Lâm Nhất Phàm thắng trận trở về, hạ lệnh mở cửa thành cho dân chúng tiến vào hoàng cung để tham dự tiệc chúc mừng, việc này càng khiến cho dân chúng thêm hân hoan biết ơn hơn, sau đó lại có một đạo thánh chỉ nữa được hạ xuống miễn toàn bộ thuế trong nửa năm cho dân chúng, phía dưới còn ghi thêm một dòng rõ ràng rằng đó là chủ ý của hoàng hậu, thông báo vừa dán lên bảng lại khiến cho dân chúng phấn chấn hơn, cũng càng khiến cho bọn họ cảm thấy hoàng hậu hiền lương thục đức.

Chủ y kia đúng là do Tá Dịch đề xuất với Lâm Nhất Phàm, y nói rằng mấy tháng nay vì cung cấp lương thảo cho bọn họ ở bên ngoài chinh chiến mà dân chúng luôn bị đánh thuế rất nặng nề, rơi vào tình trạng đói rét khổ cực. Nhưng mà y vốn dĩ chưa có đại lễ sắc phong hoàng hậu gì, ở dưới thánh chỉ của tân đế đã ghi rằng đây là chủ ý của hoàng hậu khiến cho một số người vốn dĩ luôn đứng về phía Phượng Thiên Bảo bắt đầu muốn chạy về phe Tá Dương nịnh bợ.

Từ trong hoàng cung chạy ra một binh sĩ, binh sĩ này cầm theo một thánh chỉ, mọi người xung quanh ngay lập tức đổ dồn đến phía bục thông báo kia nghe ngóng tin tức:

"Phụng thiên thừa vận hoàng đế chiếu viết, chiến sự dành thắng lợi phải kể đến công lao không thể thiếu của dân chúng, trẫm vô cùng cảm kích mọi người đã dốc sức hỗ trợ lương thảo, thuốc men nuôi sống binh sĩ, nay chiến sự kết thúc trẫm liền muốn bồi thường cho các ngươi, giờ ngọ ba khắc hôm nay hoàng hậu sẽ đích thân phát gạo ở trước cổng thành"

Thánh chỉ liên tục được hạ xuống khiến cho lòng dân càng thêm phần vui vẻ, tin tức ngày hôm nay ở trong hoàng cung xuất hiện hồng quang cùng lời tiên đoán của quốc sư nói rằng sao thái âm chiếu mệnh hạ phàm, quốc mẫu thiên hạ thông minh hiền đức xuất hiện được lan truyền rộng rãi không chỉ trong kinh thành mà còn ở khắp Thuận Thiên quốc này. Tuy rằng vẫn cho có đại lễ sắc phong chính thức nhưng danh hiệu tôn quý hoàng hậu kia sớm đã được dân chúng Thuận Thiên quốc này xác định là đại công tử nhà thượng thư – Tá Dịch.

Phượng Thiên Sương vô cùng sợ hãi, nàng sợ mình bị thất sủng ở mãi trong cung Ngữ Án kia thì không hay, thế cho nên khi kết thúc nghi lễ triều bái, nàng liền cố tình đi đến Đoan Thuận cung muốn cầu kiến tân đế nhưng lại bị thái giám Tiểu Thuần Tử chặn ở ngoài không cho vào. Phượng Thiên Sương cũng không còn cách nào khác đành phải đứng ở bên ngoài đợi, mãi sau mới thấy cửa Đoan Thuận cung mở ra, tân đế cùng nam tử mặc áo choàng bạch sắc kia bước ra khiến cho nàng cũng phải giật mình một phen, kế đó là ánh mắt lạnh lẽo của nàng liền hướng tới phía nam tử mặc áo choàng bạch sắc. Lâm Nhất Phàm mẫn cảm nhận ra được nguồn sát khí hướng về phía Tá Dịch liền ngay lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, vừa vặn đối diện được đôi mắt của Phượng Thiên Sương lãnh ý ngập tràn, Phượng Thiên Sương tức thì cả kinh lập tức cúi đầu xuống nâng giọng hô:

"Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng"

Tá Dịch nhìn nữ nhân phía dưới, y biết được nàng chính là Phượng Thiên Sương năm đó Lâm Nhất Phàm vô cùng yêu thích, y cũng chưa nghe qua việc nàng bị Lâm Nhất Phàm thất sủng, lúc này y nhìn thấy nàng trong lòng hiển nhiên không được thoải mái, càng có một chút lo lắng dị thường.

Lâm Nhất Phàm lạnh giọng:

"Còn không mau thỉnh an hoàng hậu của trẫm"

Phượng Thiên Sương trong lòng không phục, ngay cả gương mặt cũng vặn vẹo, nhưng cuối cùng nàng vẫn là phải nở một nụ cười hướng Tá Dịch khẽ quỳ gối:

"Thần thiếp Sương Nhi thỉnh an hoàng hậu"

Tá Dịch im lặng không nói gì cả, bốn tháng nay tính cách của y thay đổi rất nhiều, mẫu thân Lưu Vân cùng phụ thân Tá Dương luôn nói với y rằng tính cách của y không thích hợp ở trong hậu cung của Lâm Nhất Phàm, cách tốt nhất để cho y có thể bảo toàn sống trong hậu cung chính là im lặng, mắt không thấy, tai không nghe, không thể cùng nữ nhân nào khác biểu lộ ra quá mức thân thiết nếu không sẽ khiến cho tân đế hiểu lầm mà tức giận.

Phượng Thiên Sương trực tiếp bị Tá Dịch bỏ qua một bên khiến cho nàng càng thêm tức giận oán khí với người này, Lâm Nhất Phàm lúc này mới hỏi:

"Ngươi tới có chuyện gì?"

Phượng Thiên Sương nhanh chóng lấy lại tinh thần hướng tân đế tươi cười:

"Hoàng thượng, nghe nói hôm nay giờ ngọ ba khắc ở tại cổng thành sẽ phát gạo cho dân chúng, thần thiếp đến là muốn xin hoàng thượng có thể cho thần thiếp đến đó giúp sức được hay không?"

Lâm Nhất Phàm trong lòng cười lạnh, việc này đương nhiên không thể, phát gạo chính là muốn làm cho dân chúng trong thành thêm sùng bái Tá Dịch, chính vì thế công việc này chỉ có thể do Tá Dịch được làm, không ai khác có thể cướp công. Hơn nữa Tá Dịch của hắn chính là một lòng muốn làm việc thiện, còn nữ nhân tâm địa rắn rết kia khẳng định là một phần mười tâm tư đó cũng không thể có:

"Không cần, ngươi sức khỏe không tốt đến đó chỉ vướng tay vướng chân, cứ ở trong cung Ngữ Án tĩnh dưỡng nghỉ ngơi là được"

Vừa nghe Lâm Nhất Phàm nhắc đến cung Ngữ Án, Phượng Thiên Sương liền ngay lập tức dặn ra nước mắt trên mặt, nàng đến đây cũng là muốn nói chuyện này với tân đế. Phượng Thiên Sương ngay lập tức quỳ xuống đáng thương nói:

"Hoàng thượng, người phải làm chủ cho Sương Nhi, những người ở trong cung Ngữ Án đó hàng ngày đều hành hạ Sương Nhi, ngay cả Kim Linh cũng bị bọn họ dọa cho phát điên rồi"

Nha hoàn Kim Linh kia là do Phương Thiên Sương đánh chết, bởi vì trong một lần Kim Linh nói với nàng rằng nàng đã bị thất sủng, cho nên nàng liền tức giận cầm lấy cây gậy chèn cửa đánh liên tiếp vào đầu Kim Linh, nàng vốn là không chủ định giết chết Kim Linh việc này chẳng qua cũng chỉ coi là nóng giận nhất thời mà thôi.

Lâm Nhất Phàm trước khi rời đi có nhắc nhở Tiểu Thuần Tử hướng Phương Thiên Sương chăm sóc nàng ta thật đặc biệt, nhưng tuyệt đối không thể để lại thương tích trên người. Hắn biết Tiểu Thuần Tử đi theo hầu bên cạnh hắn có rất nhiều mưu kế, càng nắm rõ được là Tiểu Thuẩn Tử có mối hiềm khích sâu đậm với Phượng Thiên Sượng, chính vì thế việc này hắn mới giao cho Tiểu Thuẩn Từ tự mình chủ trương, xem ra tiểu thái giám đi bên cạnh hắn cũng làm rất được việc:

"Có chuyện gì?"

Phượng Thiên Sương quỳ ở dưới nền tuyết nức nở:

"Hoàng thượng, từ ngày thần thiếp đến cung Ngữ Án những người ở đó đều ức hiếp thần thiếp, không nói đến chuyện khẩu phần ăn của thần thiếp bị cắt bỏ, bọn họ còn dọa nạt thần thiếp, mang côn trùng thả vào trong người thiếp, rất là đáng sợ..."

Phượng Thiên Sương ở một bên kể nể, gương mặt đẫm nước mắt vô cùng đáng thương, nàng vốn là còn định nói đến Tiểu Thuần Tử nữa nhưng mà lúc này đây đã bị Lâm Nhất Phàm cắt lời:

"Lại có chuyện đó hay sao? Tiểu Thuần Tử chuyện này giao cho ngươi điều tra"

Tiểu Thuần Tử đứng ở phía sau Lâm Nhất Phàm liếc mắt nhìn Phượng Thiên Sương đang một bộ dạng lệ hoa đái vũ trước mặt kia:

"Dạ, nô tài sẽ ngay lập tức điều tra"

Phượng Thiên Sương nức nở:

"Hoàng thượng, người ngàn vạn lần đừng tin lời của cẩu thái giám này, ngay cả cẩu thái giám này cũng cùng nhóm người ở cung Ngữ Án hợp lực ức hiếp ta"

Tá Dịch nãy giờ vẫn đứng im lặng không hề lộ ra bất cứ biểu cảm nào, tuy rằng trong lòng y lúc này cũng không được thoải mái. Nếu như là lúc trước khi y ở trong Cảm Nghiệp Tự mà nhìn thấy cảnh này khẳng định sẽ chạy tới nâng Phượng Thiên Sương đứng dậy, lại an ủi nàng ta vài câu, nhưng mà hiện tại y lại hoàn toàn bất động không muốn làm cái gì cả, phụ thân và mẫu thân của y trong bốn tháng nay đã dạy dỗ y rất nhiều việc, ngay cả ma ma mà Lâm Nhất Phàm đưa đến cũng nói qua cho y biết chuyện hậu cung đấu đá nhau, nếu như y không có khả năng đấu đá với các nàng thì cách duy nhất chính là im lặng không hành động gì, huống chi y đối với Phượng Thiên Sương vẫn luôn có điểm kiêng kỵ bởi vì nữ nhân này chính là nữ nhân được Lâm Nhất Phàm sủng ái nhất trước đây.

Lâm Nhất Phàm lại quay sang nhìn Tiểu Thuần Tử thản nhiên hỏi:

"Lời của nương nương có đúng hay không?"

Tiểu Thuần Tử mặt không đổi sắc khẽ cúi người:

"Hoàng thượng, nô tài theo hầu người từ nhỏ đến bây giờ, nô tài chính là không dám ở trước mặt người nói dối, hơn nữa người cũng biết Phượng nương nương đối với nô tài luôn có hiềm khích, lời của nàng nói ra đều là muốn nhắm đến nô tài"

Lâm Nhất Phàm im lặng, hắn không cười cũng không hề có biểu cảm tức giận gì, Phượng Thiên Sương quỳ ở dưới nền tuyết trong lòng cười thầm nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ đáng thương vô tội:

"Hoàng thượng, người cũng biết con người của Sương Nhi có phải hay không, Sương Nhi tuyệt đối không đổ oan cho ai bao giờ, hoàng thượng người phải làm chủ cho thần thiếp"

Bốn người ở ngoài Đoan Thuần cung rơi vào trầm mặc, chẳng biết sự im lặng này kéo dài trong bao lâu, Lâm Nhất Phàm liền đột nhiên quay sang nhìn Tá Dịch dịu giọng hỏi:

"Hoàng hậu nghĩ chuyện này nên giải quyết như thế nào?"

Câu hỏi này của tân đế không chỉ khiến cho bản thân y giật mình mà ngay cả hai người là Tiểu Thuần Tử và Phượng Thiên Sương cũng phải cả kinh. Đây là lần đầu tiên tân đế hỏi y cách giải quyết chuyện trong hậu cung, tuy y chưa có đại lễ sắc phong hoàng hậu, cũng chưa có ấn phượng trong tay nhưng nghe thấy câu hỏi này của tân đế, y liền có cảm giác tân đế đang muốn xem tài năng của mình như thế nào. Tá Dịch trong lòng đang loạn, đại não cố gắng nhớ lại những lời của ma ma đã từng dạy mình, nếu như trong hậu cung phi tử nói dối sẽ bị làm sao:

"Hoàng thượng, ta nghĩ chuyện này nên phải điều tra cho thật kỹ, nếu như Phượng nương nương quả thật nói đúng thì nên cho nàng một công đạo, còn nếu như Phượng nương nương nói sai theo luật lệ trong hậu cung liền phạt đánh nàng 30 cái vả miệng, cắt bổng lộc một năm"

Phượng Thiên Sương quỳ phía dưới trợn mắt tức giận:

"Ta không nói dối, nhưng nếu như ta nói thật vậy thì nên xử Tiểu Thuần Tử thế nào?"

Lời nói này của Phượng Thiên Sương vô cùng lớn khiến cho Tá Dịch nghe cũng phải có điểm giật nảy mình, y lúng túng mất một lúc rồi cũng lấy lại tinh thần đáp lại:

"Tiểu Thuần Tử là thái giám bên người của hoàng thượng, về lý mà nói hoàng hậu chỉ quản chuyện trong hậu cung cho nên sẽ không thể nào tự ý nên phạt Tiểu Thuần Tử thế nào"

Phượng Thiên Sương phẫn nộ, nàng trong đầu vẫn còn tơ tưởng một chuyện mình sẽ được làm hoàng hậu, dù gì Tá Dịch cũng chưa được sắc phong chính thức, y ở đó há lại dám lên giọng tự mạo nhận là hoàng hậu trước mặt nàng như vậy:

"Ngươi cũng không phải hoàng hậu"

Lâm Nhất Phàm nghe vậy liền quát:

"Hỗn xược!"

Phượng Thiên Sương nghe Lâm Nhất Phàm quát liền ngây người nhìn hắn:

"Hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm lạnh mặt nhìn về phía Phượng Thiên Sương một cái rồi lên tiếng:

"Tiểu Thuần Tử"

Tiểu Thuần Tử ở bên cạnh khẽ khom lưng:

"Có nô tài"

Lâm Nhất Phàm phất tay áo nắm lấy tay của Tá Dịch rời đi, trước khi đi vẫn còn không quên bỏ lại một câu:

"Đưa nương nương về cung Ngữ Án, cứ chiếu theo luật lệ trong hậu cung không kính trọng hoàng hậu mà làm"

Phượng Thiên Sương nghe vậy liền ngã ngồi ra đất mặt trắng bệch, Tiểu Thuần Tử ở phía sau cười lạnh gọi hai binh lính đi tới đưa Phượng Thiên Sương đi.

Lúc này Tá Dịch đang đi cạnh Lâm Nhất Phàm, y cũng biết nếu như không kính trọng với hoàng hậu sẽ bị phạt đánh ba mươi đại trượng, vả miệng ba mươi cái, còn có cắt bỏ bổng lộc trong ba năm, phạt ở trong tẩm cung tĩnh tâm sung nghĩ ba tháng, Không nói đến chuyện bổng lộc hay là ở trong tẩm cung không ra ngoài, nhìn thân thể yếu đuối kia của Phượng Thiên Sương chỉ sợ là đánh ba mươi đại trượng mạng sẽ không còn mất. Tá Dịch thông qua phụ thân Tá Dương của mình biết được ở trên triều thế lực của Phượng Thiên Bảo cũng không phải nhỏ, nếu như nữ nhi của ông ta bị tân đế đánh chết khẳng định sẽ gây ra một hồi sóng gió trên triều đình, mà y đương nhiên là không muốn tân đế vì mình mà gặp phiền toái:

"Hoàng thượng, lời của nàng ta nói cũng không phải sai, ta vẫn chưa có chính thức làm hoàng hậu, cũng không thể nào nói nàng phạm phải tội không kính trọng hoàng hậu được"

Lâm Nhất Phàm đang trên đường đưa Tá Dịch đến xem điện An Nguyệt đã được tu sửa lại, nghe thấy y nói vậy liền đáp thế này:

"Dịch Nhi, ngươi đã được dân chúng cùng quần thần triều bái gọi một tiếng hoàng hậu, đợi quốc sư xem ngày tốt cho chúng ta để tiến hành đại hôn, sau đó sẽ có đại lễ sắc phong, mấy thứ đó cũng chỉ là hình thức mà thôi, cả Thuận Thiên quốc này mọi người đã sớm nhận định ngươi là nam hậu của trẫm rồi"

Tá Dịch im lặng bước đi, cuối cùng y vẫn quyết định lên tiếng nói:

"Hoàng thượng, thế lực của phụ thân Phượng nương nương ở trên triều cũng không hề nhỏ, chỉ sợ Phượng thị lang sẽ lại đối với người gây khó dễ, hoàng thượng người cũng không cần phải vì ta mà nhọc lòng, ta không sao"

Lâm Nhất Phàm quay đầu sang bên cạnh nhìn Tá Dịch, biểu hiện ngày hôm nay của Tá Dịch khiến cho hắn vô cùng bất ngờ, nam tử tuấn mỹ tóc dài phiêu tán đang đứng trước mặt hắn đây sớm đã không phải là tiểu hòa thượng ưa thẹn thùng đơn thuần của hắn ngày nào nữa rồi, hắn vốn còn đang đau đầu chuyện Tá Dịch đơn thuần như vậy cho dù ở trong cung được hắn bao bọc cũng chưa chắc đã tránh khỏi phiền toái mà đám nữ nhân trong hậu cung gây ra, bây giờ xem y hiểu chuyện như vậy cũng khiến cho hắn yên tâm hơn vài phần, tại sao đời trước hắn lại không chịu nhìn đến một mỹ nam tử thông minh hiểu chuyện như thế này cơ chứ:

"Dịch Nhi, ngươi lo lắng cho trẫm sao?"

Tá Dịch thoáng đỏ mặt rồi gật đầu khẽ đáp:

"Ta lúc nào cũng luôn lo lắng cho hoàng thượng"

Lâm Nhất Phàm dừng bước nắm lấy tay của Tá Dịch kéo vào trong lòng mình:

"Dịch Nhi, bổn vương càng ngày càng yêu thích người nhiều hơn rồi"

Tá Dịch không đẩy tân đế ra, y để yên cho tân đế ôm mình vào trong lòng, cũng để yên cho bản thân cảm nhận được nhịp thở trầm ổn cùng sự ôn nhu bá đạo của tân đế. Tân đế tuấn tú bất phàm, lại lập được chiến công hiển hách, trước nay dân chúng trong Thuận Thiên quốc chưa hề có một lời đồn đại nào không tốt về hắn, lại cộng thêm cả lòng ái mộ của y từ lúc nhỏ đối với tân đế cho đến tận bây giờ, y cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian, tuy rằng một năm kia ở Cảm Nghiệp Tự đã làm cho y chết tâm với tân đế nhưng mà đến hiện tại trái tim y cũng lại vì tân đế mà một lần nữa thổn thức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play