- Tự tìm cái chết!

Nam Cung Thiên Dật nào có nghĩ đến lúc này vẫn còn có người tới gần, quan trọng là hắn còn không có phát hiện, điều này khiến trong lòng hắn hơi kinh hãi.

Có thể tránh thoát khỏi Hồn Lực của mình, cũng không phải mạnh mẽ bình thường, lập tức không chút do dự chém ra một kiếm, đáng tiếc kiếm của hắn vẫn chậm nửa nhịp, đem huyết sắc tà dương kiếm khí ngăn khuất một bên, nhưng vẫn có mấy kiếm khí bắn thủng cánh tay y.

Trên cổ hắn còn có một vết máu nhàn nhạt.

Gần như đồng thời, trước mặt ba người Sở Khinh Cuồng, Lâu Ngạo Thiên cùng Bắc Thần Phong, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh áo đen đang nhìn Nam Cung Thiên Dật đối diện!

- Tiêu Phàm, là ngươi?!

Nam Cung Thiên Dật sát tâm nổi lên, tròng mắt thiếu chút trừng rớt ra ngoài, hắn nào có thể nghĩ đến lúc này Tiêu Phàm sẽ làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Thực lực của Tiêu Phàm có lẽ không bằng hắng, nhưng Hồn Lực dao động lại không phại hạng thường.

- Tiêu Phàm, ngươi đi mau, ngươi không phải đối thủ của hắn.

Lâu Ngạo Thiên dùng hết một tia khí lực cuối cùng quát lớn.

- Tiêu Phàm, ân cứu mạng Sở mỗ không thể báo đáp, chỉ có thể đời sau lại báo, ngươi không cần phải để ý đến chúng ta, đi mau.

Sở Khinh Cuồng cũng kêu lớn.

- Đừng kêu, Nam Cung Thiên Dật giết không được chúng ta.

Ngược lại Bắc Thần Phong, lúc nhìn thấy Tiêu Phàm, hắn liền thở phào một hơi.

- Không sai, hắn hiện tại giết không nổi ai!

Tiêu Phàm cũng một mặt tự tin, cũng không quay đầu lại nhìn Nam Cung Thiên Dật nói.

- Phải không?

Con ngươi Nam Cung Thiên Dật băng lãnh, tựa như chuẩn bị xuất thủ lần nữa.

- Đừng dọa người.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng:

- Có bản lĩnh thì lại triệu hoán Kim Sí Long Sư Chiến Hồn kia ra thử xem? Làm sao, triệu hoán không được? Xem ra ta đoán đúng, cái kia căn bản không phải thực lực chân chính của ngươi.

Tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm cũng trở nên lạnh lùng, giờ phút này khí thế trên người Nam Cung Thiên Dật, so sánh với vừa rồi là một trời một vực, nguyên bản Tiêu Phàm còn tưởng rằng hắn đang giữ lại thực lực.

Nhưng hiện tại xem ra, lúc ấy mới là lúc thực lực cường đại nhất của hắn.

- Cho dù ngươi đoán đúng thì sẽ như thế nào, muốn giết ngươi, vẫn dễ như trở bàn tay.

Nam Cung Thiên Dật sát cơ lạnh lẽo, trong lòng y ẩn ẩn có chút hối hận.

Trước đó vì muốn giữ tất cả mọi người lại, hắn cố ý cho người ta một loại cảm giác mình không mạnh, không ngờ tới bị Nhược Lưu Thường nói toạc ra.

Mà hiện tại, hắn căn bản không phát huy ra được thực lực cường đại như lúc đó, thậm chí ngay cả Kim Sí Long Sư đều triệu hoán không được.

Sớm biết thế liền nên trực tiếp giết Tiêu Phàm, không lưu lại bất kỳ tai họa ngầm nào.

- Phải không?

Tiêu Phàm cười lạnh một tiếng chủ động xuất kích, Hủy Diệt Kiếm Ý xuất hiện hình thành một thanh Hồn Kiếm bảy tám trượng, lao thẳng về phía Nam Cung Thiên Dật.

Chớp mắt một cái, Hồn Kiếm liền cách cổ họng Nam Cung Thiên Dật chỉ có hai thước, hai mắt Nam Cung Thiên Dật khẽ híp một cái, dưới chân đạp một cái, thân thể giống như lông vũ lui về phía sau.

- Nguyên lai sức mạnh của ngươi vừa rồi, chỉ có khi thành trì được bảo trì hoàn hảo mới có thể phát huy ra, trong lòng ngươi hiện tại rất hối hận không giết chết ta đi?

Tiêu Phàm híp hai mắt, trong nháy mắt hiểu rõ điều gì:

- Hồn Giới, đây là một loại thủ đoạn vận dụng Hồn Giới!

- Đúng vậy, ta hối hận vừa rồi không giết chết ngươi, nhưng hiện tại còn không muộn.

Nam Cung Thiên Dật giơ Long Đế Kiếm lên ngăn khuất trước người, trực tiếp xé rách Hồn Kiếm của Tiêu Phàm.

Chẳng qua là khi y vừa mới chuẩn bị thẳng hướng về phía Tiêu Phàm, mặt đất đột nhiên rung động càng thêm mạnh mẽ, Nam Cung Thiên Dật vội vàng ổn định thân hình.

Oanh long long!

Mặt đất vẫn đang sụp đổ, sóng xung kích mãnh liệt quét sạch cả tòa Cổ Thành, những người chưa kịp chạy khỏi Cổ Thành đều bị vùi lấp trong lòng đất.

Cũng đúng lúc này, những Hồn Điêu Thú đó đột nhiên rung động, ngoài thân bọn chúng tràn ngập từng tầng kim sắc quang mang, vầng sáng nhanh chóng ngưng tụ thành từng sợi sương mù, nhanh chóng bốc lên trong không khí.

- Đây là?

Tiêu Phàm cũng quên xuất thủ, kinh hãi nhìn những Hồn Điêu Thú đó biến hóa.

Sau một khắc, chỉ thấy những Hồn Điêu Thú đó bề ngoài chậm rãi tróc ra, giống như vô số trang giấy, ngay sau đó tất cả Hồn Điêu Thú đều mất đi thần vận trước đó, biến thành khô héo.

Trong Cổ Thành Hồn không ngừng có Điêu Thú như thế, Hồn Điêu Thú bên ngoài Cổ Thành đều biến chất, sau khi sương mù thần bí kia rời khỏi Hồn Điêu Thú, Hồn Điêu Thú lần lượt rơi xuống mặt đất.

Đến hàng vạn Hồn Điêu Thú rơi xuống, tình cảnh này, cực kỳ hùng vĩ, trong quá trình rơi xuống, tất cả Hồn Điêu Thú đều hóa thành tro tàn, tiêu tán trên không trung.

Tiêu Phàm thử dùng Hồn Lực thắm dò những Hồn Điêu Thú đó, kinh dị phát hiện, Hồn Điêu Thú đã triệt để thối rữa, mà Hồn Tinh cũng biến mất không còn thấy nữa.

- Đây là do Hồn Tinh biến thành?

Tiêu Phàm lấy tay bắt lấy một tia sương mù, ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, chỉ là hắn căn bản nghĩ không ra, đây là tình huống gì.

Chẳng lẽ thực sự là Nam Cung Thiên Dật cùng Sở Khinh Cuồng ba người chiến đấu quá mức kịch liệt, hủy hoại Cổ Thành?

Không, hẳn không phải là như vậy.

Trong lòng Tiêu Phàm nghĩ như vậy, nhưng là nhìn thấy cảnh trước mắt không phải giả, nếu như không phải sức mạnh của bọn hắn hủy Cổ Thành, lại là vì gì đây?

Ong ong!

Cũng đúng lúc này, tại vị trí Long Hồn Thụ, đột nhiên lộ ra một dải cầu vồng bảy sắc, cầu vồng phóng lên tận trời, bao phủ bốn phía, sương mù kia toàn bộ dung nhập vào bên trong cầu vồng.

Giờ khắc này, tất cả mọi người ánh mắt lần nữa bị Long Hồn Thụ hấp dẫn, chỉ thấy trên Long Hồn Thụ có từng khỏa Long Hồn Quả óng ánh trong suốt tựa như sống lại, từ trên Long Hồn Thụ rơi xuống, hóa thành từng đầu Tiểu Long bảy sắc bay lượn trên không trung.

- Đáng chết!

Nam Cung Thiên Dật giận mắng một tiếng, cấp tốc phóng về phía Long Hồn Thụ, trong ống tay áo hắn, viên hắc sắc tiểu cầu kia đột nhiên hóa thành bột phấn.

- Thì ra là thế, những Hồn Điêu Thú này chỉ là vì thủ hộ Long Hồn Thụ, hiện tại Long Hồn Quả chín, Long Hồn Thú cũng không còn giá trị, Chiến Hồn Kim Sí Long Sư của Nam Cung Thiên Dật, hẳn là cũng có quan hệ với Long Hồn Thụ.

Tiêu Phàm trong nháy mắt minh bạch mấu chốt trong đó.

Về phần là cái gì khiến Nam Cung Thiên Dật không thể nào triệu hoán Kim Sí Long Sư, Tiêu Phàm cũng không biết được, chỉ có thể suy đoán mà thôi.

- Tiêu Phàm, nhanh đi, Long Hồn Quả không thể rơi vào trong tay Nam Cung Thiên Dật!

Bắc Thần Phong kêu to, trong mắt lóe lên một sự tha thiết chờ mong.

Tiêu Phàm ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, mặt đất xung quanh hai ba mươi dặm toàn bộ đổ sụp, bọn hắn vận may tương đối tốt, vị trí mặt đất vừa hay là một cây cột đá to lớn.

Phía dưới thì là một hố lớn, trong hố sâu cũng có rất nhiều cột đá đứng thẳng, giống như chúng tinh bảo vệ, đem Long Hồn Thụ thủ hộ tại trung ương.

Rất nhiều tu sĩ dọc theo cột đá leo lên, muốn có được Long Hồn Quả, đáng tiếc nơi này không thể phi hành, bằng không mà nói, một đám tu sĩ sớm đã bắt đầu chém giết nhau.

Nam Cung Thiên Dật tốc độ rất nhanh, cấp tốc hướng về phía Long Hồn Thụ, sắc mặt Bắc Thần Phong càng ngày càng lo lắng, hét lớn: - Tiêu Phàm, ngươi nhanh đi đi, còn lo lắng cái gì!

- Ha ha, Nam Cung Thiên Dật, những Long Hồn Quả này, Đại Long ta muốn!

Đột nhiên, một tiếng cười sang sảng từ đằng xa truyền đến, tràn ngập sự cuồng ngạo.

Người Đại Ly Đế Triều nhao nhao nhìn về nơi xa, thần sắc vô cùng trầm trọng, ai cũng không ngờ tới người Đại Long Đế Triều vậy mà lại quay lại.

Hoặc có lẽ là bọn hắn căn bản chưa rời đi bao xa, vẫn luôn âm thầm ẩn núp, vừa nhìn thấy tất cả Hồn Điêu Thú hóa thành tro bụi, bọn hắn lại xông lên lần nữa.

- Lão Tam!

Đây là, một đạo hắc ảnh lướt qua không trung, xông thẳng về phía Tiêu Phàm, Bàn Tử rơi xuống bên người Tiêu Phàm, trên người tràn ngập một cỗ cuồng bá chi khí.

- Lão Nhị, ngươi đột phá?

Tiêu Phàm kinh dị nhìn Bàn Tử nói, từ đáy lòng vô cùng vui vẻ.

- Ngươi đi cướp đoạt Long Hồn Quả, nơi này giao cho ta.

Bàn Tử hít sâu một hơi nói.

Tiêu Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn tu sĩ Đại Long Đế Triều ở nơi xa, cuối cùng gật đầu, trong tay bỗng xuất hiện ba cái Long Văn Kim Châm, đưa cho Lâu Ngạo Thiên ba người nói:

- Nếu có người ra tay với các ngươi, đem kim châm cắm vào vị trí Hồn Hải, sẽ khiến cho các ngươi có sức tự vệ trong thời gian ngắn.

Nói xong, cũng không đợi mấy người phản ứng, Tiêu Phàm liền lách mình xuất hiện ở trên lưng Tiểu Minh.

MinhLâm - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play