Long Hoàng Đế Đô, trên đường phố thập phần phồn hoa, hai đạo thân ảnh xuyên toa bên trong dòng người, hai người mang theo mũ rộng vành, che khuất khuôn mặt.

Ở nơi Đế Đô ngư long hỗn tạp, dạng người gì đều có, hai người ăn mặc thế này ngược lại cũng không phải đặc biệt gây chú ý.

Hai người tiến vào một gian quán rượu, tìm một chỗ khuất ngồi xuống.

- Nhị Ca, chúng ta thật tham gia Nam Vực Đại Bỉ?

Một người trong đó nói khẽ, nếu như Tiêu Phàm nghe được thanh âm này, có lẽ liền có thể nhận ra chủ nhân thanh âm chính là Long Vũ.

Mà một người khác hiển nhiên chính là Long Thần.

- Muốn cứu đại ca chỉ có mạnh lên, muốn nhanh chóng mạnh lên chỉ có thể tiến vào Vô Song Thánh Thành.

Long Thần mở miệng nói, con ngươi vô cùng kiên định.

- Lấy thực lực hai người chúng ta, muốn giết chết Hoa Thiên Bảo, vẫn nên chuẩn bị đầy đủ.

Long Vũ hít sâu một hơi, lại nói: - Chỉ là bên trong có Lôi gia tham dự, diệt sát Hoa gia dễ dàng nhưng muốn cứu đại ca vẫn có chút khó.

- Cửu Muội, khó trách Phụ Đế khen ngươi thông minh nhất.

Long Thần gật đầu nói, chỉ là vừa nói đến Phụ Đế, trong con ngươi hắn hiển hiện sát ý.

- Việc này không có gì, đoán chừng Long gia bị Hoa gia chiếm lấy, việc này còn chưa truyền về Vô Song Thánh Thành, bằng không Long gia Lão Tổ cũng sẽ không thờ ơ.

Long Vũ thản nhiên nói.

Nghe được Long Vũ nói, thần sắc Long Thần khẽ động, gật đầu nói:

- Hiện tại chúng ta nên nghĩ như thế nào mới có thể tham gia Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển, chỉ có tiến vào Vô Song Thánh Thành mới có thể tìm tới Long gia Lão Tổ.

- Trực tiếp báo danh đi, chỉ cần chúng ta không chết, đại ca sẽ không chết, huống chi, Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển là sự tình Chiến Hồn Học Viện, Hoa gia còn không dám nhúng tay.

Trong đôi mắt đẹp Long Vũ lóe qua một vòng tinh quang.

- Vậy cũng phải tiến vào Chiến Hồn Học Viện mới được, Hoa gia đâu đâu cũng có tai mắt, chúng ta báo danh chưa chắc có thể tiếp tục lưu lại Chiến Hồn Học Viện.

Long Thần lo lắng nói.

Luận trí tuệ, Long Thần không bằng Long Vũ, nhưng Long Thần suy nghĩ vấn đề vẫn là tương đối toàn diện.

Long Vũ nhất thời không biết trả lời như thế nào, cũng đúng lúc này, bên cạnh bàn truyền đến mấy tiếng nghị luận.

- Chiến Hồn Học Viện Đại Ly Đế Triều đã đến, chỉ là không nghĩ tới, lần này Đại Ly vậy mà chỉ có hơn năm mươi người tham gia.

- Đây là báo ứng, lần trước Cổ Địa Bí Cảnh, Nam Cung Thiên Dật muốn diệt thiên tài Đại Long, còn có Tiêu Phàm giết Đại Long Bát Tử, bọn hắn đều đáng chết, Nam Cung Thiên Dật chết, Tiêu Phàm lại còn sống.

- Cho dù sống thì như thế nào, hắn giết Tiêu U, hơn nữa nghe nói lần trước còn diệt hơn một trăm cường giả Chiến Hoàng của Hoa gia, Hoa gia sẽ bỏ qua cho hắn sao? Thiên Hương Bà Bà sẽ bỏ qua hắn sao?

- Không sai, nghe nói lần này chiêu đãi bọn hắn chính là Thiên Hương Bà Bà, mấy ngày nay, đoán chừng sẽ không bình yên.

...

Một chút khách uống rượu nói thoải mái, căn bản không cố kỵ chút nào, cũng chỉ có quán rượu dạng này mới có thể nhanh chóng sưu tập tin tức.

Thân phận Tiêu U tại Đại Ly Đế Triều có rất ít người biết được, nhưng đối với tu sĩ Đại Long Đế Triều hiện tại lại cũng không phải bí mật gì, rất nhiều người đều biết đến Tiêu Phàm.

- Nhị Ca, hiện tại ta biết phải làm sao rồi.

Ánh mắt Long Vũ sáng lên, bỗng nhiên đứng dậy, hướng bên ngoài quán rượu đi đến.

Trong một tòa trang viên xa hoa, đám người Chiến Hồn Học Viện được an bài ở chỗ này, trước khi Thiên Hương Bà Bà rời đi liền nhìn thật sâu Tiêu Phàm vài lần, đáy mắt chỗ sâu lóe lên lãnh quang.

Lấy Linh Giác cường đại của Tiêu Phàm tự nhiên phát hiện sát ý của Thiên Hương Bà Bà, bất quá hắn mặt ngoài lại bảo trì bình tĩnh, chỉ là đáy lòng cho bản thân một cái cảnh tỉnh.

Chính diện giao phong, Tiêu Phàm tự nhiên không sợ, nhưng nếu như giở thủ đoạn trò mưu, Tiêu Phàm liền không thể không cẩn thận.

Nhất là Thiên Hương Bà Bà còn am hiểu dùng độc, nếu không cẩn thận trúng chiêu, vậy cũng chỉ có thể chờ đợi tử vong.

Đương nhiên, có U Linh Chiến Hồn, trừ phi Bát Phẩm Độc Dược, nếu không Tiêu Phàm tự nhiên sẽ không đặt vào trong lòng, huống chi trình độ của hắn cũng không phải Thất Phẩm Luyện Dược Sư bình thường có thể so sánh.

- Tiêu Phàm, ngươi ở sát vách ta!

Hỏa Hoàng tự mình an bài gian phòng cho Tiêu Phàm, không cho phép Tiêu Phàm phản kháng, hắn cũng là lo lắng Thiên Hương Bà Bà âm thầm xuất thủ.

- Được.

Tiêu Phàm ngược lại không có phản bác, trong lòng còn có chút ít cảm động, trên đời này không có nhiều người quan tâm đến hắn, Hỏa Hoàng tính là một người.

Lập tức Tiêu Phàm lại nhìn về phía Tiểu Kim cùng Tiểu Minh nói:

- Hai người các ngươi ở bên cạnh ta.

Giữ lại Tiểu Kim cùng Tiểu Minh ở bên cạnh, Tiêu Phàm cũng tốt có thể chiếu ứng lẫn nhau, dù sao thực lực Tiểu Kim bọn hắn cùng Hỏa Hoàng so sánh, cũng kém không bao nhiêu.

- Nhị Ca, chúng ta cũng ở một bên khác?

Quan Tiểu Thất cười nói, tiểu viện Hỏa Hoàng rất lớn, có hơn hai mươi gian phòng, đủ để ở lại một nửa người.

Bàn Tử một mặt không quan trọng, bất quá Sở Phiền lại la hét phải ở chỗ này, cuối cùng chỉ cần an bài hắn ở cùng Quan Tiểu Thất là được.

Một phương diện khác, Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cùng học viên khác ở một gian tiểu viện cạnh Kiếm Hoàng, có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Mỗi một giới Nam Vực Đại Bỉ sơ tuyển đều sẽ không an bình, xung đột, người chết đều thường xuyên phát sinh.

Đám người vừa mới vào ở, sắc trời cũng đã tối, mặt trời chiều ngã về tây, màn đêm chậm rãi giáng lâm.

Không ít học viên Chiến Hồn Học Viện rời tiểu viện, hướng đến đường cái, rất nhiều người mới tới Long Hoàng Đế Đô cũng muốn thưởng thức phong tình khẽ đảo dị vực.

- Tam Ca, chúng ta cũng đi ra ngoài một chút?

Quan Tiểu Thất chịu không được tịch mịch đành tìm đến Bàn Tử, phía sau còn có Sở Phiền đi theo, hắn hiện tại nghiễm nhiên chính là tiểu tùy tùng của Quan Tiểu Thất.

- Các ngươi cứ ra ngoài, ta nghỉ ngơi một hồi.

Thanh âm Tiêu Phàm từ trong phòng truyền đến, một bên Tiểu Kim cùng Tiểu Minh không chút do dự lao ra.

- Chúng ta đi trước, ngươi một người nếu tịch mịch nhàm chán...

Quan Tiểu Thất tà tà cười nói.

- Cút!

Không đợi Quan Tiểu Thất mở miệng, thanh âm Tiêu Phàm gầm từ bên trong đã truyền đến.

- Đi thôi, có Hỏa Hoàng tiền bối, Lão Tam sẽ không có sự tình gì đâu.

Bàn Tử cười cười, hắn rất muốn nói lấy thực lực Tiêu Phàm, đoán chừng Hỏa Hoàng đều chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Hỏa Hoàng tưởng là Sở Không chạy trốn, nhưng Bàn Tử biết Sở Không nhất định đã bị Tiêu Phàm giết.

Bàn Tử bọn hắn rời đi, trong phòng Tiêu Phàm im ắng một mảnh, phòng của hắn bên trong ngẫu nhiên truyền đến một trận Hồn Lực ba động, sau nửa ngày, ba động mới hoàn toàn lắng xuống.

- Có Hồn Giới này, cho dù có người muốn đối phó ta cũng sẽ bị phát hiện.

Tiêu Phàm vỗ vỗ hai tay, hết sức hài lòng kiệt tác bản thân.

Ông ~~~

Vừa dứt lời, trong phòng đột nhiên quang mang hừng hực, vô số đường vân trong nháy mắt sống lại, Tiêu Phàm kinh ngạc nhìn một màn này: - Không thể nào, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến? Hay là Hồn Giới sai lầm?

Phốc phốc! Một tiếng vang giòn, cửa phòng trong nháy mắt bị phá vỡ, hàn quang lấp lóe trong nháy mắt phá vỡ cửa sổ, chỉ thấy một chuôi trường kiếm từ trong đêm tối gào thét mà đến.

Bất quá quỷ dị là, trong phòng lưu chuyển lên một trận bạch sắc quang mang, tựa như một bọt khí, đem hàn quang kia ngăn cản bên ngoài, không tới được Tiêu Phàm, Tiêu Phàm xuyên thấu qua màn sáng, lờ mờ nhìn thấy một đạo hắc ảnh.

- Ai?

Ngay tại lúc đó, một tiếng gầm lên từ căn phòng cách vách truyền đến, hàn quang kia khẽ run lên, bóng đen cấp tốc hướng về trong đêm tối bắn nhanh đi.

- Nếu đến, vậy cũng không cần đi.

Tiêu Phàm lãnh mâu quét qua, một kiếm vạch ra một đạo độ cung, một đạo lợi mang trong nháy mắt xuyên qua cửa sổ, xông thẳng vào trong đêm tối.

MinhLâm - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play