- Là Bát Phẩm Liệt Dương Châu, Tiêu huynh đệ, vận khí ngươi cũng được đấy, đoán chừng chủ quán kia mấy ngày tới đều ăn không nổi cơm.

Tiêu Phàm bọn hắn rời khỏi chợ đêm, Hướng Vinh không khỏi trêu ghẹo nói.

- Chỉ dựa vào vận khí sao?

Y Vân cổ quái nhìn Tiêu Phàm, đây rõ ràng là hướng về Liệt Dương Châu.

- Nói ra, là Hướng Lão ngươi vận khí tốt mới đúng, có Liệt Dương Châu này, ta có chín phần nắm chắc chữa khỏi bệnh cho ngươi.

Tiêu Phàm cười nói.

- Thực sao?

Hướng Vinh vô cùng kích động, sau đó không chút do dự lấy ra một Hồn Thạch Tạp đưa cho Tiêu Phàm.

- Hướng Lão, ngươi làm cái gì vậy?

Tiêu Phàm vội vàng đẩy Hồn Thạch Tạp trở về.

- Tiêu huynh đệ, ngươi thay ta chữa bệnh, sao ta có thể để ngươi tốn kém chứ?

Con ngươi Hướng Vinh kiên định nói.

- Liệt Dương Châu cũng không phải dùng qua một lần là không thể dùng nữa.

Tiêu Phàm vẫn lắc đầu.

- Tiêu lão đệ, cất đi, Ngọc Cơ Hoa kia giá trị không nhỏ, còn có khối thạch đầu ngươi lần trước mua, đoán chừng cũng không đơn giản.

Y Vân kịp thời ngắt lời, cười nói.

- Vậy thì cám ơn Hướng Lão.

Tiêu Phàm thu hồi Hồn Thạch Tạp, Ngọc Cơ Hoa mặc dù dùng trên người Phong Lang, nhưng mà lần trước mua thạch đầu kia quả thực cũng cần không ít Hồn Thạch. Hơn nữa, còn có Tử Đan Tham trên người hắn, đoán chừng cũng phải dùng hết một nửa.

- Phải rồi, Tiêu huynh đệ, ngươi có phải cùng Lâm Tiêu có thù gì hay không, Lâm Tiêu kia là người Đế Minh.

Hướng Lão lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, nói.

- Không có gì, một chút việc nhỏ mà thôi.

Tiêu Phàm khoát khoát tay, nhưng trong lòng thì trầm xuống:

- Đế Minh, Nam Cung Thiên Dật sao?

Tìm khắp toàn bộ Đại Ly Đế Triều, cũng chỉ có Nam Cung Thiên Dật dám thành lập Đế Minh.

Thấy nói như vậy, Hướng Vinh cũng không nói lại được cái gì. Tiêu Phàm làm việc cho tới bây giờ đều có chủ trương của bản thân, sẽ không bởi vì ngoại lực mà thay đổi.

- Hướng Lão, ngươi trở về tiếp tục dùng dược dịch nửa tháng, nếu như thân thể cảm giác không có dị dạng thì đến tìm ta.

Trở lại Vân Lai Khách Sạn, Tiêu Phàm bàn giao một câu.

- Được!

Hướng Vinh kích động rời đi, vừa nghĩ tới bản thân có khả năng được chữa trị, thậm chí biến thành Bát Phẩm Chiến Hồn, Hướng Vinh liền kích động không thôi.

Tiêu Phàm, Phong Lang cùng Tiểu Kim trở lại biệt viện, vừa mới đẩy cửa phòng ra, lại nhìn thấy một bóng người xinh đẹp đang dạo bước trong phòng.

- Sở Yên Nhiên, ngươi sao lại ở chỗ này?

Tiêu Phàm hỏi, bóng hình xinh đẹp tất nhiên không phải người khác mà chính là Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên há miệng muốn nói, lúc thấy Phong Lang, lại nuốt vào.

- Đây là huynh đệ ta, có cái gì nói đi.

Tiêu Phàm uống một ngụm trà.

- Tiêu công tử, đại ca ta tỉnh.

Sở Yên Nhiên kích động nói.

- Xem ra đêm nay lại không được nghỉ ngơi?

Tiêu Phàm nhún vai, trong lòng cũng hơi hơi ngoài dự liệu. Sau đó một mình hắn đi theo Sở Yên Nhiên tới bên trong địa cung.

Trong phòng, Sở Khinh Cuồng mặc một bộ áo bào trắng, đứng chắp tay, cả người nhìn qua tinh thần toả sáng, ở giữa vô hình tản mát ra một cỗ khí cuồng bá.

- Đại ca.

Lúc này, Sở Yên Nhiên mang theo Tiêu Phàm đi tới.

Sở Khinh Cuồng xoay người lại, ánh mắt thâm thúy rơi vào trên người Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cảm giác toàn thân lạnh lẽo, thật giống như bị một chuôi đao nhọn đè vào cổ họng.

- Sở Khinh Cuồng? Ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng ngươi như thế?

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, trong lòng cũng cực kỳ chấn kinh với khí thế của Sở Khinh Cuồng.

Dù là Nam Cung Thiên Dật cũng không có cỗ khí thế sắc bén như vậy. Đương nhiên, Nam Cung Thiên Dật lại cho hắn càng thêm loại cảm giác nguy hiểm.

- Đại Ca, vị này là Tiêu Phàm Tiêu công tử, là hắn cứu ngươi.

Sở Yên Nhiên sợ Tiêu Phàm giận, vội vàng ngăn khuất trước mặt Tiêu Phàm giải thích.

- Không phải ta cứu hắn, là muội muội ngươi cứu.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, không có mảy may e ngại.

Cơ thể Sở Khinh Cuồng hơi rung động, hiển nhiên Sở Yên Nhiên đã đem sự tình nói cho hắn biết.

- Đa tạ.

Đột nhiên, Sở Khinh Cuồng cúi người, cung kính thi lễ với Tiêu Phàm.

Sở Yên Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn biết rõ ngạo khí của đại ca. Lớn tới bây giờ, nàng còn chưa từng thấy qua Sở Khinh Cuồng khom lưng với người nào.

Tiêu Phàm vui vẻ tiếp nhận một lễ này, mặc dù là Chiến Hồn Sở Ngọc Tranh tu bổ Chiến Hồn Sở Khinh Cuồng, nhưng mà không có Tiêu Phàm hắn, cũng căn bản không làm được.

- Ngồi đi, ta xem thương thế ngươi.

Tiêu Phàm nhàn nhạt gật đầu ngồi trên ghế, cầm xem mạch đập Sở Khinh Cuồng, một tia Hồn Lực rót vào cơ thể Sở Khinh Cuồng.

Sở Khinh Cuồng cau mày một cái, bản năng sinh ra một loại kháng cự.

- Ngươi cho rằng đồ vật bên trong Hồn Hải ngươi còn có cái gì ta không biết sao?

Tiêu Phàm ngưng tiếng nói:

- Nói không dễ nghe, mặc dù ngươi là Chiến Hoàng cảnh, nhưng mà hiện tại ta có thể tuỳ tiện giết chết ngươi, ngươi có tin không?

- Đại ca!

Sở Yên Nhiên vội vàng kêu lên, Sở Khinh Cuồng hít sâu một hơi, sau đó thả ra tinh thần, không còn phản kháng.

Lúc này, Tiêu Phàm mới đứng dậy:

- Thân thể ngươi khôi phục nhanh hơn so với ta tưởng tượng. Ta trước tiên lấy Long Văn Kim Châm ra, có dị dạng gì, ngươi nói cho ta biết.

- Được.

Sở Khinh Cuồng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm cũng thận trọng hơn. Sáu cây Long Văn Kim Châm trong cơ thể hắn, trước đó hắn thử nghiệm rất nhiều lần, nhưng bất luận thế nào cũng không ép ra được.

Điều này cũng khiến hắn có cái nhìn khác với Tiêu Phàm, có lẽ Luyện Dược Sư trẻ tuổi này thực không đơn giản.

Một chưởng của Tiêu Phàm vỗ trên ngực Sở Khinh Cuồng, ngay sau đó, một đạo kim châm gào thét mà ra, Tiêu Phàm giương tay vồ một cái, đem Long Văn Kim Châm thu hồi lại.

Cứ y như vậy, lấy ra năm cái kim châm khác.

- Thế nào?

Tiêu Phàm hỏi.

- Cảm giác rất tốt, có điều, độc kia...

Sở Khinh Cuồng hít sâu một hơi, hắn vẫn cảm ứng được độc tố trong cơ thể. Hơn nữa sáu cái kim châm rời khỏi cơ thể, độc tố kia lại bắt đầu khuếch tán ra.

- Tiêu công tử, ngươi có biện pháp giải độc?

Sở Yên Nhiên nhìn về phía Tiêu Phàm ánh mắt tràn ngập sùng bái, nàng gặp qua không ít Luyện Dược Sư, nhưng mà không ai có thể làm được như Tiêu Phàm.

- Trước kia thì không có.

Tiêu Phàm cười cười:

- Có lẽ là trời không tuyệt ngươi, hôm nay đi chợ đêm phát hiện được một đồ vật tốt.

Nói đến đây, Tiêu Phàm lấy ra có một viên Huyết Sắc Châu, hạt châu chỉ lớn bằng ánh mắt, lại tản mát ra một cỗ khí nóng rực, tựa như hỏa diễm đang thiêu đốt.

- Bát Phẩm Liệt Dương Châu?

Sở Khinh Cuồng khẽ nhíu mày:

- Trước đó có người đã thử dùng Bát Phẩm Liệt Dương Châu, nhưng mà vô dụng.

- Người khác không làm được, không có nghĩa là ta không làm được.

Tiêu Phàm vô cùng tự tin:

- Có điều, thủ pháp của ta có chút tàn nhẫn, không biết ngươi có thể chịu được không.

- Không có gì là không chịu được, đến cái chết còn trải qua, cùng lắm bằng chết một lần nữa.

Con ngươi Sở Khinh Cuồng vô cùng kiên định.

- Nghe đồn Sở Khinh Cuồng vô cùng khinh cuồng, trước kia chỉ là nghe nói, hôm nay thấy quả nhiên không làm ta thất vọng.

Tiêu Phàm cười cười nói, trong lòng cũng khá là kính nể tâm tính Sở Khinh Cuồng.

Dừng một chút, Tiêu Phàm lại nói:

- Có điều, trước khi cứu ngươi, ta hi vọng ngươi hứa làm cho ta một chuyện.

Sở Khinh Cuồng cau mày một cái, hắn tưởng Tiêu Phàm đã bắt đầu muốn hồi báo, Sở Yên Nhiên một bên lộ ra vẻ lo lắng.

Tiêu Phàm chả lẽ không biết suy nghĩ của Sở Khinh Cuồng, có điều hắn không để ở trong lòng, cười nhạt nói:

- Sở Khinh Cuồng ngươi có kẻ địch của Sở Khinh Cuồng ngươi, Tiêu Phàm ta cũng có kẻ địch của Tiêu Phàm ta, Sở Khinh Cuồng ngươi muốn báo thù, ta không ngăn cản ngươi, cũng ngăn không được ngươi, nhưng mà ta hi vọng từ nay về sau, Sở Khinh Cuồng ngươi không biết Tiêu Phàm ta, chúng ta chỉ là người dưng.

Nói đến cuối, con ngươi Tiêu Phàm chậm rãi trịnh trọng.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play