- A?

Nghe thấy Hoa Thiên Bảo nói, con ngươi Tiêu Phàm sáng lên, lập tức lại liền vội vàng lắc đầu nói:

- Như vậy sao được, ta một ngoại nhân sao có thể đi tới nơi cơ mật như này, các ngươi tự đi chọn đi, chỉ cần dược tính không kém nhiều là được.

- Muốn khảo nghiệm ta? Dù sao ta cũng không vội, xem ai không nhịn được trước. Huống chi, muốn tìm Dược Tài có dược tính tương tự cũng không dễ.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lạnh không thôi, rất có vài phần đắc ý.

Hắn trước đó đưa ra phương thuốc cũng đã nghĩ đến hôm nay.

Phương thuốc kia có mấy loại Dược Tài thập phần trân quý, cho dù Luyện Dược Sư Công Hội cùng Tam Đại Thương Hội cũng chưa chắc có thể mua được.

Tiêu Phàm tự nhiên là sẽ tìm được cớ thừa cơ lẫn vào bảo khố Hoa Gia nhìn một cái, vạn nhất có cái gì tốt liền trực tiếp kiếm cớ lấy đi.

Lấy sự sủng ái của Hoa Thiên Bảo đối với Hoa Thiếu Phi, nhất định sẽ không thể không buông.

Trong lòng có lửa giận cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng, đến thời điểm chờ chữa cho tốt Hoa Thiếu Phi, sẽ tìm Tiêu Phàm gây phiền phức.

Bất quá, Tiêu Phàm cho tới bây giờ không có ý định chữa cho khỏi cho Hoa Thiếu Phi, đợi thời hạn một tháng đi qua, hắn trực tiếp liền rời Long Hoàng Đế Đô, đến thời điểm đó, Hoa gia muốn tìm hắn cũng căn bản tìm không thấy.

Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh nhìn thấy ánh mắt Tiêu Phàm tham lam, hai người hận không thể một cái tát chết hắn, nhưng lại không dám tùy tiện đắc tội Tiêu Phàm.

Thậm chí, hai người trong lòng đang nghĩ, tiểu tử này không phải là cố ý kiếm cớ tiến vào bảo khố nhà mình a.

Thế nhưng vì an nguy Hoa Thiếu Phi, bọn hắn thật đúng là không cách nào cự tuyệt.

- Huyền Dược Sư, chúng ta cũng không hiểu dược tính Dược Tài, Dược Sư trong gia tộc mặc dù hiểu một chút nhưng chưa chắc có thể đạt tới yêu cầu của ngươi, nếu không như vậy đi, ta cùng ngươi đi tìm.

Hoa Thiên Bảo nói ra.

Có lão tử, coi như ngươi ngấp nghé bảo khố Hoa Gia cũng không thể gây được bất kỳ gợn sống gì.

Trong lòng Tiêu Phàm đắc ý cười lên, chỉ là mặt ngoài lại do dự, hồi lâu mới nói:

- Vậy được rồi, đắc tội.

- Không biết bên trong bảo khố Hoa Gia có cái gì tốt, Bát Phẩm Linh Dược, Bát Phẩm Hồn Binh?

Trong lòng Tiêu Phàm đã bắt đầu méo mó.

Dưới sự hướng dẫn của Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh, ba người xuyên qua tầng tầng thủ vệ, rốt cục đi tới một tòa cung điện cực kỳ kín đáo phía trước.

Bốn phía cung điện nhìn như thập phần bình thường nhưng Hồn Lực Tiêu Phàm đã sớm âm thầm phát hiện có mười cường giả, mặc dù ẩn nấp rất tốt nhưng vẫn chạy không khỏi sự cường đại Linh Giác của Tiêu Phàm.

- Từng người đều là Chiến Hoàng cảnh hậu kỳ trở lên, muốn xông vào trừ phi là Chiến Đế, bất quá, ta sẽ không xông vào.

Trong lòng Tiêu Phàm cười lên, thậm chí trên mặt đều lộ ra một tia vui vẻ.

- Huyền Dược Sư đang suy nghĩ gì mà buồn cười như thế?

Hoa Thiên Minh đột nhiên hỏi, trong lòng vô cùng khó chịu, tiểu tử này nhìn qua căn bản không phải tới chọn Dược Tài, mà là đến ăn cướp bảo khố.

- Mả mẹ nó, bị phát hiện rồi, phải khiêm tốn một chút.

Tiêu Phàm giật mình, vội vàng cười nói:

- Khiến Hoa Nhị Gia chê cười, tiểu tử chưa thấy qua cái gì lớn trong đời, hôm nay có thể thấy bảo khố Hoa Gia, trong lòng tiểu tử tự nhiên cao hứng.

- Ngươi là cao hứng vì có thể bắt chẹt thêm nhiều thứ chứ gì.

Trong lòng Hoa Thiên Minh khinh thường, bất quá mặt ngoài lại bất động thanh sắc.

Hoa Thiên Bảo lấy ra chìa khoá mở cửa cung điện, Tiêu Phàm cẩn thận chú ý đến nhất cử nhất động Hoa Thiên Bảo, rất hiển nhiên, chìa khoá là ở trên người Hoa Thiên Bảo, muốn có được chìa khoá này rất phiền phức.

- Nhìn việc này còn phải chờ bàn bạc kỹ hơn.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt.

- Huyền Dược Sư, mời!

Hoa Thiên Bảo chạy tới cửa bảo khố.

Tiêu Phàm tự nhiên không chút do dự đi vào, khi hắn nhìn thấy bảo khố Hoa Gia to lớn và giàu có cũng không nhịn được nuốt nước miếng.

Cung điện kiến tạo thập phần đơn giản, trung tâm đại sảnh trưng bày bốn hàng giá gỗ nhỏ hùng vĩ, phía trên giá gỗ rực rỡ muôn màu, có vật liệu rèn đúc cũng có có Hồn Binh, đồng dạng còn có đủ loại đồ vật cổ quái kỳ lạ.

Thậm chí, còn có rất nhiều đồ vật hắn đều không rõ.

Hơn nữa, hai bên đại sảnh còn có hai hàng tủ khóa, tủ khóa rất nhỏ, mỗi cái đều khóa chặt một đồ vật, nhất định là bất phàm.

Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Phàm, trong lòng hai huynh đệ Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh một trận xem thường, quả nhiên là nhà quê không gặp qua việc đời.

- Huyền Dược Sư, Dược Tài ở chỗ này.

Hoa Thiên Minh hoàn toàn nhìn không được, mở miệng đem tâm thần Tiêu Phàm kéo trở về.

- Không hổ là thế gia, tiểu tử được mở mang hiểu biết.

Tiêu Phàm mỉm cười, trong lòng phán đoán nói:

- Không biết đem những đi, người Hoa gia sẽ có vẻ mặt gì đây?

- Ân?

Mới vừa đi ra một bước, tâm thần Tiêu Phàm hơi động một chút, bởi vì Bạch Thạch bên trong Hồn Hải rung động một cái, hơn nữa tản ra bạch mang hừng hực.

Tiêu Phàm rất rõ ràng đồ vật có thể làm cho Bạch Thạch sinh ra dị động đều sẽ không bình thường, giống như Thiên Niên Hồn Tủy, như thần bí tiểu đỉnh, còn có hôm đổ thạch phát hiện Thất Thải Long Văn Mộc cùng Tiên Thiên Kiếm Thai, đều không phải phàm phẩm.

Năng lực Bạch Thạch được một lần lại một lần nghiệm chứng, mỗi lần đều không khiến Tiêu Phàm thất vọng.

Hơn nữa, giờ phút này Bạch Thạch phát ra quang mang hừng hực, so với lúc phát hiện Thất Thải Long Văn Mộc cùng Tiên Thiên Kiếm Thai còn muốn chói mắt hơn.

- Có bảo bối, có bảo bối khó lường!

Trong lòng Tiêu Phàm gần như gào thét, nhịp tim có chút tăng tốc, thiếu chút nữa thì xông vào trong cung điện.

Chỉ là vừa mới chuẩn bị phóng một bước, Tiêu Phàm liền run run, hắn lúc này mới phát hiện, bên cạnh mình còn có hai cường giả Hoàng Phủ Chiến Hoàng trở lên nhìn chằm chằm mình, nhất là Hoa Thiên Bảo, Tiêu Phàm hoàn toàn nhìn không thấu.

Muốn có được đồ vật này không có dễ dàng như vậy.

- Tỉnh táo, tỉnh táo, nóng vội ăn không được.

Trong lòng Tiêu Phàm một lần lại một lần an ủi bản thân để bản thân bình tĩnh lại.

- Huyền Dược Sư, hai hàng này đều là Dược Tài, hai hàng là một chút Hồn Binh còn có đồ vật cổ quái kỳ lạ, nếu như Huyền Dược Sư thích cái gì, đồ vật trong đại sảnh, Huyền Dược Sư có thể tùy ý chọn một kiện.

Hoa Thiên Bảo giới thiệu nói, ngữ khí thập phần hào sảng.

- Vậy thì cảm ơn Hoa gia chủ.

Hô hấp Tiêu Phàm có chút gấp gấp rút, trong lòng kích động không hiểu, thật đúng là ngủ gật lập tức có người đưa gối đầu.

Bất quá Tiêu Phàm rất nhanh liền minh bạch, Hoa Thiên Bảo nói là đồ vật trong đại sảnh có thể tùy ý tuyển một kiện, đồ vật cạnh đại sảnh ngoài điện hiển nhiên là không cho hắn chọn.

Đồ tốt hoa gia khẳng định ở bên trong điện, trong lòng Tiêu Phàm thập phần khẳng định, về phần đồ vật làm Bạch Thạch phát sáng vậy liền không nhất định.

Có câu nói này của Hoa Thiên Bảo, Tiêu Phàm qua một lúc tự nhiên có thể không kiêng nể gì cả đem đồ vật trong đại sảnh từng cái đảo qua.

- Hai vị chờ ta chốc lát, ta trước tìm Dược Tài.

Tiêu Phàm còn nói thêm, nếu như hắn thực sự là tìm Dược Tài, đoán chừng đã không có bất kỳ cái gì tâm tư đặt ở trên Dược Tài nữa rồi.

Cũng may hắn trị liệu vấn đề Hoa Thiếu Phi căn bản không cần linh dược gì mà thôi, hắn hoàn toàn có thể dễ như trở bàn tay lấy ra ba cây Tỏa Hồn Châm.

Nhìn thấy Tiêu Phàm tại hai hàng chứa Dược Tài tìm kiếm, hai người Hoa Thiên Bảo cùng Hoa Thiên Minh lúc này mới hài lòng gật đầu.

- Đại Ca, hiện tại ta mới tin tưởng, tiểu tử này có lẽ thực chỉ là một tên nhà quê, ngươi thu mua hắn, hắn nhất định sẽ ở lại vì Hoa gia ta cống hiến sức lực.

Hoa Thiên Minh truyền âm nói với Hoa Thiên Bảo.

- Người đều có nhược điểm, nếu như hắn thật có thể giải quyết vấn đề Thiếu Phi thì chí ít cũng là Thất Phẩm Luyện Dược Sư. Trong đại sảnh lại không có đồ vật trân quý, đừng nói một kiện, coi như đưa cho hắn mười cái thì như thế nào.

Trên mặt Hoa Thiên Bảo lộ ra thần sắc tự tin.

Nếu như để hắn biết khẩu vị Tiêu Phàm không chỉ là bảo khố ở đại sảnh, mà là toàn bộ bảo khố, không biết bọn hắn cảm tưởng thế nào.

MinhLâm - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play