Lâm Nhất Phàm rời đi, trong triều đều do các lão thần cốt cán thụ chính, dĩ nhiên trong số đó hiển nhiên sẽ không có Phượng Thiên Bảo. Phượng Thiên Bảo thời gian gần đây vô cùng thảm, mọi nhất cử nhất động đều luôn cẩn trọng, nếu như không phải ông sớm đã gây hiềm khích với đám đại thần kia từ trước thì hiện tại cũng không đến mức luôn phải nơm nớp lo sợ thế này. Nói đến Phượng Thiên Sương còn muốn thảm hơn, sau khi nàng ta bị đưa đến cung Ngữ Án liền phát hiện ra nơi này thế nhưng còn tồi tàn hơn cả nơi ở của hạ nhân trong điện An Nguyệt, Phượng Thiên Sương sợ nhất chính là chuột, sau khi đến đây liền phát hiện ra còn có rất nhiều loại côn trùng đáng sợ hơn, nàng vốn là định đi tới nói với Lâm Nhất Phàm chuyển chỗ cho nàng, nhưng mà Lâm Nhất Phàm ngày hôm sau liền đã rời đi. Đáng giận hơn là Tiểu Thuần Tử kia nhân lúc Lâm Nhất Phàm rời đi mà gây khó dễ cho nàng, bình thường cắt đi khẩu phần ăn của nàng thì không nói, còn nói với hạ nhân ở cung Ngữ Án này cùng nhau gây khó dễ nàng.
Phượng Thiên Sương mỗi ngày đều bị đám hạ nhân trong cung Ngữ Án kia lấy côn trùng dọa nạt, nàng có nhờ người đưa tin tức cho phụ thân của mình nhưng cuối cùng Phượng Thiên Bảo cũng đang phải đối phó với đám đại thần kia, căn bản không có thời gian mà để ý đến nàng.
Phượng Thiên Sương không thể rời khỏi cung Ngữ Án này, nàng vừa mới định rời ra liền bị đám hạ nhân ở đây ngăn lại, không phải là nàng chưa từng bỏ trốn nhưng mà mỗi lần nàng bỏ trốn đều bị bắt về, kết quả bọn hạ nhân kia cho dù không dám đánh nàng nhưng lại mang toàn bộ những thứ côn trùng gớm giếc kia đổ vào trong y phục nàng.
Lại nói đến Tá phủ, sau khi Tá Dương phát hiện ra Tá Dịch có ngọc bội phượng hoàng liền cả kinh, ông không biết tân đế rốt cuộc có tâm tư gì, nhưng mà ngay cả ngọc bội đại diện cho thân phận hoàng hậu tôn quý cũng đã trao cho hài tử của ông, ngẫm lại cho dù Lâm Nhất Phàm thật lòng cũng không phải là chuyện quá tốt, tính cách của hài tử ông hiểu rõ hơn ai hết, Tá Dịch nội tâm đơn giản không muốn ganh đua, nếu như trở thành người trong hậu cung của Lâm Nhất Phàm thì khẳng định sẽ không sinh tồn được lâu.
Nhưng mà trái ngược với một mớ hỗn loạn băn khoăn trong lòng Tá Dương thì Lưu Vân và nội tổ mẫu của Tá Dịch lại rất vui vẻ. Trước giờ vẫn chưa có bất cứ một hoàng hậu nào được ở tại nhà mẹ đẻ học lễ nghi hoàng thất, hơn nữa ma ma được đưa đến đều luôn có thái độ rất kính nể với bọn họ.
Thời gian gần đây Tá Dịch đều ở trong Tá phủ học quy củ hoàng cung, đợi đến khi học xong mỗi buổi tối sẽ ở trên bàn ăn hỏi phụ thân Tá Dương về tin tức của Lâm Nhất Phàm, nghe được tin hắn bình an liền sẽ thở phào một hơi.
Lâm Nhất Phàm ở ngoài biên ải, mỗi ngày đều được truyền tin về tình hình trong triều và Tá Dịch, nhưng mỗi lần hai bức thư kia đồng loạt chuyển tới hắn đều lựa chọn đọc thư về Tá Dịch trước tiên, trong thư đều được ghi theo một hệ thống, ví như buổi sáng Tá Dịch thức dậy lúc mấy giờ, sẽ ăn điểm tâm sáng là món gì, buổi trưa ngủ trưa thế nào, buổi tối làm gì, đại loại là như vậy. Một tháng nay hắn liền đều đọc thật cẩn thận những bức thư đó, hôm nay thư được chuyển tới báo cho hắn một tin khiến cho hắn thật cao hứng, chính là Tá Dịch của hắn đã ăn được đồ ăn mặn, ngày hôm sau lại có một bức thư kèm theo một bức họa, trong họa vẽ lại hình ảnh của Tá Dịch đứng bên cạnh cây liễu, người nọ một thân bạch y đứng trong gió, trên đầu cũng không còn trọc lóc như trước, y đã không còn là tiểu hòa thượng ngày nào nữa rồi.
Tướng quân Đồng Bắc Cương lần này đi theo Lâm Nhất Phàm, tình hình tâm tình một tháng nay của tân đế đều luôn không nắm rõ, ngày hôm nay vừa bước vào trong lều trướng liền nhìn thấy bên cạnh bản đồ còn treo một bức họa của nam nhân, Đồng Bắc Cương lại tưởng đây là một người của dị tộc cần bắt giữ liền nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nguy hiểm. Lâm Nhất Phàm ngay lập tức nhận ra sát khí trong ánh mắt của Đồng Bắc Cương, hắn nhíu mày không vừa lòng, dù cho biết Đồng Bắc Cương vốn chính trực ngay thẳng nhưng hắn vẫn không thể nào bỏ qua được chuyện người khác có sát ý với Tá Dịch.
"Đồng tướng quân, ngươi đang nhìn cái gì?" Lâm Nhất Phàm lạnh giọng.
Đồng Bắc Cương cũng phải giật mình một phen:
"Hoàng thượng người trong bức họa là ai?"
Lâm Nhất Phàm trầm thấp mang theo nhiệt khí rét lạnh:
"Đó chính là nam hậu của trẫm"
Đồng Bắc Cương có điểm bất ngờ, ông trước nay luôn trấn giữ biên ải, lúc trước có nghe qua tiên hoàng chỉ hôn một nam nhân cho tân đế, nhưng mà tân đế vốn thích nữ nhân, đối với nam nhân không những không hứng thú mà còn cực kỳ ghét bỏ, cho nên mới có chuyện sau khi tiên hoàng băng hà, tân đế bất chấp làm trái thánh chỉ mà đẩy nam tử kia vào Cảm Nghiệp Tự xuống tóc làm hòa thượng, cũng nghe nói được nam tử xấu số kia là đại công tử nhà thượng thư. Đồng Bắc Cương liền đưa tay vuốt vuốt chóp mũi cúi đầu nhận sai, Lâm Nhất Phàm nhìn ông ta một hồi lâu vẫn không lên tiếng, cuối cùng Đồng Bắc Cương đành phải nói trước, ông ta vốn là một hán tử thô kệch không biết nói chuyện, hiện tại chỉ sợ mình càng nói sẽ càng làm cho tân đế tức giận mà thôi:
"Nam hậu của người thật là đẹp"
Quả nhiên một câu khen thô kệch này liền làm cho ông hận không thể cắn lưỡi đứt lìa, còn chưa biết chừng tân đế sẽ nghĩ ông có ý đồ xấu với nam hậu của hắn nữa. Không gian ngừng lại, không khí trong phòng một luồng lãnh khí rõ rệt, không biết qua bao lâu Lâm Nhất Phàm liền nói thế này:
"Bổn vương biết!".
...
4 tháng sau
Hôm nay Tá Dương thượng triều trở về liền thông báo một tin vui cho Tá Dịch biết, đó chính là đại quân Thuận Thiên đã đánh thắng trận, quốc chủ dị quốc tự vẫn trong điện, tân đế ngoài vết thương nhẹ ngoài da thì cũng không có gì đáng lo ngại, đoàn quân đang hân hoan tiến về kinh thành, dự kiến sẽ khoảng nửa tháng nữa sẽ về đến nơi
Tá Dịch trong lòng bắt đầu hồi hộp, lúc trước ở trong ngự hoa viên Lâm Nhất Phàm có nói đến ngày hai mươi hai đông chí sẽ là ngày cử hành đại hôn của hai người, nhưng mà ngày hai mươi hai đã qua được ba ngày rồi, phụ thân vừa mới còn nói phải đợi đến nửa tháng nữa thì Lâm Nhất Phàm mới về đến nơi, như vậy hắn còn có nhớ hay không lời hứa sẽ làm đại hôn với y, y hiện tại cũng đã có một suối tóc dài đen mượt ngang thắt lưng rồi. Tá Dịch vân vê ngọc bội phượng hoàng trong lòng bàn tay, bỗng Lưu Vân mở cửa bước vào bên trong phòng của y, Tá Dịch quay đầu lại rồi đứng dậy:
"Mẫu thân"
Lưu Vân mấy tháng nay quan sát Tá Dịch liền biết được hài tử của mình là thật lòng với tân đế, nhưng mà tân đế trước nay thâm tàng bất lộ, ngay cả việc đột nhiên chuyển hướng sủng ái hài tử của bà thì bà vẫn chưa thể nào tìm ra được bất cứ một lý do để giải thích. Bà sợ tân đế chẳng qua chỉ muốn lợi dụng hài tử của bà, nhưng mà đứa nhỏ khờ khạo này mấy tháng nay lại một lòng tưởng nhớ tân đế, hơn nữa thân thể của Tá Dịch cũng có điểm đặc biệt chỉ sợ là sau này còn phải cực khổ nhiều.
"Dịch Nhi, nghe phụ thân của con nói hoàng thượng nửa tháng nữa sẽ về có phải không?"
Tá Dịch bất giác khẽ nở một nụ cười rồi gật đầu:
"Đúng vậy mẫu thân"
Lưu Vân cũng từng trải qua ái tình cho nên có thể đọc được trong ánh mắt kia của Tá Dịch biểu hiện cho cái gì, bà khẽ thở nhẹ một hơi đưa tay vuốt lấy mái tóc của hài tử:
"Không biết hoàng thượng có chịu nhìn nhận con hay không..."
Tá Dịch nghe hiểu lời của Lưu Vân, y cũng chính là đang phân vân chuyện này thế cho nên cũng chỉ biết im lặng không biết nên nói cái gì cho phải.
Một tuần sau đó Tá Dịch lại nhận được tin tức từ phụ thân Tá Dương, nói rằng Lâm Nhất Phàm mang theo một nữ tử dị quốc rất xinh đẹp cùng trở về, tạm thời vẫn chưa thể biết được nàng ta có thân phận gì. Tá Dịch trở về phòng lo lắng, y luôn tự nhủ với lòng của mình rằng không nên quá hy vọng xa vời, nhưng mà khi nghe thấy tin tức kia từ phụ thân, y lại nhịn không được mà đau lòng.
Ngày Lâm Nhất Phàm trở về, tuyết trắng rơi dọc kinh thành phủ kín dày đặc cả mặt đường cái, người trong kinh thành đều ra ngoài hân hoan đón tân đế thắng trận, Tá Dịch mặc áo choàng lông màu trắng của vĩ hồ đứng trên tửu lầu cao nhất kinh thành nhìn đoàn binh mã đang dần dần tiến vào. Đi đầu là nam nhân thân hình cao lớn mặc huyết giáp màu đồng ngồi trên lưng một hắc mã vô cùng cường ngạo, theo phía sau còn có một cỗ kiệu nho nhỏ, cuối cùng là đội binh mã dài dằng dặc. Dân chúng dưới lòng đường reo hò, Tá Dịch ở trên tửu lầu tim đập thình thịch, nam nhân huyết giáp màu đồng trên đầu đội mũ sắt chỉ để lộ ra gương mặt cương nghị cùng ngũ quan tuấn dật, y cảm thấy tân đế cũng đã đen đi một chút rồi.
Đi bên cạnh hắc mã to lớn của Lâm Nhất Phàm còn có một bạch mã rất kỳ quái bởi vì trên đầu của nó còn có một chiếc sừng thật nhọn, bờm lông dọc đầu đến cổ một màu trắng tuyết vô cùng mềm mượt. Bỗng tân đế dừng lại, hắn hướng mắt nhìn dân chúng xung quanh, sau đó lại nhanh chóng đưa mắt nhìn lên trên tửu lầu phía trước, hắn thấy một nam tử có suối tóc dài đen mượt đến ngang thắt lưng, cả người choàng một tấm áo choàng màu trắng tuyết chỉ để lộ ra gương mặt nhỏ nhắn cùng ngũ quan tinh tế, hắn thất thần một lúc, hai ánh mắt giao nhau một hồi thì người đứng trên tửu lầu kia liền có điểm xấu hổ muốn trốn tránh, Lâm Nhất Phàm khẽ nhếch môi mỉm cười hướng một binh lính nọ ở bên cạnh nói cái gì đó, rất nhanh binh lính kia liền chạy về phía tửu lầu kia.
Bởi vì Lâm Nhất Phàm đột nhiên dừng lại cho nên đội quân hùng dũng phía sau vẫn chưa thể nào di chuyển, một đường phố lại thêm phần đông đúc hơn, tuyết trắng rơi trên huyết giáp màu đồng vừa vặn có thể làm nổi bật lên màu sắc bộ giáp này, khiến cho dân chúng cảm thấy hình ảnh hiện tại của tân đế trong cương có nhu.
Một hồi sau đó từ trong đám đông được binh lính nọ lớn tiếng hô xê ra, hai bên dân chúng ngay lập tức lùi lại một chút, một nam tử áo choàng bạch sắc tựa thiên tiên, xinh đẹp động lòng người đứng ở đó không nhúc nhích, tân đế nhảy xuống khỏi hắc mã chậm rãi bước về phía nam tử áo choàng bạch sắc kia, gương mặt của tân đế vốn dĩ luôn cương nghị lúc này liền nở một nụ cười ấm áp giống như ánh mặt trời trong một ngày đông lạnh lẽo đầy tuyết rơi. Tân đế nắm lấy tay nam tử áo choàng bạch sắc đi về phía kỳ lần màu trắng rồi đỡ đối phương ngồi lên con kỳ lân kia, kỳ lân phát ra tiếng hí vang giận giữ khiến cho dân chúng trong thành cả kinh, ngay cả nam tử áo choàng bạch sắc kia cũng phải hốt hoảng sắc mặt xanh trắng một phen, nhưng rất nhanh sau đó kỳ lân lại phì phì trở thành nhu thuận.
"Đây là nam hậu của trẫm" Lâm Nhất Phàm đứng ở bên cạnh kỳ lân vẫn còn nắm lấy tay của Tá Dịch mà nâng giọng nói với dân chúng. Sau đó hắn lại quay sang Tá Dịch khẽ dịu giọng: "Bạch kỳ lân này chính là quà mà trẫm tặng cho nam hậu của mình"
Sử sách ngày đó ghi lại, năm thuận thiên thứ mười ba hoàng đế Lâm Nhất Phàm một thân huyết giáp màu đồng oai phong lẫm liệt, sừng sững đứng ở trong trời tuyết trắng rời đầy đỡ lấy nam hậu lên lưng bạch kỳ lân dõng dạc tuyên bố thân phận của nam hậu.
Bạch kỳ lân chính là loài vật trong truyền thuyết, bề ngoài so với ngựa tương đồng chỉ có điều ở giữa đỉnh đầu có một chiếc sừng nhọn mọc ra rất dài, nghe nói sừng nhọn có thể tiết ra chất độc cũng có thể tiết ra giải dược chữa được bách bệnh, người có thể cưỡi lên lưng bạch kỳ lân chính là sao thái âm chuyển thế, sinh ra đã định phải làm quốc mẫu thiên hạ.
Trong thành có người biết truyền thuyết này, cũng có người không biết truyền thuyết này, người biết kể cho người không biết, dân chúng trong thành ngay lập tức ai cũng đều biết, chính vì thế lúc này một đường lớn từ bên ngoài vào đến cổng thành dân chúng đều quỳ phục hai bên đường hô vang:
"Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế"
Lâm Nhất Phàm cùng Tá Dịch song song ngồi trên lưng ngựa và bạch kỳ lân chậm rãi bước đi. Tá Dịch trong lòng cực kỳ xúc động, thì ra tân đế không quên lời thề với y, tuy rằng thời điểm diễn ra đại hôn hắn hứa với y đã qua được nửa tháng nhưng trong lòng y cũng không hề có ý định trách móc gì hắn cả:
"Hoàng thượng có bị thương ở đâu không?" Tá Dịch quay sang nhìn Lâm Nhất Phàm hỏi
Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười, trong đôi mắt chỉ có duy nhất một mình Tá Dịch:
"Trở về hoàng cung ngươi giúp trẫm thoa thuốc đi"
Tá Dịch gật đầu, suối tóc dài ngang thắt lưng theo làn gió khẽ lay chuyển bay lên, Lâm Nhất Phàm vừa nhìn liền phải si mê, bất giác nói một câu thế này:
"Dịch Nhi, tóc của ngươi thật đẹp!"
Tá Dịch theo phản xạ đưa tay chạm vào tóc mình rồi đỏ mặt, thật ra y rất là để ý đến cảm nhận của Lâm Nhất Phàm coi vẻ bề ngoài của mình như thế nào:
"Thuốc mà hoàng thượng cho ta quả thật rất tốt"
Lâm Nhất Phàm đối với việc chậm trễ về kinh làm lỡ mất ngày đại hôn đã hứa với Tá Dịch mà trong lòng vô cùng áy náy, hắn đã thề với lòng rằng việc đầu tiên khi hắn trở về nhất định phải khiến cho thân phận của Tá Dịch thật là tôn quý, phải khiến cho dân chúng triều bái y như triều bái hắn, đến hiện tại bọn họ vẫn chưa tiến hành đại hôn, đại lễ sắc phong hoàng hậu cũng chưa được cử hành nhưng mà trên đường lớn của kinh thành lúc này vẫn luôn vang vọng tiếng hô lớn: Hoàng thượng vạn tuế, hoàng hậu thiên tuế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT