Bệnh viện xảy ra vụ án giết người, còn có thân nhân bệnh nhân đến gây sự, cho nên viện trưởng Lô Cảnh Phong rất là nhức đầu. Sáng sớm mới tới làm đã thấy Ngô Lỵ cùng Chu Hàng ngồi ở phòng viện trưởng chờ ông ta, Lô viện trưởng nhất thời cảm thấy đầu mình càng đau a, nhưng vẫn đi nhanh đến chào hỏi:

- Chào hai vị cảnh sát, có gì tôi có thể giúp một tay không?

Ngô Lỵ cũng không khách sáo với Lô Cảnh Phong, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

- Lô viện trưởng, hôm nay chúng tôi tới chủ yếu là vì hai chuyện. Chắc hẳn ông cũng biết, gần đây bệnh viện phát hiện hai thi thể trên người đều có bộ phận bị cắt bỏ, hơn nữa thủ pháp cắt bỏ tương đối lão làng. Chúng tôi hoài nghi bên trong bệnh viện có bộ phận gây án. Không biết hồ sơ nhân sự của bệnh viện có tiện cho chúng tôi xem một chút không. Còn nữa, ngày hôm qua thân nhân bệnh nhân báo án, nhân viên pháp y cho ra kết quả, bệnh nhân bị người khác hạ độc, cục cảnh sát chúng tôi đã chính thức lập án, trong lúc đang điều tra, hy vọng bệnh viện có thể toàn lực phối hợp chúng tôi trong công việc. Là viện trưởng, ông đối với bệnh viện nhất định là quen thuộc nhất, nếu như phát hiện đầu mối gì, xin Lô viện trưởng có thể lập tức thông báo cho chúng tôi.

Nghe lời nói của Ngô Lỵ, Lô viện trưởng kinh sợ đến trên trán một lớp mồ hôi, đầu độc hại chết bệnh nhân! Nếu tin tức này mà truyền đi, bệnh viện của bọn họ còn có thể mở cửa hay không? Ngay cả cái chức viện trưởng này của ông ta còn không thể làm.

Nghĩ tới đây, ông ta vội vàng tỏ thái độ:

- Nhất định nhất định, bệnh viện chúng tôi trên dưới nhất định là sẽ hết sức phối hợp, các người cần gì, chúng tôi cũng sẽ tận lực đáp ứng, nhất định phải bắt được hung thủ, trả lại trong sạch cho bệnh viện chúng tôi.

Lấy được sự bảo đảm của viện trưởng, Ngô Lỵ cử Giải Vĩnh Hân dẫn người đi đến nhà hai nạn nhân trước xem xem có đầu mối gì hay không, lại sắp xếp Bành Giai liên tục liên lạc các bệnh viện lớn trong thành phố M, nắm trong tay danh sách người đã phẫu thuật cấy ghép trong mấy ngày nay, sau đó mang theo đám người Chu Hàng ở bệnh viện bắt đầu đi thăm hỏi điều tra, xem thử trong lúc ba vụ án xảy ra có nhân chứng nào tận mắt nhìn thấy không.

Thời điểm xảy ra vụ án thứ nhất, chú Lý người giữ cửa nhà xác đúng lúc ở nhà ngủ, bạn già có thể làm chứng, máy quay giám sát ở cửa bệnh viện cũng chỉ chụp được chú Lý 6 giờ tối một ngày trước đó đã ngừng làm việc cho đến 7 giờ ngày xảy ra vụ án, tạm thời có thể loại bỏ hiềm nghi.

Có một cái chìa khoá nhà xác khác ở phòng bảo vệ, đêm xảy ra vụ án người trực là đội trưởng đội bảo vệ Trương Ti Nguyên cùng Tạ Quý Phát mới tới làm việc ở bệnh viện không lâu. Hai người không ai chú ý đến chìa khoá nhà xác có bị lấy đi hay không, bọn họ chứng minh lẫn nhau ngoại trừ lúc đi nhà vệ sinh, hai người cũng không rời khỏi phòng bảo vệ.

Thời điểm xảy ra vụ án thứ hai, nhân viên vệ sinh dì Trương cũng có ca trực ở bệnh viện lúc 6 giờ sáng, trang thiết bị giám sát cũng không thu được nhân viên khả nghi. Cái này quá kỳ quái, hiện trường nơi xảy ra vụ án phòng 701 chỉ là một phòng bệnh nhỏ 15 thước vuông, không có sân thượng cũng không thông với những phòng bệnh khác, độ cao 7 tầng ước đoán cũng chỉ có thằn lằn có thể leo lên, có thể nói ngoại trừ cửa phòng không còn cách khác để đi vào phòng bệnh. Như vậy nạn nhân làm sao lại vào được bên trong?

Mà vụ án thứ ba lại càng kỳ quái, máy quay giám sát ở lầu 9 chứng tỏ, chỉ có thân nhân bệnh nhân mới đến phòng bệnh của người chết, khoa trưởng Hình Mạnh Đức, bác sĩ trực, y tá đổi thuốc. Thời gian còn lại cũng chỉ có y tá Hàn Huỷ Hân người cuối cùng vào phòng bệnh có hiềm nghi gây án, nhưng cô ta căn bản không có động cơ gây án, mà y tá trực cùng cô ta là Thượng Hạ cũng chứng minh chai dịch cuối cùng hai người thay cho ông lão là do hai người cùng nhau điều chế, Hàn Huỷ Hân không có cơ hội táy máy tay chân. Mà chỉ tay trên bình truyền nước biển cũng chỉ có hai cô y tá.

Giống như vậy, để chứng minh liệu pháp Trung y không có vấn đề gì Hình khoa trưởng đã đưa ra toa thuốc dùng cho ông lão cho Ngô Lỵ, dĩ nhiên đồng thời yêu cầu cảnh sát giữ bí mật đối với phương thuốc của hắn. Khoa giám chứng đang khẩn trương phân tích thành phần thuốc uống của ông lão, xem toa thuốc có phù hợp hay không.

Nạn nhân là hai thanh niên tại sao lại xuất hiện ở bệnh viện? Cảnh sát đem thời gian trước sau vụ án trong máy quay giám sát xem một lần, đều không phát hiện người bị hại.

Giải Vĩnh Hân đến nhà nạn nhân điều tra phản hồi trở về một đầu mối có giá trị: Trong máy tính của hai nạn nhân có lưu lại nhật ký trò chuyện trên qq (một phần mềm nhắn tin nhanh của Trung Quốc), cả hai đều giống nhau gần đây thường xuyên liên lạc với bạn trên mạng họ Đoá, trước một ngày xảy ra vụ án đã ước định gặp mặt đối phương, sau đó không biết tung tích, cho đến sau khi thi thể nạn nhân phát hiện ở bệnh viện.

Người họ Đoá này có khả nghi, trung tâm quản lý tin tức mạng của cục cảnh sát nhanh chóng bắt đầu điều tra thông tin chính xác về người họ Đoá này, nhưng mà, đáng tiếc là, số của ngừoi họ Đoá trên qq là số trộm của người khác, chủ sở hữu ban đầu là một học sinh trung học phổ thông 16 tuổi, không liên quan đến vụ án, hơn nữa sau khi xảy ra vụ án số qq cũng không có liên lạc qua, trước kia liên lạc với hai nạn nhân là sử dụng bộ định tuyến không dây, cho nên gần như không thể tìm được cô ta. Đầu mối này tạm thời bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, thân nhân bệnh nhân cũng biết nguyên nhân tử vong chính xác của bệnh nhân, bệnh viện lập tức trở thành mục tiêu thứ nhất của các thân nhân. Các thân nhân kéo biểu ngữ, rải ném giấy tiền vàng bạc đầy trời, vây quanh cửa vào phòng khám bệnh, trật tự của bệnh viện bị phá.

Nghiêm trọng hơn là, những người khác có bệnh nhân chết ở bệnh viện cũng nhận mình là thân nhân bệnh nhân bị người khác hạ độc chết, trong lúc nhất thời, điện thoại trung tâm báo án cảnh sát 110 reo liên tục, mà Phương pháp y trên bàn giải phẫu lại có thêm hai cổ thi thể người bệnh trong một tháng còn chưa được hoả táng.

Ngay lúc Lô viện trưởng sứt đầu mẻ trán, bệnh viện thành phố cùng lúc xảy ra sự cố.

Khu nội trú phía Nam là nơi đều là sân cỏ, bình thường là nơi mà bệnh nhân nằm viện thích nhất. Chạng vạng 7 giờ tối, ăn cơm tối xong, bệnh nhân tụ ba tụ năm trên đất cùng nhau tán gẫu, trò chuyện, vốn tất cả đều nhàn hạ tốt đẹp, đang lúc mọi người cùng hưởng thụ khoảng khắc yên bình, một tiếng thét chói tai vang lên, sau đó mọi người nghe được âm thanh vật nặng rơi xuống đất.

Giương mắt nhìn lên, một thân thể nho nhỏ nằm bên cạnh sân cỏ cách đó không xa, bãi máu đỏ bên dưới người kia dần dần lan rộng khắp nơi...

Mọi người nhanh chân chạy tới, nhưng phát hiện người đã hết cứu được, trong đám người có người nhận ra người chết, là y tá Hàn Huỷ Hân ở khu nội trú phòng bệnh ung thư ở lầu chín.

Chu Hàng đang điều tra ở bệnh viện dẫn người phong toả hiện trường, chạy tới khu nội trú lầu chín, bên trong phòng trực lầu chín, Thượng Hạ đang chăm chú xem sách, cho đến khi Chu Hàng lên tiếng nói chuyện mới ngẩng đầu lên, có chút nghi ngờ hỏi:

- Đồng chí, vừa rồi cậu vào bằng cách nào?

Chu Hàng giới thiệu thân phận mình:

- Tôi là cảnh sát, ở đây chỉ có một mình cô trực sao?

Thượng Hạ thả tay xuống, lắc đầu một cái:

- Tôi cùng Hàn Huỷ Hân, một y tá khác cùng nhau trực. Em ấy mới vừa nói điện thoại di động bỏ quên ở ký túc xác nên trở về lấy điện thoại di động rồi, cậu có chuyện gì không?

- Hàn Huỷ Hân té lầu tử vong rồi.

Chu Hàng chậm rãi nói, nhìn kỹ phản ứng của Thượng Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play