Thi đấu còn không có kết thúc, lại có 3~4 người không thấy đâu, việc này ở Nam Vực Đại Bỉ lúc trước là chưa từng có.

Trước đó bởi vì quá quan tâm Tiêu Phàm cùng Diệp Trường Sinh chiến đấu, người chủ trì không có phát hiện.

- Tiền bối, những người kia có vẻ như không có y phục mặc, không muốn ban ngày ban mặt cởi truồng cho nên đều chạy cả rồi.

Đột nhiên, Tô Mạch Hàn hét lớn.

Nghe vậy, khóe miệng tất cả những người khác đều co quắp một trận, tên Tô Mạch Hàn này thật đúng là thiếu ăn đòn. Cho dù ngươi biết cũng không cần lớn tiếng như vậy hô ra, ngươi nói những người kia còn mặt mũi nào mà tồn tại?

Đám người thiếu chút nữa thì nhịn không được cười ra tiếng, nhưng quả thực là bọn hắn cũng không dám châm chọc Lăng gia, Giang gia cùng Lôi gia.

Lão giả áo xám mặt xạm lại, ánh mắt không khỏi nhìn về phía Tiêu Phàm, rất có mấy phần trách cứ.

Nếu như không phải Tiêu Phàm làm mất quần áo những người kia, bọn hắn khẳng định cũng sẽ không buông tha tranh tài, những người này chú định trở thành sỉ nhục giới thi đấu.

Đồng thời cái tên Tiêu Phàm cũng nhất định danh dương thiên hạ, đừng tưởng rằng Tiêu Phàm không giết người cũng không có biện pháp ứng phó các ngươi, có thời điểm không giết so với giết còn kinh khủng hơn.

Ở đây tu sĩ sớm đã coi Tiêu Phàm là cấm kỵ, đắc tội ai cũng tuyệt đối đừng đắc tội Tiêu Phàm.

- Rời đi, hủy bỏ tư cách dự thi, tiếp tục.

Diệp Thệ Thủy cau mày một cái, thần sắc không dễ nhìn.

- Hết thảy 37 người hủy bỏ tranh tài, còn lại 70 người, những người khác tất cả tiến lên, đem 37 ngọn núi không phía sau đi ra.

Áo xám lão giả ngữ khí không tốt.

Đám người nào dám do dự, nhao nhao hướng về sơn phong phía trước bay đi, bọn hắn mặt ngoài rất bình tĩnh nhưng trong lòng có chút kích động.

Mặc cho ai chẳng hiểu ra sao liền tiến lên mấy cái thứ tự, thậm chí mười mấy thứ tự đều sẽ rất vui vẻ.

Những người đắc tội Tiêu Phàm trốn ở bốn phía trong rừng, trong lòng hối hận không thôi, càng là hận thấu Tiêu Phàm, bọn hắn chú định trở thành trò cười to lớn nhất Nam Vực Đại Bỉ.

- Số 70, ngươi lựa chọn đối tượng khiêu chiến.

Người chủ trì áo xám lão giả mở miệng hỏi.

Trước đó Lâm Tu cơ hồ bị Tiêu Phàm đánh tàn phế, bị mất tư cách tranh tài, tăng thêm 37 người, tương đương với 38 người bị đào thải, bây giờ chỉ còn lại 70 người.

Theo tiếng nói rơi xuống, lần thứ hai khiêu chiến chính thức bắt đầu.

Lần này, lại không mấy người dám tiếp tục khiêu chiến Tiêu Phàm, vết xe đổ của 38 người khiêu chiến Tiêu Phàm trước đó đều ngẫm lại mình không có quần lót phải chăng có dũng khí kiên trì đến cuối cùng hay không.

Tiêu Phàm cũng khó có được một lúc thanh nhàn, thương thế hắn rất nhanh phục hồi như cũ, lẳng lặng xếp bằng ở trên sơn phong thứ nhất quan sát phía dưới, giống như một tôn quân vương.

Chẳng biết tại sao, mọi người cảm giác không có Tiêu Phàm tranh tài thì rất ít vui thú.

Thời gian rất nhanh trôi qua, thẳng đến lần thứ hai khiêu chiến kết thúc, mười hạng đầu trình tự không có bất kỳ biến hóa.

Duy nhất để đám người kinh ngạc một trận tranh tài là Diệp Thiên Tuyết khiêu chiến Hoàng Phủ Thiên Thần.

Trận này chiến đấu vẫn như cũ là Diệp Thiên Tuyết thất bại mà kết thúc, thậm chí, Diệp Thiên Tuyết bị bại rất quỷ dị, đầu tiên là cùng Hoàng Phủ Thiên Thần chiến không phân trên dưới, về sau một chiêu liền bại.

Nhưng trong mắt số ít người, Diệp Thiên Tuyết đã sớm bại, chỉ là Hoàng Phủ Thiên Thần một mực nhường mà thôi, điều này cũng làm cho thần sắc Tiêu Phàm hơi hơi ngưng tụ.

Về phần những người khác, toàn bộ từ bỏ cơ hội khiêu chiến lần thứ hai, vòng thứ hai cũng trôi qua rất nhanh.

Nhìn thấy không người khiêu chiến Tiêu Phàm, trên mặt Sở Nhạn Nam lộ ra vẻ lo lắng, bởi vì tranh tài cũng không có dựa theo kế hoạch hắn tiến hành, thậm chí có thể nói hoàn toàn vượt qua hắn dự liệu.

Như thế, nếu như hắn lại không khiêu chiến Tiêu Phàm, cơ hội hắn tranh đoạt đệ nhất liền triệt để mất đi.

Nghĩ vậy, Sở Nhạn Nam không khỏi chăm chú nắm đấm, đáy mắt chỗ sâu lóe qua một tia tàn khốc, trong lòng quát lên:

- Hạng nhất là của ta, ai cũng đoạt không được!

Rất nhanh lần thứ ba khiêu chiến bắt đầu, ngay từ đầu vẫn như cũ tẻ nhạt vô vị, Chiến Hoàng cảnh chiến đấu tự nhiên sẽ không vào pháp nhãn Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm một mực nhắm mắt dưỡng thần, đem trạng thái điều chỉnh đến tốt nhất, hắn lờ mờ cảm giác có loại xu thế đột phá Chiến Đế cảnh hậu kỳ.

- U Linh Chiến Hồn thật đúng là huyền diệu, thu nạp thiên địa linh khí vậy mà thuần túy như thế, kể từ đó dù không cần Cực Phẩm Hồn Thạch ta cũng có khả năng đột phá Chiến Đế hậu kỳ.

Trong lòng Tiêu Phàm thập phần không bình tĩnh.

Từ khi U Linh Chiến Hồn đột phá Cửu Phẩm, Tiêu Phàm cũng cảm giác tự thân phát sinh biến hóa rất lớn, về phần chỗ nào phát sinh biến hóa, hắn lại nói không lên.

Tăng tốc hấp thu cùng rèn luyện thiên địa linh khí là một trong biến hóa mà thôi, Tiêu Phàm có loại cảm giác khi hắn thi triển U Linh Chiến Hồn đối địch liền có thể cắt thân thể, sẽ đến U Linh Chiến Hồn biến hóa.

- Đáng tiếc, nơi này thiên địa linh khí quá mức mỏng manh, bằng không ta hiện tại liền có thể bắn vọt một cái lên Chiến Đế hậu kỳ.

Tiêu Phàm thở dài, lộ ra vẻ tiếc hận.

Tranh tài tẻ nhạt vô vị một mực tiến hành, thẳng đến khi một đạo thanh âm vang lên lần nữa đốt nhiệt toàn trường.

- Ta muốn khiêu chiến Tiêu Phàm.

Đám người theo tiếng nhìn lại, lại nhìn thấy một bạch bào thanh niên đột nhiên đạp không mà lên, hướng về đệ nhất phong bay đi, bạch bào thanh niên không phải người khác, chính là số 36 Trì Thu Tuyết.

Chờ hai vòng, hắn rốt cục nhịn không được xuất thủ, lần trước bị Tiêu Phàm dùng Bàn Thạch Thánh Kiếm chấn nhiếp, hắn dứt khoát đào tẩu, nhưng hôm nay, Bàn Thạch Thánh Kiếm bị phá toái, thực lực tự nhiên giảm bớt đi nhiều, chưa chắc là đối thủ của hắn.

Đương nhiên, chỉ bằng vào điểm này cũng không đủ để hắn có dũng khí khiêu chiến Tiêu Phàm, mấu chốt là vòng thứ ba tranh tài chỉ cho đả thương người, không cho giết người.

Nếu như không phải đối thủ Tiêu Phàm, không chừng còn có thể đầu hàng.

Tiêu Phàm bình tĩnh ngồi ở kia, chậm rãi mở hai mắt, thần sắc không hề bận tâm, tựa như Trì Thu Tuyết căn bản không dấy lên bất kỳ sự hứng hú nào của hắn, hờ hững nói:

- Ngươi muốn tìm chết cũng đừng trách ta.

- Lần trước ngươi không giết chết ta, chỉ là cướp đi U Minh Thần Hoa, ngươi cảm thấy bây giờ còn có thể giết chết ta sao?

Trì Thu Tuyết cố ý đề cao thanh âm, để tất cả mọi người ở đây nghe được nhất thanh nhị sở.

- U Minh Thần Hoa? Tiêu Phàm trong tay thật có U Minh Thần Hoa? Nơi này không phải không cách nào mở Hồn Giới à, U Minh Thần Hoa tàng ở đâu?

- Ngươi không thấy được trong tay Tiêu Phàm lại nhiều thêm một chuôi bảo kiếm sao? Cái bảo kiếm kia hắn trước đó nhưng không có, trên người hắn đoán chừng có Không Gian Hồn Binh, U Minh Thần Hoa vô cùng có khả năng bên trong Không Gian Hồn Binh.

- Cũng đúng, Tiêu Phàm nắm giữ U Minh Thần Hoa không có khả năng không có lửa thì sao có khói, hắn trước đó rơi vào U Minh Thâm Giản, nghe đồn U Minh Thần Hoa tại nơi cực kỳ nồng đậm Thi Khí cùng Sát Khí mới có thể trưởng thành, có lẽ trên tay hắn thật có U Minh Thần Hoa.

Đám người nhìn về phía Tiêu Phàm ánh mắt tràn ngập tham lam dục vọng, cho dù là Diệp Thệ Thủy cũng thập phần không được bình tĩnh, đây chính là Thần Phẩm Linh Dược, hơn ngàn năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy một gốc.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, Trì Thu Tuyết thật đúng là vô cùng âm hiểm, hắn sở dĩ khiêu chiến mình căn bản không muốn thắng, mà là muốn cho Tiêu Phàm hắn trở thành địch của những người khác.

Dù sao, một gốc Thần Phẩm Linh Dược cho dù Bát Đại Thế Gia cũng không có khả năng không nhìn tới.

- Ngươi kiếm pháp mặc dù không được tốt lắm nhưng miệng ngươi lại rất lợi hại.

Tiêu Phàm thần sắc đạm mạc:

- Cho dù thật có U Minh Thần Hoa trên người ta thì làm sao?

Trì Thu Tuyết lạnh lùng cười nói:

- Ngươi thừa nhận là tốt, ta sẽ...

Lời còn chưa dứt, đột nhiên một vệt sáng trong nháy mắt thoáng hiện, trực tiếp xẹt qua bên người Trì Thu Tuyết, một cánh tay cao cao quăng lên, máu tươi chảy ra.

- A ~

Trì Thu Tuyết kêu thảm một tiếng, thân thể cấp tốc lui lại, sắc mặt trắng bạch nhìn Tiêu Phàm.

- Còn một trong tam đại thiên tài trẻ tuổi một đời Cửu Đại Đế Triều? Thực nhìn không ra ngươi thiên tài ở đâu!

Tiêu Phàm mặt coi thường, nói:

- Ta đoạt ngươi U Minh Thần Hoa? Ta giết không chết ngươi? Ngươi bây giờ còn có thể đứng đây nói như vậy sao?

Lục Đạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play