Dịch giả: Nam_Ca_Đại_Đế, Lãnh Minh Hà, Bạch Y, Tà Si Vô Diện.
Biên: Khang_a_ca

Tô Phong Hồng nhẹ nhàng vỗ bàn tay, ra hiệu cho mọi người im lặng xuống, sau đó ánh mắt nhìn qua mọi người, chậm rãi nói:

- Được rồi, nếu tất cả mọi người không có ý kiến phản đối gì, vậy thì ta sẽ nói thêm đôi chút về phương án chúng ta đã bàn, mọi người thấy được không?

Ánh mắt của đám quần chúng tụ lại trên người hắn, mang theo vẻ chờ mong.

Mặc dù Táng Linh Cốc chỉ là một cái cốc, thế nhưng lại rộng lớn vô cùng, bên trong thì núi non san sát, rừng rậm có ở khắp nơi. Quan trọng nhất là, hung thú ở trong đó tụ thành đoàn, nhiều không đếm xuể. Chúng ta nếu như tùy ý đi vào, nhóm năm nhóm ba người thì cực kỳ nguy hiểm.

Ta cùng Đỗ Đao, Triệu Thanh Sư đã thương lượng qua, ra một cái phương án như thế này.

Tô Phong Hồng chỉ vào Táng Linh cốc ở sau lưng.

Táng Linh cốc là một cái sơn cốc vô cùng to lớn, cao hơn ngàn trượng, như muốn xuyên thủng bầu trời.

Bên trong Táng Linh cốc, mỏm núi cao mấy trăm trượng cũng không hiếm thấy, kéo dài hơn mười dặm, hung thú tự do hoành hành, cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng mà, trong nguy hiểm ẩn chứa kỳ ngộ, những linh thảo hiếm thấy sinh trưởng ở trong đó, mà trân quý nhất khắp toàn bộ Táng Linh cốc chính là một gốc cổ thụ che trời đang nằm ở bên trong: Âm dương linh thụ! Tương truyền âm dương linh thụ mỗi ba năm mới có thể kết trái một lần, mọc ra một đến hai linh quả.

Âm dương linh quả vô cùng quý giá, ai đang ở Linh Luân cảnh phục dụng âm dương linh quả thì có thể nhanh chóng đột phá đến Thần Phách cảnh.

Nếu là cao thủ Thần Phách cảnh phục dụng âm dương linh quả cũng sẽ có được lợi ích cực kỳ to lớn. Vì vậy đối với những thiếu niên tham gia thí luyện ở Linh Lộ, âm dương linh quả là thứ cực kỳ trân quý.

Phương án gì nữa? Chỉ cần Tô ca ngươi nói là mọi người nghe theo.

Không tệ, giống như lời trước đó của Thanh Sư đại ca, tất cả mọi người đều có lợi là được.

Nói nhanh một chút đi, bên trong Táng Linh Cốc không chỉ có có âm dương linh quả, còn có một con đường phải băng qua mới đến nội lộ được. Chúng ta phải nhanh chóng quét sạch đám hung thú cho xong, mở lối đi thông đến nội lộ ra.

Đúng rồi, nếu như chỉ là vì âm dương linh quả, chúng ta cũng không chắc sẽ đi.

Một đám thiếu niên la lớn lên. Nếu để cho bọn hắn đơn thân độc mã tiến vào Táng Linh Cốc, tất nhiên bọn hắn sẽ có rất nhiều lo lắng. Thế nhưng bây giờ đã có nhiều người như vậy cùng tiến vào với nhau, hệ số nguy hiểm bọn họ mắc phải cũng sẽ giảm thiểu tối đa. Âm dương linh quả thì khẳng định là bọn hắn không có được, nhưng ít nhất cũng có cơ hội lấy được một ít linh thảo. Quan trọng nhất chính là sau khi quét sạch xong đám hung thú, nói không chừng có khả năng vô tình nhặt được chút ít chỗ tốt không tưởng.

Tô Phong Hồng gật gật đầu, sau đó một lần nữa ép hai tay xuống, ra hiệu cho mọi người im lặng.

Bây giờ chúng ta có hơn một nghìn người, mấy chục đội ngũ, nếu như từng người đều tự cấp tự túc, chắc chắn không được. Bởi vậy sau khi chúng ta đã thương lượng tốt với nhau, quyết định chia ra làm ba đường tiến vào trong cốc. Sau đó bắt đầu tiến hành đột kích, quét sạch lũ hung thú.

Chia như thế nào?

Đám thiếu niên trăm miệng một lời hỏi lại.

Mọi người đều biết, bên trong Táng Linh Cốc, càng đến gần chỗ âm dương linh thụ ở trung tâm, hung thú chúng ta gặp phải sẽ càng mạnh hơn. Vì vậy ta cùng Đỗ Đao suất lĩnh khoảng chừng 500 người tiến vào từ chính diện, đối đầu trực tiếp với hung thú. Mà đã hợp lực với nhau, nhất định mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau.

Hơn nữa chúng ta cần kéo ra hai bên cánh, sau đó lần lượt chém giết, quét sạch lũ hung thú, cuối cùng tập hợp ở khu trung ương trước âm dương linh thụ.

Nhánh bên trái do Lôi Hoành dẫn đầu. Hai, ba trăm người lập đội cùng tiến lên. Nhánh bên phải thì do Triệu Thanh Sư suất lĩnh hai, ba trăm người chiến đấu.

Tô Phong Hồng chậm rãi chỉ đạo.

Vẻ mặt của Đỗ Đao lạnh tanh, chậm rãi nói:

Vậy an bài như thế đi.

Hung thú ở khu trung tâm quá cường đại, bởi vậy cần có người tu vi ở Linh Luân cảnh hậu kỳ trở lên hỗ trợ. Những ai chưa có đủ thực lực đều đi ra hai cánh, tương đối an toàn.

Như vậy không ổn đâu, nếu các huynh đệ tu vi ở Linh Luân cảnh hậu kỳ trở lên đều bị các ngươi mang đi, như vậy thực lực của hai nhóm còn lại có quá yếu hay không?

Triệu Thanh Sư nhíu mày, vừa rồi ở thời điểm bọn hắn thương nghị, Đỗ Đao cũng không có nói những điều này.

Đỗ Đao nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng.

Thanh Sư huynh đệ đừng nóng vội, ngươi nhìn Lôi Hoành xem, không hề có ý kiến khác gì.

Tô Phong Hồng nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt xếp trong tay, cười nhẹ nói:

Tất nhiên chúng ta sẽ không đem đi hết tất cả cao thủ Thần Phách cảnh, cũng sẽ lưu lại một vài người cho nhóm quân hai cánh.

Như vậy đi, ngươi cùng Lôi Hoành đều có thể tùy ý lựa chọn hai mươi vị huynh đệ Thần Phách cảnh, thế thì cũng đủ để đối phó với những hung thú hai bên cánh rồi, dù sao các hung thú mạnh nhất đều tập trung ở phía chính diện a.

Triệu Thanh Sư nhắm hờ hai mắt lại, hình như có lãnh quang lóe lên trong tròng mắt.

Bất chợt, gương mặt hắn đanh lại, khẽ gật đầu.

Được, bắt đầu chia đội ngay bây giờ, tất cả các huynh đệ tỷ muội ở Thần Phách cảnh đều bước ra đây đi, các ngươi đều được ưu tiên có khả năng bị chọn trúng.

Tô Phong Hồng vỗ tay một cái, vừa cười vừa nói.

Trong hơn một ngàn tên thiếu niên đó, đạt được tu vi Thần Phách cảnh lại có hơn một trăm tám mươi người.

Trong đám người đó, tiến nhập Thần Phách cảnh hậu kỳ không có mấy ai, thế nhưng ở mức Thần Phách cảnh sơ kỳ lại có hơn một trăm hai mươi người, đây chính là một cỗ lực lượng rất cường đại.

Đỗ Đao đi ra đầu tiên, hắn tiện tay điểm chọn một lượt, trực tiếp chọn lấy 100 thiếu niên Thần Phách cảnh, sau đó bước trở về. 100 vị Thần Phách cảnh này đã chiếm hết phân nửa. Nhìn thì có vẻ qua loa đại ý, thế mà đã thu gom hết thảy người có tu vi ở Thần Phách cảnh sơ kỳ trở lên. Gân xanh trên trán Triệu Thanh Sư khẽ nảy lên, vẻ mặt trở nên băng lạnh vô cùng.

-Đỗ huynh, ngay cả người trong Thanh Sư đội của ta ngươi cũng lấy đi?

Vậy mà Đỗ Đao chọn trúng đám người Lương Khôn, điều này thực sự vượt quá mọi dự liệu của Triệu Thanh Sư.

Thanh Sư huynh đệ, nếu nói như ngươi vậy thì hoàn toàn không đúng, hiện giờ không có Thanh Sư đội, Bạch Hổ đội hay cái gì đội, chỉ có ba đường: chính diện cùng hai cánh.

Tất cả chúng ta đều chỉ có một mục đích duy nhất, chém giết hung thú, thu nhặt các thiên tài địa bảo bên trong Táng Linh Cốc.

Nếu ai nấy đều giống như ngươi, vậy chúng ta hoàn thành mục tiêu công bằng công chính như thế nào?

Đỗ Đao không nói cái gì, Tô Phong Hồng chau lông mày lại, khuôn mặt lại lộ ra ý cười, chậm rãi nói.

Người của ta, đương nhiên do chính ta lãnh đạo.

Triệu Thanh Sư lạnh lùng đáp.

Trong lòng Triệu Thanh Sư rất rõ ràng, nếu bảo hung thú ở chính diện thì cường đại thật sự không hề sai, nhưng nếu có khoảng chừng 500 người có tu vi Linh Luân cảnh hậu kỳ trở lên phối hợp, cấp độ nguy hiểm đã giảm xuống trong phạm vi có thể điều khiển.

Thật ra so với hai bên cánh cũng không có gì khác biệt cả. Mà sau khi hầu như tất cả các thiếu niên có tu vi Thần Phách cảnh bị chọn ra, thực lực tổng thể của hai bên cánh trở nên vô cùng yếu ớt, tính nguy hiểm sẽ gia tăng thật cao.

Con ngươi của Đỗ Đao thu nhỏ lại, như là có sát ý bắn ra:

Triệu Thanh Sư, ngươi không nên quá phận.

Triệu Thanh Sư hừ lạnh một tiếng, nhìn không thấy có chút ý tứ nhường nhịn nào.

Được rồi, dù sao Thanh Sư huynh đệ sẽ dẫn dắt cánh bên phải, cũng nên lựa chọn mấy huynh đệ quen thuộc.

Nếu vậy, các huynh đệ tỷ muội của Thanh Sư đội vẫn do ngươi tới phụ trách, chúng ta không chọn trong đám ấy nữa, ngươi thấy thế nào?

Tô Phong Hồng nheo mắt lại cười nói.

Triệu Thanh Sư nghe thấy như vậy, gật đầu đồng ý.

Đỗ Đao hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nói thêm cái gì.

Triệu Thanh Sư chọn mấy thiếu niên Thần Phách cảnh sơ kỳ nhìn sơ qua có vẻ thực lực cao cường. Sau đó, bỗng nhiên ánh mắt hắn tụ lại, từ từ quay đầu lại.

Ta thấy ngươi cũng là một người có tu vi Thần Phách cảnh, vì sao không chịu đi ra?

Ánh mắt Triệu Thanh Sư hạ vào trên người của Lạc Trần thầm nghĩ.

"Tên thiếu niên tuấn mỹ này có thực lực thâm bất khả trắc, nếu như có thể lôi kéo vào trong đội ngũ của mình, thì không tồi chút nào.

Nếu tên này biết nghe lời, vậy thì cùng chúng ta ra mặt đối phó với các hung thú.

Nếu hắn không chịu nghe lời, vậy thì sắp xếp cho hắn đối phó với con hung thú mạnh nhất"

Tô Phong Hồng và Đỗ Đao nghe như vậy, đều ngoái đầu nhìn lại.

Vừa rồi chúng ta đã nói rất rõ ràng, những ai có tu vi Thần Phách cảnh đều đi ra, tiếp nhận sự an bài cho đồng nhất. Tên gia hỏa này vậy mà không thèm bước ra, là không hề đặt bọn ta ở trong mắt hay sao?

Căn bản là Lạc Trần không thèm để ý đến ánh mắt của mọi người, nghiêng mắt liếc bọn hắn một thoáng:

Hừ, các ngươi nói đi ra ta liền đi ra, ta đây mất hết mặt mũi.

Đỗ Đao đen cả mặt lại quát:

Ngươi mới nói cái gì? Tiểu tử Thần Phách cảnh sơ kỳ không gia thế, lại dám không phục tùng sự an bài của chúng ta. Nếu như vậy thì ngươi đã không còn có tư cách tiến vào Táng Linh Cốc nữa.

Lạc Trần nhún hai bả vai hời hợt đáp:

Táng Linh cốc là nhà của ngươi? Ngươi nói không thể vào thì không thể tiến vào? Ngược lại ta còn nói ngươi mới không có tư cách đây này.

Mau chóng biến đi, nhanh và xa một chút, miễn cho bản tiểu... thiếu gia thấy phiền.

Trong phút chốc Đỗ Đao sững sốt ngây người, hắn chính là cường giả Thần Phách cảnh hậu kỳ, từ nhỏ đến lớn đều không có người nào dám nói chuyện như thế với hắn. Tên gia hỏa có tướng mạo tuấn mỹ này có phải đầu óc có vấn đề hay không?

Ngươi mới vừa nói cái gì? Xem ra còn có rất nhiều người không biết tên tuổi của Đỗ Đao ta.

Lạc Trần đến liếc mắt cũng không thèm nói gì đến việc nhìn hắn. Xem như hắn không tồn tại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play