Thân ảnh Tiêu Phàm cấp tốc biến hóa, tránh thoát từng đầu Hồn Thú vây giết, thần sắc cũng chầm chậm ngưng trọng.

Thời gian mười lăm cái hô hấp không dài, sự tình lại dạng này, hắn không giết chết Công Tôn Dạ, Bàn Tử cùng Quan Tiểu Thất bọn hắn sẽ phải chết.

Lúc này, một đầu Bát Giai Cự Ưng hướng về phía Tiêu Phàm đánh giết mà đến, rung trời tế nhật, hoàn toàn ngăn lại đường đi Tiêu Phàm.

- Cút!

Tiêu Phàm đưa tay chính là một chưởng, tốc độ mảy may không giảm, hướng thẳng đến đầu cự ưng giết tới.

Phốc phốc!

Khiến Tiêu Phàm rất ngạc nhiên là, chưởng cương mặc dù không thể chế ngụ cự ưng, nhưng Tu La Thần Dực lại trực tiếp đem cự ưng xé thành mảnh vỡ, hóa thành huyết vũ tiêu tán trên không trung.

- Còn có dạng này? Kể từ đó, vậy liền dễ nói.

Tiêu Phàm nhếch miệng cười một tiếng, quanh thân hiện lên một tầng quang mang nhàn nhạt, một cỗ Hồn Lực bàng bạc từ hắn trên người nở rộ ra.

Ngay sau đó, Tiêu Phàm lần nữa tăng tốc, trực tiếp lấy Tu La Thần Dực mở đường, không chỗ nào không trảm, cho dù là Bát Giai trung kỳ, thậm chí Hồn Thú hậu kỳ cũng hóa thành mảng lớn huyết vũ.

Tiêu Phàm lúc này mới minh bạch, Tu La Thần Dực không chỉ dùng tăng tốc độ lên, mà còn có thủ đoạn công kích cực kỳ lăng lệ.

Tu La Thần Dực phải chăng có thể so sánh với Cửu Phẩm hay không thì Tiêu Phàm không biết, nhưng luận trình độ sắc nhọn thì vượt xa Cửu Phẩm Hồn Binh.

- Không có khả năng, ngươi làm sao mạnh như vậy!

Công Tôn Dạ lộ ra vẻ sợ hãi, cường độ sóng âm quanh thân lại lớn mấy phần, trong lòng cực kỳ không bình tĩnh.

Thực lực Tiêu Phàm hoàn toàn vượt qua hắn tưởng tượng, Công Tôn Dạ trong lòng có loại dự cảm không tốt.

Mắt thấy Tiêu Phàm cách hắn chỉ có hai mươi, ba mươi trượng, nói không khẩn trương là không có khả năng, Độc Cô Trường Phong cùng Lăng Băng Điệp mà Tiêu Phàm còn dám giết, khẳng định sẽ không bỏ qua hắn.

Theo sóng âm tăng cường, Hồn Thú bốn phía cũng điên cuồng hơn, như không muốn sống hướng Tiêu Phàm đánh tới, trong phạm vi hai mươi, ba mươi trượng đều là thân ảnh Hồn Thú.

Công Tôn Dạ thừa cơ không ngừng lùi lại, lại kéo xa cự ly với Tiêu Phàm, trên mặt Công Tôn Dạ lại hiện lên một vòng cười lạnh.

- Vô Tình Nhất Kích!

Nhưng mà lúc này, một tiếng quát như sấm từ trong đống Hồn Thú truyền đến, Công Tôn Dạ chỉ thấy một đạo huyết sắc quang mang từ trong đống Hồn Thú lít nha lít nhít xông ra, tốc độ giống như chớp lóe.

- Rống rống ~

Ngay sau đó, từng tiếng gầm thét vang lên, mấy đầu Hồn Thú trực tiếp nổ tung, hóa thành huyết vũ phiêu tán đầy trời rơi xuống, hư không còn có một chút kiếm khí tàn phá bừa bãi.

Một đạo thân ảnh trong mắt hắn cấp tốc phóng đại, Công Tôn Dạ bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hoàn toàn mắt trợn tròn, run giọng nói:

- Làm sao có thể!

- Không cái gì không có khả năng, ngươi có thể chết!

Tiêu Phàm thần sắc phát lạnh, hai con ngươi hắn đen kịt, băng lãnh, tựa như đang nhìn một người chết.

- Coi như ta chết, ta cũng muốn lôi kéo huynh đệ ngươi chôn cùng!

Công Tôn Dạ nổi giận gầm lên một tiếng, quanh thân đột nhiên phóng quang hoa đáng sợ, một đạo sóng âm to lớn chấn động mà ra, hư không rung động một cái tựa như không gian xếp tại cùng một chỗ.

Tiêu Phàm nghe vậy thầm nói không tốt, hắn đã nhìn không thấy bóng dáng Quan Tiểu Thất bọn hắn, nơi đó đã bị vô số Hồn Thú vây chật như nêm cối.

Dù là có Ám Dực, Tiêu Phàm trong lòng cũng không chắc, vẻn vẹn trong nháy mắt hắn liền lấy lại tinh thần, sắc mặt băng lãnh nhìn Công Tôn Dạ nói:

- Huynh đệ của ta nếu có chuyện gì, ngươi sẽ chết rất thảm!

Vừa dứt lời, Tiêu Phàm như huyễn ảnh xuất hiện ở trước người Công Tôn Dạ, Bàn Thạch Thánh Kiếm trong tay trực tiếp xuyên thủng Hồn Hải hắn.

Phốc!

Đao vào trắng, đao ra đỏ, Công Tôn Dạ hai mắt đỏ bừng, trong miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, bất quá hắn lại không có lộ ra bất kỳ sợ hãi nào.

Ngược lại cười lên ha hả, tùy tiện nói:

- Tiêu Phàm, lần này có huynh đệ ngươi bồi tiếp ta chết!

Thần sắc Tiêu Phàm băng lãnh tới cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Công Tôn Dạ, Hồn Lực hắn mãnh liệt cuộn trào ra, lập tức tất cả từng màn nơi xa đều in vào trong đầu hắn.

Nhưng mà, Tiêu Phàm hắn phẫn nộ là, nơi đó trừ mấy chục Hồn Thú, cái gì cũng đều không có.

Bàn Tử không thấy, Quan Tiểu Thất không thấy, Sở Phiền cùng Ám Dực cũng không thấy, chết hết? Còn bị một đám Hồn Thú nuốt vào trong bụng, hài cốt không còn?

Ngay sau đó, một cỗ sát khí vô cùng đáng sợ ngút trời từ trên người hắn nở rộ mà ra, sát khí xuyên thấu bên ngoài, biến thành kiếm khí thực chất hóa.

Phốc phốc...

Vô số kiếm khí xuyên thủng thân thể Công Tôn Dạ, máu tươi chảy ra, cả người Công Tôn Dạ bị kiếm khí đánh thành cái sàng, cơ hồ chỉ còn lại một hơi.

Nếu như không phải Tiêu Phàm không muốn Công Tôn Dạ dễ dàng chết như vậy, hắn làm sao có thể sống đến hiện tại?

Mười lăm cái hô hấp thời gian, Tiêu Phàm vẻn vẹn tốn mười ba cái, còn kém hai cái hô hấp thời gian, nhưng chính là hai cái hô hấp này mà Bàn Tử bọn họ lại chết.

Trong lòng Tiêu Phàm thập phần hối hận, sớm biết rõ mình càng liều một chút, dù là bản thân bị trọng thương cũng phải trước hết giết Công Tôn Dạ.

- Ha ha, Tiêu Phàm, ngươi cả một đời cũng sống trong hối hận a.

Công Tôn Dạ cười ha ha, vừa nói, trong miệng máu tươi dâng trào, thần sắc thập phần đau thương.

- Là ngươi xem ta một đời cũng sống trong hối hận, đáng tiếc, ngươi sống không bao lâu.

Đột nhiên, một đạo thanh âm lạnh lùng vang lên, Công Tôn Dạ trên mặt cứng đờ.

Tiêu Phàm cũng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, một mặt kinh hãi nhìn bốn phía, nhưng mà lại không nhìn thấy bất luận bóng người nào, nhưng cái thanh âm này hắn lại cực kỳ quen thuộc.

Nghe được thanh âm này, Tiêu Phàm con ngươi băng lãnh mà đen kịt chậm rãi khôi phục bình thường.

Hô!

Đột nhiên, cách Tiêu Phàm ba trượng có hơn, đột nhiên ba đạo thân ảnh xuất hiện, không được, nói cho đúng là bốn đạo thân ảnh, chỉ là Công Tôn Dạ thấy không rõ mà thôi.

Vừa nói chuyện là Quan Tiểu Thất, thần sắc hắn băng lãnh nhìn Công Tôn Dạ, hận không thể đem Công Tôn Dạ ăn sống nuốt tươi.

- Các ngươi làm sao có thể còn sống?

Công Tôn Dạ kinh ngạc vô cùng, lập tức đột nhiên phù phù một tiếng quỳ xuống dưới:

- Tiêu Phàm, ta vừa đùa với ngươi, ta không muốn giết chết huynh đệ ngươi, không phải sao, bọn hắn còn sống.

- Nói đùa? Nếu như không phải Sở Phiền, chúng ta hiện tại đã chết.

Quan Tiểu Thất một mặt phẫn nộ nhìn Công Tôn Dạ, sát cơ phóng thích.

Công Tôn Dạ toàn thân run một cái, vội vàng lại nói:

- Tiêu Phàm, tha ta, ta nguyện ý làm chó, ta thực lực mặc dù không vào ngươi mắt, nhưng là năng lực ta khẳng định sẽ giúp ngươi, ngươi cũng nhìn thấy, Chiến Hồn ta là Thiên Âm Thánh Tiêu, có thể thao túng Hồn Thú phía dưới Chiến Thánh cảnh.

- Lần trước tại Bạo Loạn Chi Hải, trọng thương Vân Khê Hồn Thú cũng là ngươi làm ra?

Tiêu Phàm híp hai mắt, âm thanh lạnh lùng nói.

- Đúng, sự tình lần trước cũng là ta không đúng, ta nguyện ý trở thành nô tài của ngươi, thay ngươi điều khiển những Hồn Thú này, để ngươi được hạng nhất Nam Vực Đại Bỉ, như thế nào?

Công Tôn Dạ run giọng nói, vì sống sót, tôn nghiêm, cao ngạo tất cả đều quên mất.

Tiêu Phàm nhìn chăm chú Công Tôn Dạ, nhưng trong lòng thì có chút do dự:

- Thiên Âm Thánh Tiêu, Chiến Hồn lại kỳ lạ, nếu như có thể được, với ta mà nói cũng là một sự giúp đỡ lớn. Chỉ là, Công Tôn Dạ gặp qua Tu La Thần Dực, coi như khống chế tư tưởng hắn, đoán chừng cũng sẽ bại lộ thân phận ta.

Nhìn thấy Tiêu Phàm trù trừ, Công Tôn Dạ ánh mắt tỏa sáng, xem ra mình vẫn có thể sống sót.

- Công Tôn Dạ, ngươi phải cảm tạ huynh đệ của ta còn sống.

Đột nhiên, Tiêu Phàm tà tà cười nói.

- Vâng vâng vâng.

Công Tôn Dạ đầu như là gà con ăn gạo, gật không ngừng.

Nhưng mà sau một khắc, Công Tôn Dạ con ngươi mở ra cực hạn, hắn phát hiện, đầu mình bỗng bay lên, hắn thân thể còn quỳ trên mặt đất.

Mà Tiêu Phàm, chính cười lạnh nhìn xem hắn, lạnh lùng phun ra một đạo thanh âm:

- Cho nên, ta có thể cho ngươi chết thống khoái!

Lục Đạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play