Huynh đệ?

Nghe được hai chữ này, toàn thân Phong Lang run rẩy kịch liệt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, chỉ thấy Tiêu Phàm một mực duy trì nụ cười bình tĩnh.

Con ngươi kia vô cùng thanh tịnh, không có bất kỳ hư tình giả ý gì.

Phong Lang cũng biết, Tiêu Phàm nếu như muốn giết hắn, căn bản không cần tổn sức nhiều như vậy.

- Ta không xứng làm huynh đệ ngươi.

Phong Lang lắc đầu, con ngươi vô cùng kiên định nói.

Tiêu Phàm thở dài, với tính cách Phong Lang, việc đã quyết định là không thể thay đổi. Có điều, Tiêu Phàm vẫn như cũ nói:

- Không phải huynh đệ, thì có thể làm bạn, thương thế của ngươi, ta trị cho ngươi!

Trong mắt Phong Lang lóe lên một tia kích động không hiểu, sau đó hơi hơi chắp tay nói:

- Đa tạ công tử.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, đành phải tùy Phong Lang, có điều lại bổ sung một câu:

- Ta tên Tiêu Phàm, ngươi gọi tên ta là được.

- Danh tự chỉ là một cái danh hiệu mà thôi, không có bất kỳ ý nghĩa gì. Chỉ cần trị khỏi cho thương thế của ta, ngươi chính là công tử của ta.

Phong Lang trịnh trọng nói.

Tiêu Phàm không biết Phong Lang làm như thế, là không muốn để cho hắn cuốn vào vòng xoáy của bản thân mà thôi. Hơn nữa, về sau Phong Lang cũng thực sự coi Tiêu Phàm là huynh đệ đồng sinh cộng tử.

- Tiêu huynh đệ, ngươi đâu rồi?

Đột nhiên, ngoài biệt viện truyền đến một đạo thanh âm quen thuộc.

Phong Lang vội vàng thu liễm khí tức, đi hướng vào trong phòng. Tiêu Phàm lúc này mới đẩy cửa phòng ra, mang theo Tiểu Kim đi ra ngoài, lập tức nhìn thấy hai thân ảnh, vội vàng nói:

- Hướng Trưởng Lão, Tam Gia, có chuyện gì không?

- Tiêu huynh đệ, phương thuốc kia của ngươi rất có hiệu quả, ta trở về dùng một buổi tối, toàn thân liền thoải mái nhiều.

Hướng Vinh cười ha hả nhìn Tiêu Phàm nói, rốt cuộc không có bất kỳ ý tứ khinh thường nào với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm hơi ngoài dự liệu, Hướng Vinh vậy mà mảy may không đề cập tới sự thống khổ của bào dược dịch, liền thấy hắn cũng là hạng người một mực kiên định.

- Cho ta xem.

Tiêu Phàm đi qua, cầm lấy mạch đập Hướng Vinh, lúc này cười nói:

- Chúc mừng Hướng Lão, nhanh hơn so với ta suy nghĩ của ta. Cứ tiếp tục thế này, lại kiên trì một tháng, ta liền có thể trị bệnh cho ngươi.

- A?

Hướng Vinh vui vẻ ra mặt, cả người tựa như trẻ ra mấy chục tuổi.

- Hướng Trưởng Lão đến nơi này, không phải chỉ là để ta bắt mạch cho ngươi một chút chứ?

Tiêu Phàm khôn khéo, liếc mắt liền nhìn ra Hướng Vinh tới đây không đơn giản chỉ vì chuyện này.

- Tiêu huynh đệ quả nhiên lợi hại, không sai, hôm nay tới đây là muốn mời Tiêu huynh đệ đi chợ đêm một chuyến.

Hướng Vinh cười nói.

- Chợ đêm?

Tiêu Phàm nghi hoặc, Ly Hỏa Đế Đô mỗi ngày vô cùng náo nhiệt, phồn hoa cường thịnh, đâu đâu cũng có chợ đêm, bản thân đi dạo một vòng là được.

- Tiêu tiểu hữu, chợ đêm trong miệng Hướng Lão, không phải kiểu chợ trên đường cái, mà là phiên chợ Ly Hỏa Đế Đô Ngoại Thành một tháng mới có thể tổ chức một lần, nơi đó cái gì cũng bán. Thậm chí ngay cả người Chiến Hồn Học Viện Nội Viện cũng đều sẽ đi dạo một vòng.

Y Vân cười giải thích nói.

- A? Vậy ta vừa hay đi xem một chút.

Tiêu Phàm cười cười.

- Vậy còn chờ gì nữa.

Hướng Vinh cười ha ha một tiếng, sau đó ba người một thú rời khỏi Vân Lai Khách Sạn, để lại một mình Phong Lang đợi ở trong viện.

Sau nửa canh giờ, ba người một thú đi xuyên qua từng đầu đường, một đường cái cổ kính rơi vào tầm mắt Tiêu Phàm, nếu nói là đường cái, không bằng nói là lâm viên.

Phóng tầm mắt nhìn tới, một lâm viên tinh mỹ dựa vào nước mà xây dựng, khắc rồng hoạ cột, đỉnh đài lâu các, nhà thuỷ tạ ao quán, quái thạch giả sơn, đằng la thúy trúc, lâm viên giống như một bức tranh sơn thủy.

Trong lâm viên giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt, người đi đông đảo, tiếng la bên tai không dứt, trong lòng Tiêu Phàm hơi hơi kinh ngạc, Ly Hỏa Đế Đô này quả nhiên không phải phồn hoa đơn thuần.

- Chợ đêm này đã tồn tại mấy trăm năm, thay đổi mấy đời người, nhưng chợ đêm vẫn phồn hoa như gấm.

Y Vân cảm thán nói:

- Tiêu tiểu hữu, coi trọng đồ vật tốt nào thì gọi ta, xem như Y mỗ bồi cho ngươi.

- Tam Gia làm quá rồi.

Tiêu Phàm bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

- Còn có ta, xem như trưởng bối, cũng nên tặng Tiêu huynh đệ một lễ vật.

Hướng Vinh cũng không chút do dự nói, nếu như Tiêu Phàm thật có thể chữa khỏi bệnh của mình, đừng nói một lễ vật, dù có táng gia bại sản hắn cũng không mảy may do dự.

Tiêu Phàm cười khổ một tiếng, nếu thịnh tình không thể chối từ, bản thân cứ cự tuyệt nữa vậy lại ra vẻ làm quá, chắp tay nói:

- Vậy thì cám ơn Tam Gia và Hướng Lão.

Trên mặt hai người Hướng Vinh và Y Vân rốt cục hiện lên nụ cười. Một tuyệt thế thiên tài, ai cũng không muốn đắc tội, huống chi tuyệt thế thiên tài còn là một Luyện Dược Sư tôn quý.

Ba người một thú đi dạo trong lâm viên. Y Vân cùng Hướng Vinh hai người một bên giảng giải cho Tiêu Phàm, một bên chỉ điểm những điểm mơ hồ.

Vẫn may nơi này ngư long hỗn tạp, người khác không chắc có thể nhận ra hai người, bằng không nhất định sẽ làm bao người ngoác mồm đến mang tai.

Một Trưởng Lão Ngoại Môn Y gia, một Trưởng Lão Ngoại Viện Chiến Hồn Học Viện, vậy mà cẩn thận từng li từng tí bồi tiếp một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.

- Ông chủ, cái này bán sao?

Tiêu Phàm đột nhiên ngồi xổm xuống trước một gian hàng, cẩn thận từng li từng tí sờ một đồ vật đen thui.

- Đồ vật này thật không đơn giản, tên là Hắc Huyền Kim do một Chiến Hoàng ngẫu nhiên có được, 10 vạn Hồn Thạch.

Chủ quán duỗi ra hai ngón tay giao nhau tại hư không (Ý là: hai ngón tay một ngang một dọc ghép lại thành hình chữ thập, nghĩa là số 10 đó).

- 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch sao?

Tiêu Phàm thử hỏi thăm dò?

- Tiểu huynh đệ, ngươi ra giá này thì ta chỉ có đi ăn mày.

Chủ quán suýt thì phẫn nộ.

Thời khắc hắn chuẩn bị mở miệng giận mắng, Y Vân vội ho một tiếng, nói:

- Vừa rồi quên nói cho ngươi biết, tiền tệ nơi này đều là Trung Phẩm Hồn Thạch.

Tiêu Phàm xấu hổ cười một tiếng, có điều rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh, cười tủm tỉm nói:

- Ta ra giá 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch.

- Ngươi đi đi, ta không bán nữa, còn không được à?

Chủ quán lập tức giận tím mặt, bắt đầu đuổi người.

Nói đùa cái gì, 10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch cùng 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch, chính là kém gấp trăm lần, Tiêu Phàm trả giá này cũng quá chặt.

- Ông chủ chớ nóng vội, nghe ta nói hết lời.

Tiêu Phàm cũng không nóng nảy, ước lượng hòn đá màu đen trong tay, nói:

- Ông chủ nên biết rõ đặc tính Lục Phẩm Hắc Huyền Kim, vào tay thì lạnh, màu sắc đều đều, tính chất cứng rắn.

- Ngươi đang nói nhảm gì vậy?

Chủ quán đôi mắt chớp động một cái, có điều sâu trong đáy mắt lại có một loại bất an.

- Vậy Hắc Huyền Kim này của ngươi, trước hết không nói tính chất tốt xấu, chí ít cầm trên tay, căn bản không có một chút hàn ý nào, tự ông sờ xem.

Tiêu Phàm cũng không tức giận, cười nhạt một cái nói.

- Thạch đầu này ta đều sờ hơn mấy trăm lần, chẳng lẽ ta còn không rõ ràng hơn ngươi?

Ánh mắt chủ quán có chút né tránh, có điều vẫn cắn răng nói.

- Nói thật, một khối Hắc Thủy Kim, ta ra 10 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch còn là đắt rồi.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó như vứt rác rưởi, đem hòn đá màu đen nhét vào trong gian hàng.

Đang lúc Tiêu Phàm đứng dậy chuẩn bị rời đi, chủ quán liền vội vàng kéo Tiêu Phàm nói:

- Ngược lại là bỉ nhân xem thường tiểu huynh đệ, ngươi tăng thêm chút đi, 20 vạn Hạ Phẩm Hồn Thạch như thế nào?

Y Vân và Hướng Vinh kinh ngạc nhìn chủ quán cùng Tiêu Phàm, chẳng lẽ đồ vật này thực chỉ là một khối Hắc Thủy Kim?

- 8 vạn!

Tiêu Phàm cười cười.

- 15 vạn! Tiêu huynh đệ, ngươi thêm một chút nữa, thêm một chút.

Chủ quán đắng chát cười nói, cũng không phải hắn sợ Hắc Thủy Kim này bán không được, ai kêu Tiêu Phàm lại nhìn ra.

Nếu Tiêu Phàm khắp nơi tuyên truyền một cái, về sau hắn khó mà buôn bán.

Tiêu Phàm cười cười, duỗi ra hai ngón tay giao nhau trước người.

- 10 vạn liền 10 vạn!

Chủ quán nghiến răng nghiến lợi, nhưng đành phải kiên trì đáp ứng.

- Hi vọng lần sau hợp tác.

Tiêu Phàm lấy ra 1000 mai Trung Phẩm Hồn Thạch cho chủ quán, trực tiếp ném hòn đá màu đen vào trong Hồn Giới.

Lần sau hợp tác? Chủ quán trong lòng giận mắng, mẹ nó, ai còn muốn cùng ngươi lần sau hợp tác, 10 vạn Trung Phẩm Hồn Thạch, bị ngươi chặt chỉ còn lại 1%.

Nhưng chờ hắn lấy lại tinh thần, Tiêu Phàm đã quay người rời đi, Hướng Vinh và Y Vân hai người cho nhau một ánh mắt, vội vàng cùng đi lên.

MềuSiuBự - Lục Đạo -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play