Ngày hôm sau thượng triều, Tá Dịch tối hôm qua đến đêm muộn vẫn lo lắng cùng Lâm Nhất Phàm bàn bạc lại chuyện mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, y sợ đến khi mình ở trước mặt văn võ bá quan nói ra những yêu sách này sẽ khiến cho bọn họ kịch liệt phản đối, mà y thì lại không muốn phụ sự kỳ vọng của Lâm Nhất Phàm, thế cho nên cứ bàn đi bàn lại với hắn đến tận khuya mới chịu đi ngủ.

Hôm nay Tá Dịch mặc y phục hoàng hậu tôn quý, thường ngày y đều không mặc vào bộ y phục rườm rà này, y phục hoàng hậu có rất nhiều lớp, còn nặng hơn cả y phục của hoàng đế, hơn nữa lúc mặc vào bộ y phục này sẽ khiến cho y có cảm giác âm u, bởi vì màu sắc của nó là màu đen, phượng hoàng sải cánh tung bay được thêu chỉ vàng vô cùng sống động tỉ mỉ. Tiểu Phúc Tử giúp Tá Dịch thắt vào đai ngọc, lại giúp y đeo ủng thêu rồng, Tá Dịch biết chỉ có hoàng đế mới có thể dùng những đồ dùng thêu hình rồng, nhưng mà Lâm Nhất Phàm nói cái này chính là để y mang, y hôm nay thượng triều liền phải mang thứ này cho hắn. Tiểu Phúc Tử lúc nâng ủng mang vào chân cho Tá Dịch cũng hết sức cẩn trọng, trong lòng thầm nghĩ hoàng đế đúng là quá mức sủng ái hoàng hậu, mang ủng thêu rồng lên thượng triều nếu như bị quan lại phía dưới nhìn thấy nhất định sẽ nổi lên một hồi sóng dị nghị.

Cũng may y phục hoàng hậu khá dài cho nên chỉ để lộ ra một chút phía trên mũi ủng, nếu như người khác không chủ ý quan sát nhất định sẽ không nhận ra. Lâm Nhất Phàm nắm tay Tá Dịch rời khỏi điện An Nguyệt, Tiểu Phúc Tử và Tiểu Thuần Tử đi ở phía sau hầu hạ, trên đường đi tới đại điện Tá Dịch vẫn không thể nào bình tĩnh lại được, mồ hôi trong lòng bàn tay thi nhau chảy ra, Lâm Nhất Phàm thấy thế liền quay sang y khẽ nói:

"Không cần lo lắng, một lát nữa cứ mang những lời ngươi đã nói với trẫm tối hôm qua nói ra rõ ràng trước đại điện là được"

Tá Dịch sắc mặt hơi trắng, y khẽ gật đầu. Lâm Nhất Phàm nhíu mày dừng bước quay lại phía sau căn dặn Tiểu Phúc Tử:

"Đi ngự thiện phòng mang tới đây một chén canh táo đỏ"

Tiểu Phúc Tử không dám chậm trễ ngay lập tức xoay người bước nhanh, đại điện kê thêm một phượng ỷ đặt ngay bên cạnh long y, hai chiếc ghế vàng ròng đều có độ lớn ngang bằng nhau, phượng ỷ tinh tế mềm mại, long ỷ vững trãi uy nghiêm, môn nhu một cương ở bên cạnh phối hợp vô cùng hài hòa. Lâm Nhất Phàm nắm tay Tá Dịch đứng ở phía trên đại điện, quần thần phía dưới trong lòng tuy không mấy thoải mái nhưng vẫn đồng loạt quỳ xuống hành lễ:

"Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế"

Ngày đó đại hôn đứng ở bên ngoài đại điện, Tá Dịch được nghìn người triều bái, hiện tại trong đại điện cũng chỉ có mấy chục quan lại nhưng lúc này y lại cảm thấy áp lực hơn rất nhiều. Lâm Nhất Phàm nắm tay y ngồi xuống ghế, y hiểu ý chậm rãi ngồi xuống phượng ỷ kia, sau đó Lâm Nhất Phàm mới trầm giọng lên tiếng:

"Chúng ái khanh bình thân"

Một hồi đồng thanh phía dưới lại phát ra:

"Tạ ơn hoàng thượng"

Y phục hoàng hậu có tay áo khá dài, Tá Dịch ở trong tay áo dài rộng đó nắm chặt hai tay thành nắm đấm căng thẳng. Đúng lúc này Tiểu Phúc Tử từ phía sau nhẹ nhàng cầm theo một chiếc khay nhỏ, trên khay nhỏ là một chén ngọc có nắp cùng một chiếc thìa ngọc đồng dạng. Lâm Nhất Phàm quay sang dịu dàng nói với Tá Dịch:

"Uống canh trước đi"

Hoàng hậu trong cung đắc sủng được hoàng đế vô cùng sủng ái, việc này cả Thuận Thiên quốc đều biết, nhưng hôm nay mọi người đứng phía dưới nhìn thấy cảnh này mới hiểu ra hoàng đế đúng là rất cưng chiều hoàng hậu. Tá Dịch do dự, trên triều uống canh hình như không hợp lý cho lắm, nhưng mà khi y nhìn thấy ánh mắt kiên quyết kia của Lâm Nhất Phàm, y liền ngoan ngoãn nghe theo lời hắn mà cầm lấy chén sứ bên cạnh nhấp một ngụm.

Lâm Nhất Phàm lúc này mới hài lòng quay xuống bên dưới trầm giọng uy nghiêm:

"Hôm nay có việc gì muốn bẩm báo?"

Một viên quan bước ra chính giữa đại điện nói:

"Hoàng thượng, Tô Châu tuyết rơi dày đặc khiến cho cây lương thực không thể nào mọc lên được, hiện tại dân chúng ở Tô Châu đang đói khổ, hạ thần khẩn xin hoàng thượng nhanh chóng hạ chỉ chi viện lương thực đến Tô Châu"

Lâm Nhất Phàm gật gật đầu rồi quay sang nhìn Tá Dịch một cái:

"Việc này hoàng hậu có chủ ý, vậy để hoàng hậu nói cho các ngươi nghe"

Tá Dịch căng thẳng hít một hơi thật sâu, sau khi nhìn thấy ánh mắt ủng hộ kia của Lâm Nhất Phàm liền chậm rãi nói:

"Lương thực trong cung không còn nhiều..."

Tá Dịch còn chưa kịp nói xong thì Hứa Doãn Tông ở phía dưới đã cắt ngang lời y:

"Lương thực không đủ chính là do lần trước phát cho dân chúng kinh thành bừa bãi, nếu như lần đó không mở kho lương thì đã có thể chi viện cứu đói cho Tô Châu rồi"

Tá Dịch có điểm hoảng loạn, y giống như con thỏ nhỏ nhút nhát mới đưa đầu ra khỏi hang đã nghe thấy tiếng động liền thụt vào, vừa mới bị Hứa Doãn Tông phía dưới nói lại đã ở trên đại điện ấp úng không thôi. Tá Dịch trong lòng thất vọng, y nhất định là lại phụ sự kỳ vọng của Lâm Nhất Phàm rồi. Lâm Nhất Phàm lạnh mặt nhìn xuống phía dưới, hắn tức giận đập tay vào long ỷ quát:

"Hứa thị lang, hoàng hậu còn chưa nói xong ngươi sao lại dám ở phía dưới hồ ngôn loạn ngữ, đáng tội gì?"

Một tiếng quát này của Lâm Nhất Phàm cũng phải khiến cho triều thần bên dưới run sợ, Hứa Doãn Tông hai đầu gối mềm nhũn quỳ xuống dưới sàn, ông chẳng qua vẫn còn ghi hận chuyện Tá Dương không chịu giúp đỡ ông cho nên hiện tại mới muốn ở trước đại điện làm khó Tá Dịch, chỉ cần Tá Dịch nói ra lời nào sẽ bác bỏ lời đó:

"Hoàng thượng, hạ thần biết tội"

Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn một đám đại thần phía dưới ý tứ cảnh cáo, sau đó đại điện liền lâm vào trầm mặc lạnh lẽo một hồi, cuối cùng Lâm Nhất Phàm lại dịu giọng quay sang nói với Tá Dịch:

"Hoàng hậu nói tiếp đi"

Tá Dịch hai tay nắm lại thành nắm đấm nhỏ, lòng bàn tay đã liên tục tiết ra mồ hôi ướt đẫm, y hít một hơi thật sâu rồi dè dặt mở miệng:

"Bởi vì kho lương hoàng cung không còn đủ lương thực để chi viện cho Tô Châu qua đợt tuyết này, hơn nữa Tô Châu năm nào cũng có tuyết rơi rất dày, chi viện chẳng qua cũng chỉ là cách trợ giúp nhất thời mà thôi, không thể nào lâu dài được. Ta nghĩ Hạ Hồi quốc vốn là nước có lương thực trù phú nhưng lại thiếu những sản vật tinh tế, ví như lụa Tô Châu ở Thuận Thiên quốc chúng ta vô cùng tinh xảo, là lụa rất được hoàng cung, quan lại, những người giàu có yêu thích, Hạ Hồi quốc cũng nhất định sẽ thích lụa Tô Châu, cho nên ta nghĩ muốn mở cửa giao thương với Hạ Hồi quốc, vừa có thể giúp đỡ Tô Châu vượt qua đợt tuyết rơi dày đặc lần này, lại vừa có thể kết tình bang giao"

Tể tướng Trần Kính Bình vuốt vuốt chòm râu bạc nghiêm túc nghe Tá Dịch nói, sau đó suy nghĩ một hồi liền bước ra hỏi y:

"Ý của hoàng hậu không tệ, nhưng mà Hạ Hồi quốc trước nay đều luôn rất cảnh giác đến an toàn, cho nên việc muốn Hạ Hồi quốc mở cửa giao thương rất là khó. Hơn nữa lý do chúng ta mở cửa giao thương chính là cứu Tô Châu trước mắt, bọn họ nếu như phát hiện ra nhất định sẽ còn làm khó chúng ta về việc này hơn"

Tá Dịch nhìn Lâm Nhất Phàm, ngày hôm qua Lâm Nhất Phàm cũng hỏi y vấn đề này, sau đó hắn lại cùng y nghĩ ra đối sách, bây giờ Trần Kính Bình lại hỏi đúng câu như vậy y liền quay sang nhìn hắn, hắn chớp mắt ý nói y trả lời:

"Lần này Hạ Hồi quốc chủ động sang Thuận Thiên quốc nhất định là có lý do, ta nghĩ Hạ Hồi quốc cũng đang gặp bế tắc chuyện gì đó muốn có Thuận Thiên quốc chúng ta giúp đỡ, cho nên thiết nghĩ bọn họ sẽ không từ chối chúng ta chuyện này"

Phượng Thiên Bảo không muốn Tá Dịch lập công nên luôn suy nghĩ muốn phản đối kế sách của y:

"Hoàng hậu, từ Tô Châu đến biên ải giáp ranh Hạ Hồi quốc khá xa, nếu như muốn tới trao đổi sản vật như vậy ắt hẳn sẽ có người đi được, người không đi được, ta nghĩ chuyện này không hợp lý chút nào"

Tá Dịch dần dần lấy lại bình tĩnh lưu loát đáp lời Phượng Thiên Bảo:

"Lời của Phượng thị lang nói không sai, cho nên ta nghĩ muốn để thương nhân Hạ Hồi quốc chủ động đi vào địa phận Thuận Thiên quốc chúng ta trao đổi buôn bán"

Lời này của Tá Dịch vừa nói ra, phía dưới đại điện bắt đầu rầm rộ bàn tán, ai ai cũng đều nhíu mày lắc đầu, rất nhiều người đứng ra phản đối ý kiến của y, nói rằng làm như vậy sẽ không an toàn. Tá Dịch bắt đầu căng thẳng trở lại, y ở phía dưới tay áo không ngừng tiết ra mồ hôi trong lòng bàn tay, Tá Dương cũng thấy biện pháp của Tá Dịch không được, nhưng nhìn tới gương mặt sợ hãi kia của y liền đứng ra xoa dịu một chút:

"Hoàng hậu, hạ thần cảm thấy chủ ý của hoàng hậu chỉ e khó thực hiện, nếu để thương nhân Hạ Hồi quốc đi vào lãnh địa của Thuận Thiên quốc chúng ta, nếu như bọn họ bí mật xây dựng tổ chức ám vệ thì nguy, không biết hoàng hậu có kế sách gì để giải quyết chuyện này hay không?"

Tá Dịch lại hít một hơi thật sâu mới lên tiếng:

"Thuận Thiên quốc chúng ta có thể phát thẻ giao thương cho thương nhân Hạ Hồi quốc, thẻ giao thương này có thể coi như là giấy thông hành để vào Thuận Thiên quốc. Sau đó ở mỗi địa phương trên Thuận Thiên quốc sẽ cho xây dựng một trạm giám sát phòng ngừa người Hạ Hồi quốc có ý đồ không hay, đặt ra giới hạn cho một thương nhân ở lại lãnh địa trên Thuận Thiên quốc là bảy ngày"

Tá Dương nghe vậy liền gật đầu, một số đại thần trong triều cũng gật đầu, đương nhiên vẫn có một số người đứng ra phản đối, ví như thái phó Mặc Thiếu Minh:

"Hoàng hậu, việc này vẫn không thể chắc chắn được, cho dù có xây dựng trạm giám sát cũng không thể chắc chắn người Hạ Hồi quốc không thể ra tay"

Tá Dịch nhìn Mặc Thiếu Minh, người này từng là thái phó của đại hoàng tử đoản mệnh, người có thể dạy dỗ các hoàng tử trong cung đương nhiên có học vấn uyên bác, khi Mặc Thiếu Minh lên tiếng hỏi y lời này, y trong lòng quả thật rất gấp gáp, im lặng một hồi mới có thể bình tâm đáp lại ông ta:

"Việc này vẫn là phải tuyển chọn những người phụ trách giám sát thật tốt, sau đó mỗi lần đoàn thương nhân đi vào Thuận Thiên quốc có thể giới hạn không được quá mười người, khi bọn họ ra sẽ kiểm tra đủ số người mới có thể được. Ở biên ải giữa Thuận Thiên quốc và Hạ Hồi quốc cần sắp xếp một đội kiểm tra hàng hóa thật kỹ càng, kết tiếp..."

Tá Dịch tuy rằng nói rất chậm rãi nhưng mà không thể nào che giấu được sự run rẩy trong lời nói, chính vì thế khi Mặc Thiếu Minh cắt ngang lời y, y liền có điểm lo lắng:

"Hoàng hậu, người có thể đảm bảo khi thương nhân Hạ Hồi quốc tiến vào Thuận Thiên quốc chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì xấu hay không? Nếu như hoàng hậu dám đảm bảo, ta đây liền không nhiều lời nữa"

Một lời này của Mặc Thiếu Minh chẳng khác nào dồn Tá Dịch vào đường cùng, đại điện lại rơi vào một hồi im lặng, Tá Dịch cũng không dám mở miệng, trong lòng y trùng xuống thất vọng, có phải y lại phụ sự kỳ vọng của Lâm Nhất Phàm rồi hay không. Không biết sự im lặng này kéo dài bao lâu, Lâm Nhất Phàm mới trầm giọng lên tiếng:

"Như vậy Mặc thái phó hẳn là có cao kiến khác hay hơn?"

Mặc Thiêu Minh dõng dạc đáp:

"Hoàng thượng, vi thần nghĩ nên mở kho lương chi viện, việc này đảm bảo an toàn cho xã tắc nhất"

Lâm Nhất Phàm nhìn về phía Mặc Thiếu Minh, lão cáo già này hắn sớm đã nhìn ra tâm tư bất chính, tuy là một thái phó nhưng không hề xứng đáng với danh xưng này, luôn luôn vì bản thân mà làm tất cả, những chuyện thiệt thòi cho bản thân tuyệt sẽ không làm:

"Kho lương hiện tại không còn nhiều lương thực, ngươi nói nếu như hiện tại chi viện cho Tô Châu có đủ hay không? Hơn nữa cứ cho là đủ đi chăng nữa, vậy thì đây có phải là kế sách lâu dài? Mở cửa giao thương vừa có thể giải quyết vấn đề trước mắt, vừa có thể kết tình bang giao. Trên đời này vốn không có gì là bảo đảm cả, nhưng kế sách hoàng hậu nghĩ ra tương đối chu toàn, nếu như có chuyện gì không may xảy ra thì trẫm sẽ đích thân ra trận"

Lời này của hoàng đế ngụ ý rõ ràng, thần tử phía dưới làm sao có thể không hiểu, hoàng đế đã quyết chuyện này, xem ra lần này thượng triều cũng chỉ là để thông báo mà thôi. Tá Dương là người đứng ra đồng ý kế sách kia, không chỉ bởi vì Tá Dịch là hài tử của ông, mà ông cũng nghĩ kế sách này thật sự rất khả thi:

"Hoàng thượng, kế sách của hoàng hậu rất hay, thần nghĩ tán thành hoàng hậu"

Triều đình vốn kết bè kéo phái, những người theo phe Tá Dương thấy ông đồng ý cũng đứng ra đồng ý theo, chốc lát hơn phân nửa người trên đại điện đã quỳ xuống đồng thanh nói ra tiếng đồng ý với kế sách này của Tá Dịch. Lâm Nhất Phàm quét ánh mắt lạnh nhìn xuống phía dưới, những người còn đang đứng trên triều cũng bị ánh mắt kia của hắn bức ép ngay lập tức quỳ xuống im lặng coi như đồng ý:

"Tiểu Thuần Tử, ngươi tới đọc ra bảy điều yêu sách mà hoàng hậu viết cho việc mở cửa giao thương lần này để chúng ái khanh cùng nghe"

Tiểu Thuần Tử đứng ở một bên nâng giọng the thé đọc, mỗi điều Tá Dịch viết ra đều vô cùng chặt chẽ hợp lý, không những không để cho Thuận Thiên quốc chịu thiệt mà còn thu về lợi ích, những điều yêu sách này đều khiến cho hai nước cùng có lợi, cho nên Hạ Hồi quốc cũng nhất định sẽ không phản đối.

Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch thượng triều trở về, lúc hai người bước ra khỏi đại điện, Tá Dịch liền có điểm buồn bã quay sang nhìn Lâm Nhất Phàm một bộ dạng khó xử muốn hỏi lại thôi. Lâm Nhất Phàm không cần nhìn cũng biết vật nhỏ kia trong lòng có tâm sự thế cho nên liền hỏi y:

"Có chuyện gì?"

Tá Dịch nhỏ giọng:

"Hoàng thượng, hôm nay biểu hiện ở trên triều của ta không tốt, có phải đã làm cho người thất vọng rồi hay không?"

Lâm Nhất Phàm vòng tay qua ôm lấy eo Tá Dịch:

"Ngược lại, biểu hiện của ngươi hôm nay rất tốt, trẫm đang nghĩ xem nên trọng thưởng ngươi thế nào"

Tá Dịch nhìn Lâm Nhất Phàm, sau đó y cảm thấy thời gian mình ở bên cạnh hắn tuy rằng khá nhiều nhưng trước nay đều chỉ làm chuyện kia, bây giờ nếu như hồi cung khẳng định Lâm Nhất Phàm sẽ lại cùng y như thế, cho nên Tá Dịch liền ngỏ ý muốn cùng hắn đi dạo một vòng:

"Hoàng thượng, bây giờ vẫn còn sớm, chúng ta đến ngự hoa viên dạo một vòng có được không?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play