Một lúc lâu sau, Hồn Lực Tiêu Phàm khôi phục. Không bao lâu sau Văn Phường Chủ vậy mà tự mình đến tiếp Tiêu Phàm, điều này khiến Tiêu Phàm có chút thụ sủng nhược kinh.

- Văn lão ca, không cần ngươi tự mình đến tiếp, ta tự mình đi là được.

Tiêu Phàm khách khí nói.

- Ta vừa vặn có thời gian liền tới một chuyến, lão đệ à, hào viện này cũng không tồi nha. Nghe Tam Gia nói ngươi muốn mở tiệm thuốc, lúc nào khai trương, đến thời điểm đó ta cũng đến tham gia náo nhiệt.

Văn Phường Chủ cười nói.

- Yên tâm, nhất định thông báo tới Văn lão ca.

Tiêu Phàm chắp tay một cái nói khách khí nói.

- Tiêu ca, ta là ca ca Tiêu Phàm, Trân Kỳ Đại Hội có thể mang ta đi cùng hay không?

Quan Tiểu Thất ôm đùi Tiêu Phàm lộ ra một mặt chờ mong.

Tiêu Phàm nhún vai, đành phải nhìn về phía Văn Phường Chủ.

- Mỗi người có thể mang theo hai tùy tùng, đương nhiên, tọa kỵ cũng vậy, bất quá tọa kỵ không thể tiến vào hội trường, chỉ có thể ở bên ngoài.

Văn Phường Chủ cười cười.

- Vậy còn chờ gì, đi thôi.

Tiêu Phàm phất phất tay, dù sao nơi này còn chưa có khai trương. Đối diện Vân Lai Khách Sạn cũng không ai dám đến nơi này trộm đồ vật.

Tiêu Phàm ngồi ở trên lưng Tiểu Kim, Quan Tiểu Thất cùng Phong Lang theo sau lưng, đi theo tọa kỵ Văn Phường Chủ cùng Y Vân hướng về nơi xa lao vụt đi.

Làm Tiêu Phàm không nghĩ tới là địa điểm Trân Kỳ Đại Hội lần này cử hành lại là Nội Thành, khó trách Y Vân nói muốn tham gia Trân Kỳ Đại Hội cần phải có tư cách.

Dù sao, người Ngoại Thành bình thường không thể tuỳ tiện tiến vào Nội Thành.

Đi qua nửa canh giờ, Tiêu Phàm rốt cục đi tới cửa thành Nội Thành, thủ vệ cửa thành thập phần sâm nghiêm, kiểm tra cực kỳ tỉ mỉ.

Thời gian nửa chén trà nhỏ mới đến phiên Tiêu Phàm bọn hắn.

- Phiền phức nhường một chút, thời gian ta đang gấp.

Tiêu Phàm vừa mới chuẩn bị tiến lên thì một đạo thân ảnh từ đằng xa gào thét mà tới, xông vào trước mặt Tiêu Phàm.

Đó là một nam tử mặc viện phục Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, không nhìn thẳng Tiêu Phàm.

- Tất cả mọi người đang gấp, cũng không chỉ có mình ngươi.

Tiêu Phàm cau mày một cái, chậm chạp nói, phía sau còn có nhiều người như vậy xếp hàng, dựa vào cái gì ngươi có đặc quyền?

- Ngươi xác định?

Nam tử chậm rãi quay người, ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ý nhếch bên phải bộ ngực lên, một chữ "Đế" ánh vàng rực rỡ rơi vào trong mắt Tiêu Phàm.

- Người Đế Minh?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt.

- Tiểu tử, tính ra ngươi còn thức thời, cút ngay! Bằng không đừng trách ta đào mắt chó ngươi!

Nam tử tà tà cười một tiếng, tựa như thân làm người Đế Minh có một loại cảm giác siêu nhiên.

- Ba!

Không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, Phong Lang một cái lắc mình trực tiếp đem một bàn tay hất bay nam tử ra ngoài, tu sĩ kiểm tra một mặt kinh ngạc nhìn.

Đây chính là người Đế Minh Chiến Hồn Học Viện, lại bị một cái tát bay?

- Ranh con, ngươi là ai? Ngươi không biết Lam Trạch ta là người Đế Minh sao?

Nam tử lên cơn giận dữ nói, hung dữ hướng Tiêu Phàm đánh tới.

Những người khác lộ ra vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ hai người này chuẩn bị ở chỗ này động thủ?

Kể từ đó, há không phải mọi người sẽ chậm trễ nhiều thời gian hơn sao?

- Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm thản nhiên nói.

- Tiêu Phàm? Là thứ gì!

Nam tử mặt coi thường, nhưng vừa mới xông ra ba bước, thân thể bỗng nhiên run lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, sau đó cúi đầu cũng không quay đầu lại hướng về nơi xa chạy như điên.

Thấy cảnh này, không ít người lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất là những thủ vệ kia hoàn toàn không biết vì sao.

Nhân gia vừa mới báo ra một cái tên, ngươi liền bị dọa chạy? Tiểu tử ngươi không phải Đế Minh à, lá gan đều không có?

- Tiêu Phàm? Chẳng lẽ là người cự tuyệt Kiếm Hoàng tiền bối thu nhận làm đồ đệ, Tiêu Phàm?

- Hẳn là, bằng không người Đế Minh không có khả năng sợ hãi như thế, nghe nói người Vương Đạo Minh có hơn mười người chết ở trong tay hắn.

Vẫn có không ít người nghe nói qua danh tự Tiêu Phàm, chỉ là lúc bọn hắn đưa mắt nhìn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một đạo bóng lưng mơ hồ.

- Tiêu lão đệ, ngươi danh khí hiện tại truyền khắp Ngoại Thành, thậm chí ngay cả Nội Thành đều có người nghe nói.

Văn Phường Chủ trêu ghẹo nói. Hắn đứng ở đỉnh đầu Ngân Lang to lớn, uy phong lẫm lẫm.

- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm.

Tiêu Phàm cười khổ nói

- Tiêu lão đệ, ngươi cái này liền sai rồi, danh tiếng vang xa là chuyện tốt.

Y Vân cười nói, khi hắn biết Tiêu Phàm là huynh đệ Nam Cung Tiêu Tiêu. Trong lòng cũng giãy dụa qua, cuối cùng vẫn lựa chọn cùng Tiêu Phàm kết giao, bản thân xem như cái gì đều không biết.

- Khụ khụ, Nội Thành so sánh với Ngoại Thành thì náo nhiệt nhiều.

Tiêu Phàm vội vàng nói sang chuyện khác, không muốn dây dưa.

- Đó là đương nhiên, diện tích lãnh thổ Ly Hỏa Đế Đô bao la, xung quanh 3,300 dặm. Ngoại Thành mới chiếm một phần ba, Nội Thành độc chiếm hai phần ba, nhưng người Nội Thành lại không bằng một phần ba người Ngoại Thành, nơi này kẻ có tiền nên đến.

Văn Phường Chủ cười cười nói.

- Văn lão ca không phải là kẻ có tiền sao?

Tiêu Phàm cười ha hả.

Mấy người trò chuyện một chút, thời gian một nén nhang, mọi người tại một mảnh quảng trường cuồn cuộn phía trước dừng lại. Phóng tầm mắt nhìn tới, trên quảng trường người đông nghìn nghịt, trưng bày đủ loại đồ vật cổ quái kỳ lạ.

- Đem tọa kỵ thả ở chỗ này, chúng ta đi qua.

Văn Phường Chủ nói ra, thả người nhảy xuống, Ngân Lang bay lên trời.

- Tiêu lão đệ, ta đây chỉ mang một người, để Tiểu Kim cùng ta cùng một chỗ đi.

Y Vân cười nói. Hắn biết Tiêu Phàm cho tới bây giờ cũng không coi Tiểu Kim là sủng vật mà đối đãi.

- Tam Gia, không có việc gì, nếu đã đến vậy liền tuân thủ quy củ nơi này.

Tiêu Phàm cảm kích nhìn Y Vân một cái nói.

Y Vân bất đắc dĩ, nhìn thấy Tiêu Phàm đã hướng quảng trường đi đến, hắn cũng vội vàng đi sau lưng Tiêu Phàm, lúc này, Hướng Vinh từ đằng xa đi tới, cả người tựa như trẻ lên mấy chục tuổi.

Mấy người hàn huyên một lúc, tùy tiện lựa chọn một cái cửa vào, Tiêu Phàm lấy ra một khối lệnh bài liền tuỳ tiện thông qua kiểm tra.

Người trên quảng trường mặc dù rất nhiều, nhưng phân bố lại cực kỳ có quy luật, từng đầu hành lang giăng khắp nơi, hình thành từng đường phố rộng rãi.

Hai bên đường phố có rất nhiều quầy hàng, trưng bày đủ loại đồ vật cổ quái kỳ lạ, rực rỡ muôn màu, nhiều không đếm xuể.

- Đây cũng quá hố đi, tùy tiện làm một khối hồng sắc thạch đầu, coi như Liệt Diễm Thạch bán ra.

Tiêu Phàm nhìn những đồ vật kia trong gian hàng, âm thầm líu lưỡi.

Cái hồng sắc thạch đầu bình thường không thể bình thường hơn nhưng lại được xem như vật liệu rèn đúc Thất Phẩm rao bán, nếu là nhân gia thực mua về há không phải phải hối hận cả một đời.

- Ở bên trên Trân Kỳ Đại Hội, thật thật giả giả, giả giả thật thật, bọn hắn còn không sợ danh tiếng xấu, chúng ta lại lo lắng gì đây. Huống chi, nơi này quy củ chính là như vậy, dù sao đồ tốt vẫn có không ít, tự nhiên sẽ hấp dẫn người đến.

Văn Phường Chủ lắc đầu nói.

Tiêu Phàm gật đầu, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, xác thực không trách ai được.

Bất quá, trong lòng Tiêu Phàm vẫn không bình tĩnh, bởi vì thạch đầu quá bình thường này giả Liệt Diễm Thạch bán chỉ là một loại trong đó mà thôi, còn có người đem rễ cây già làm Bát Phẩm Dược Liệu bá ra, thậm chí có người đem nước bình thường xem như Sinh Mệnh Tuyền Thủy bán.

Tiêu Phàm trực tiếp im lặng, Trân Kỳ Đại Hội này tựa hồ có chút khuếch đại, sớm biết là dạng này mình cũng không cần thiết đến.

- Y Quý Chu, ngươi một tên hỗn trướng, đồ vật này rõ ràng là ta xem trước, ngươi dựa vào cái gì cùng ta tranh.

Đột nhiên, phía trước truyền đến một tiếng kêu.

Chỗ nào cũng bị người vây chật như nêm cối tựa như tranh chấp lấy cái gì, hai phe kém chút muốn đánh nhau.

- Dựa vào cái gì? Y Thiên Linh, chỉ bằng ta là dòng chính Y gia, mà ngươi chỉ là Y gia chi thứ, ta muốn ngươi sống, ngươi sẽ sống! Muốn ngươi chết, ngươi phải chết!

Một đạo tiếng cười lạnh vang lên, ngữ khí bá đạo tới cực điểm.

- Tam Gia, là Y gia ngươi...

Tiêu Phàm quay đầu nhìn về phía Y Vân, lại là phát hiện Y Vân bước đi như bay, vọt thẳng vào trong đám người.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play