn đặt ra cho y, bây giờ cũng như vậy im lặng một hồi rồi đáp:

"Hoàng thượng, để Hạ Hồi quốc trở thành một nước phụ thuộc vào Thuận Thiên quốc đi. Hạ Hồi quốc lương thực trù phú như vậy, sau này có xảy ra binh biến hay là giống như lúc này Tô Châu gặp vấn đề về lương thực thì Hạ Hồi quốc cũng có thể chi viện cho chúng ta"

Vấn đề này Lâm Nhất Phàm đương nhiên là sớm nghĩ ra rồi, nhưng mà hiện tại Tá Dịch nói vậy hắn vẫn làm ra bộ dạng bất ngờ mà tán thưởng:

"Dịch Nhi, ngươi đúng là rất thông minh"

Tá Dịch cười nhẹ, trong lòng sớm đã biết Lâm Nhất Phàm cũng nghĩ đến việc này rồi:

"Hoàng thượng, ta cũng không nghĩ ra thêm được chủ ý nào khác"

Lâm Nhất Phàm thấy Tá Dịch thông minh như vậy thì bật cười, người này đầu óc thông minh nhưng tâm địa lại lương thiện, một số chuyện tình cảm trên phương diện nào đó thì ngây thơ giống như một tờ giấy trắng, nhưng trên việc triều chính lại vô cùng nhạy bén. Nếu như một nam nhân uy hiếp đến vị trí của hoàng đế, hoàng đế khẳng định sẽ không thể chấp nhận được việc có người thông minh hơn hắn tồn tại, nhưng đối với Lâm Nhất Phàm thì ngược lại, chỉ cần Tá Dịch muốn, hắn cái gì cũng có thể cho y, thậm chí cả sinh mệnh này chứ đừng nói là một giang sơn nhỏ bé kia.

"Vậy ngươi thông minh như thế, ngươi còn đoán ra được ta đang có chủ ý gì nữa hay không?"

Tá Dịch lắc đầu:

"Không đoán ra"

Lâm Nhất Phàm xoa xoa bụng nhỏ của Tá Dịch, hắn cả thấy hành động này rất thân thiết, một nhà ba người đều sẽ tăng tiến tình cảm cao hơn:

"Chính là lần này Mã Thiết Đằng trở về Hạ Hồi quốc, ta sẽ tặng cho hắn một phi tử để tỏ lòng thành kính muốn kết bang giao, phía triều thần nếu như phản đối cũng chỉ có thể âm thầm phản đối trong lòng mà thôi. Dịch Nhi ngươi nói xem, trong tứ phi ngươi muốn sẽ là ai đi trước?"

Tá Dịch im lặng thật lâu, vấn đề này phải thật cẩn trọng suy nghĩ, không phải suy nghĩ chuyện triều chính để ai đi sẽ đắc tội với vị quan nào, mà chính là suy nghĩ cho bản thân y, ai là người có khẳng năng được Lâm Nhất Phàm nhìn tới nhất, nàng ta nhất định phải rời đi đầu tiên:

"Hoàng thượng, bắt buộc phải chọn một trong tứ phi sao?"

Lâm Nhất Phàm có điểm bất ngờ, hắn hứng thú nhìn Tá Dịch, Dịch Nhị của hắn có phải là đánh chủ ý lên người Phượng Thanh Ninh hay không:

"Không phải là tứ phi cũng không sao, người nói muốn ai đi đầu tiên"

Tá Dịch ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Phàm, y do dự một hồi cũng quyết định nói ra:

"Hoàng thượng, nữ tử dị quốc kia tên gọi là gì?"

Lâm Nhất Phàm nghe Tá Dịch nhắc đến nữ tử dị quốc cũng có điểm không ngờ tới, ánh mắt hắn híp lại nhìn chằm chằm Tá Dịch, đôi con ngươi màu đen âm trầm thăm dò y một lượt, cuối cùng từ trong đôi mắt đó hiện ra một tia ngầm hiểu rồi bật cười:

"Nàng tên Mộng Ly Sầu, là dược sư giỏi nhất ở dị quốc"

Tá Dịch thấy Lâm Nhất Phàm im lặng mãi mới đáp lại y, trong lòng y tự nhiên hiểu ra được hắn đối với nữ tử dị quốc có phần coi trọng, tránh không được y cũng phải kiêng kỵ khi nhắc đến nàng ta trước mặt hắn:

"Hoàng thượng, người rất coi trọng nàng sao?"

Lâm Nhất Phàm nhìn xung quanh tẩm cung một lượt giống như là đang tìm kiếm cái gì đó, lại thật cẩn thận im lặng ngừng hít thở nghe xem xung quanh có sự tồn tại của ai khác hay không, kết quả nhận ra ngoài tiếng hít thở gấp gáp của Tá Dịch thì không phát hiện ra bất cứ thứ gì khả nghi:

"Ngươi nói xem?"

Tá Dịch trong lòng trùng xuống, lâu thật lâu từ trong miệng nhỏ bật ra bốn từ:

"Người coi trọng nàng"

Lâm Nhất Phàm hôn nhẹ vào trán Tá Dịch:

"Đương nhiên là không coi trọng bằng ngươi, sao nào, ngươi sao tự nhiên lại nhắc tới nàng?"

Tá Dịch trốn tránh ánh mắt của Lâm Nhất Phàm, y hiện tại không dám nhìn thẳng hắn:

"Ta nghe Tiểu Phúc Tử nói, nàng rất hay tới thư phòng cùng với người"

Mộng Ly Sầu là dược sư đệ nhất ở dị quốc, nếu không phải nàng cùng quốc chủ dị quốc đột nhiên nảy sinh hiềm khích không thể xóa bỏ, thì hắn cũng không thể nào nhanh như vậy tiêu diệt dị tộc. Mộng Ly Sầu nhận ân của hắn, tình nguyện đi theo hắn, mà Lâm Nhất Phàm nhận thấy được y thuật cùng võ nghệ của nàng cũng không phải thuộc hạng thường nhân, đương nhiên là bố trí nàng ở bên cạnh bảo vệ Tá Dịch. Còn về chuyện Mộng Ly Sầu thời gian gần đây mỗi ngày đều tiến vào thư phòng của hắn một lần, chính là vì muốn báo cáo lại tình hình của Tá Dịch cho hắn nghe, Tá Dịch thụ thai ngoài ý muốn, vào đúng thời điểm hắn còn chưa kịp thanh tẩy hậu cung cùng quân thần không trung thành, không chỉ hậu cung không muốn hài tử trong bụng Tá Dịch sinh ra, mà ngay cả đám quân thần không biết trời cao đất dày kia cũng muốn hài tử này vĩnh viễn không xuất hiện, hắn dĩ nhiên là nâng cao cảnh giác cao độ, chuyện của Tá Dịch lại không thể nào qua loa được:

"Nàng tới bẩm báo lại cho ta chuyện mà ta giao cho nàng phụ trách, ngươi tâm tình không thoải mái sao?"

Tá Dịch khẽ thở dài:

"Thư phòng là nơi kiêng kỵ, nếu như không phải là người có thể tin tưởng được thì cũng không thể bước vào, ta chỉ muốn biết việc người giao cho nàng là việc chính sự hay việc khác kia mà thôi"

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười đưa tay nâng cằm của Tá Dịch:

"Ta và nàng hoàn toàn trong sạch, nếu như ngươi không tin thì ta có thể thề"

Tá Dịch đôi mắt xinh đẹp mở lớn nhìn thẳng vào đôi con ngươi của Lâm Nhất Phàm, Lâm Nhất Phàm một chút cũng không hề cảm thấy chột dạ, từ đầu đến cuối đều mắt đối mắt cùng y, sau một hồi im lặng cảm nhận tâm tư của đối phương, Lâm Nhất Phàm lên tiếng lập lời thề:

"Lâm Nhất Phàm ta thề đời này cũng chỉ một lòng một dạ với Tá Dịch, nếu như dám làm trái lời thề liền bị trời tru đất diệt, vạn kiếp..."

Lâm Nhất Phàm còn chưa nói xong thì Tá Dịch vội vã đưa tay lên chắn ở trước miệng của hắn, không phải là y không tin tưởng Lâm Nhất Phàm, mà là y không dám nghĩ đến việc một hoàng đế chỉ nguyện yêu một người, tương lai nếu như y không thể sinh được hài tử, hoặc nếu như chỉ sinh được công chúa, như vậy chẳng phải Thuận Thiên quốc sẽ không có người nối ngôi hay sao, đến lúc đó Lâm Nhất Phàm nhất định phải cùng nữ nhân khác ở chung một chỗ để sinh con nối dòng:

"Hoàng thượng, người đừng nói mấy lời này... ta tin người"

Lâm Nhất Phàm hôn vào từng đầu ngón tay thon dài của Tá Dịch, ánh mắt nóng bỏng chứa đầy dục vọng nhìn y:

"Vậy ngươi còn muốn nàng lần này theo Mã Thiết Đằng trở về Hạ Hồi quốc hay không?"

Tá Dịch trong lòng thật sự muốn để Mộng Ly Sầu rời đi, nhưng mà Lâm Nhất Phàm đã nói như vậy rồi, trong lòng y tuy rằng không muốn cũng không thể nào để nàng đi, dù sao nàng cũng là dược sư đệ nhất dị quốc giữ lại nàng hẳn là có nguyên nhân của Lâm Nhất Phàm. Tá Dịch nghĩ vậy liền khẽ lắc đầu im lặng không lên tiếng nữa, Lâm Nhất Phàm sợ mỹ nhân trong lòng buồn bực suy nghĩ lung tung liền nói thế này:

"Ngươi không muốn nàng ở đây thì ta liền để nàng đi, một chút cũng sẽ không do dự"

Tá Dịch ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Phàm, y ngẫm lại Mộng Ly Sầu tài năng có thừa, y lại chưa hề biết chính xác được con người nàng, nếu như nàng là một người tốt lại đẩy nàng qua Hạ Hồi quốc, như vậy có khi nào Hạ Hồi quốc sẽ thu được lợi, dù sao thì Tá Dịch y ngoài việc lựa chọn tin tưởng Lâm Nhất Phàm cũng sẽ không hề suy nghĩ đến việc làm trái ý của hắn:

"Không cần, nàng là đệ nhất dược sư của dị quốc giữ lại ắt hẳn có lúc cần dùng"

Lâm Nhất Phàm hài lòng hỏi tiếp:

"Vậy ngươi muốn ai lần này sẽ đi?"

Tá Dịch ngẩng đầu hỏi lại:

"Người muốn là ai?"

Lâm Nhất Phàm sớm đã có chủ ý, Hứa Thục Nhị là người đầu tiên muốn dồn Tá Dịch vào chỗ chết, chuyện sử dụng đạo pháp trong cung nếu như thành tội nhất định sẽ không thể giữ được mạng, hơn nữa phụ thân của nàng ta vốn là người không thể tin tưởng được, Hứa Doãn Tông này vẫn là nên để Tá Dương trở mặt càng sớm càng tốt thì hơn. Sau này Tá gia sẽ là thế lực lớn mạnh hậu thuẫn cho hắn, cũng sẽ khiến cho vị trí hoàng hậu này của Tá Dịch đã vững chắc càng thêm vững chắc hơn:

"Hứa Thục Nhi"

Tá Dịch nhu thuận chớp mắt:

"Vậy thì là Hứa Thục Nhi đi"

Lâm Nhất Phàm có hơi bất ngờ đôi chút:

"Ngươi không sợ quan hệ giữa Hứa Doãn Tông và phụ thân ngươi vì việc này mà bị phá bỏ sao?"

Tá Dịch im lặng một lúc mới đáp:

"Phụ thân trước nay chọn người qua lại đều rất cẩn thận, nếu như Hứa Doãn Tông vì việc này mà trở mặt với phụ thân, xem như là ông ta vốn không thể trở thành thân tín của phụ thân được, cùng người như thế sớm cách xa cũng tốt"

Lâm Nhất Phàm vô cùng hài lòng với suy nghĩ này của Tá Dịch, hắn biết Tá Dịch thông minh, cũng đã từng nhiều lần thưởng thức sự thông minh hiểu biết này của y, nhưng đến hiện tại vẫn không thể nào ngừng tán thưởng y, ngay cả suy nghĩ chọn người thân tín cũng quyết đoán như vậy:

"Dịch Nhi, đời trước tại sao ta lại bỏ qua một người thông minh như ngươi đây..."

Tá Dịch nghe thấy hai từ đời trước nghe có điểm khó hiểu liền hả một tiếng, Lâm Nhất Phàm khôi phục thần trí khẽ mỉm cười hôn nhẹ vào chóp mũi của y:

"Ngày mai đến thư phòng cùng ta bàn chuyện thiết lập bang giao với Mã Thiết Đằng"

Tá Dịch nghe thấy Lâm Nhất Phàm lại chủ động muốn mình theo giúp hắn làm việc, trong lòng không khỏi vui mừng vô cùng, y gật đầu mỉm cười thật xinh đẹp:

"Được"

Tá Dịch để ý nãy giờ Lâm Nhất Phàm luôn không ngừng xoa nhẹ bụng của y, y lúc này cúi đầu nhìn xuống động tác của hắn trong lòng lại không ngừng trào lên một cảm giác nuối tiếc, nếu như y thật sự có hài tử thì tốt rồi, Lâm Nhất Phàm chắc hẳn sẽ rất vui:

"Hoàng thượng, ta sẽ sớm sinh cho người một hài tử"

Lâm Nhất Phàm giật mình nhìn chằm chằm Tá Dịch, câu nói này của y khiến cho hắn cũng phải đa nghi chuyện có phải Tá Dịch biết rồi hay không, nhưng khi chạm đến đôi mắt thành khẩn kia của y, hắn mới biết được rằng căn bản là Tá Dịch chưa phát hiện ra. Thật ra thì chuyện Tá Dịch có hài tử cho y biết hay không biết cũng không vấn đề gì, chỉ là hắn sợ trong quá trình mang thai đứa nhỏ này Tá Dịch sẽ bị người khác hãm hại, để cho y cứ bình thường mà sống vô lo vô nghĩ, không biết chừng còn khiến cho tâm trạng của y tốt, đến lúc đó đứa nhỏ kia sẽ thuận lợi được sinh ra. Trước sau thì cái bụng của Tá Dịch cũng sẽ dần dần lớn lên, có lẽ hắn chỉ giấu được y nhiều nhất là ba tháng, ba tháng này chính là thời gian để thai nhi trong bụng Tá Dịch định hình ổn định, là thời điểm mấu chốt cần sự an toàn nhất:

"Không cần vội, nếu như được ta còn muốn đợi ta phân phát hậu cung xong thì ngươi có thai cũng chưa muộn"

Tá Dịch đưa tay xuống nắm lấy bàn tay đang đặt trên bụng mình của Lâm Nhất Phàm:

"Ta biết hoàng thượng lo lắng cho ta, nhưng người cứ yên tâm, nếu như có hài tử ta nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ đứa nhỏ của hai chúng ta thật tốt, tuyệt đối sẽ không để người nào hãm hại được nó"

Lâm Nhất Phàm cười nhẹ nắm lấy bàn tay Tá Dịch:

"Ta cũng sẽ không để ai thương tổn hai người các ngươi".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play