Phốc! Một cái đầu người bị ném lên, thi thể Vạn Thiên Kiệt từ trên lưng Tam Nhãn Linh Hổ rơi xuống.

Hắn đến chết cũng không nghĩ đến, bản thân mình sẽ chết dưới móng vuốt Hắc Ưng, hắn là Chiến Vương hậu kỳ mà!

Cũng đúng lúc này, tiếng kêu thảm thiết nơi xa cũng dừng lại. Hơn trăm người toàn bộ bị nhất kiếm phong hầu, một điểm năng lực phản kháng đều không có.

Tiểu Minh rơi trên bờ vai Ảnh Phong, trong mắt lộ ra một tia khinh thường và xem thường, tựa như nói giết một Chiến Tông cảnh, Chiến Tôn cảnh còn tốn hao thời gian dài như vậy.

Ảnh Phong nhún nhún vai, một bộ dáng bất đắc dĩ. Ai bảo ngươi là Cửu Giai Ám Dạ Minh Chuẩn, hơn nữa thực lực hiện tại là Lục Giai đỉnh phong, ta có thể là đối thủ của ngươi sao?

Tất cả đám người Đoạn Tinh Nguyệt đều ngốc trệ tại chỗ, trợn mắt hốc mồm nhìn đạo hắc ảnh kia đi tới, trong miệng đủ để nhét cả quả trứng vịt.

Hàn phong gào thét, trong không khí tràn ngập một cỗ huyết tinh nồng đậm, một cỗ hàn ý tràn ngập trái tim tất cả mọi người.

Hồi lâu, đám người Đoạn Tinh Nguyệt mới hồi phục tinh thần, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Phàm và Ảnh Phong tràn ngập vẻ kính sợ. Ảnh Phong đã cường đại như thế mà hắn lại cung kính Tiêu Phàm rất nhiều. Thế thì Tiêu Phàm phải cường đại biết bao.

- Tiểu Kim, dọn dẹp một chút.

Tiêu Phàm nhìn Tiểu Kim một mực nằm ngủ dưới đất nói.

Tiểu Kim uể oải đứng dậy, tựa như mộng đẹp bị quấy rầy, có chút khó chịu, bất quá nó vẫn hướng những thi thể này đi đến.

Há mồm phun ra từng đạo hàn khí, những thi thể này thế mà trong nháy mắt đều đông thành tượng băng. Sau đó một đạo lợi trảo đập ra, tất cả băng điêu đột nhiên nổ tung hóa thành hàn vụ tiêu tán trên không trung.

Toàn bộ bãi cỏ lần nữa khôi phục lại yên tĩnh, mặt đất một điểm máu tươi đều không có. Nếu như không phải thật sự chứng kiến trận chiến trước đó, ai cũng sẽ không nghĩ tới vừa có hơn một trăm người chết ở chỗ này.

Giờ phút này, chân trời đã có tia sáng, Tiêu Phàm dãn gân cốt một cái, nhìn Đoạn Tinh Nguyệt bọn họ nói:

- Chúng ta chuẩn bị đi Ly Hỏa Đế Đô, các ngươi hiện tại đi hay không?

- Đi!

Đoạn Tinh Nguyệt lập tức mở miệng, đi đến bên cạnh Ảnh Phong nói:

- Cảm ơn ngươi.

- Không cần, ta chỉ là thu tiền thuê.

Ảnh Phong mỉm cười, uy phong gợi lên. Khuôn mặt tà mị tuấn mỹ bại lộ trước mặt Đoạn Tinh Nguyệt.

Sắc mặt Đoạn Tinh Nguyệt hơi đỏ lên như táo đỏ, một viên Hạ Phẩm Hồn Thạch có thể thuê giết chết cường giả Chiến Vương cảnh sao?

Nàng không có đơn thuần như vậy, nàng biết là Ảnh Phong muốn trợ giúp bọn nàng mà thôi.

- Những hàng hóa này còn muốn hay không?

Tiêu Phàm nhìn về phía mấy chục cỗ xe ngựa kia nói.

- Cái kia không phải là đồ vật trọng yếu gì, chỉ là dùng để che giấu tai mắt người mà thôi. Hơn nữa mấy chục cỗ xe ngựa vào thành quá lớn, Vạn gia rất dễ dàng tìm tới chúng ta, liền dứt khoát hủy diệt hết.

Hoa Viễn quyết định thật nhanh.

Mang theo sáu người còn lại hướng về xe ngựa kia đi đến. Những hàng hóa kia toàn bộ đốt hết, chỉ để lại mười con Thanh Phong Câu đi đường, toàn bộ Thanh Phong Câu khác đều bị đuổi vào trong rừng.

Lửa lớn rừng rực thiêu đốt, mười con Thanh Phong Câu đã rong ruổi trên đại đạo rộng lớn, ngoài ra còn có một đầu Hoàng Kim Sư Tử bá khí.

Không hàng hóa, tốc độ đám người tăng lên không ít, chỉ vẻn vẹn nửa ngày, một tòa thành trì khổng lồ đã tiến vào tầm mắt đám người.

Đế thành nguy nga bao la hùng vĩ. Không biết dùng thứ gì để chế tạo hiện ra màu đỏ. Xa xa nhìn lại, giống như một đoàn huyết sắc hỏa diễm đang thiêu đốt, Hỏa Phượng đang bay múa.

Cao ngất đến tận mây, kiến trúc lộ ra một cỗ đại khí mênh mông, giống như từng chuôi thần kiếm cắm vào vân tiêu, lộ ra một loại cảm giác nặng nề, đại khí.

Rất hiển nhiên, đây chính là mục tiêu của Tiêu Phàm bọn hắn, Ly Hỏa Đế Đô!

Cho dù Tiêu Phàm kiến thức uyên bác nhưng vẫn bị Ly Hỏa Đế Đô rung động hấp dẫn. Đây tựa như một con quái vật khổng lồ tọa lạc bên trên đại địa, hùng hậu, uy nghiêm.

Tiêu Phàm trong lúc nhất thời không tìm thấy từ để miêu tả Ly Hỏa Đế Đô bao la hùng vĩ, chỉ là Hoàng Thành cùng Ly Hỏa Đế Đô so sánh, bất quá cũng chỉ là nơi hoang dã.

Mặc dù Ly Hỏa Đế Đô ở trước mắt, nhưng đám người lại rong ruổi một canh giờ mới nhìn thấy cửa thành Ly Hỏa Đế Đô.

Cửa thành có rất nhiều kiến trúc, cũng có rất nhiều quầy hàng, bóng người đông đảo vô cùng náo nhiệt, thành lâu trông như tường đồng vách sắt, không thể nhìn thấy phần cuối.

- Ly Hỏa Đế Đô, ta cũng chỉ là nghe nói qua, lại chưa tới bao giờ, xác thực so với tưởng tượng của ta còn muốn nguy nga đại khí hơn.

Ảnh Phong cảm khái nói.

- Đế Thành tự nhiên phi phàm, nơi này mới là nơi tu giả chân chính nên đến, ưng kích trường không, cá bơi ngàn dặm, là rồng hay là giun, nơi này mới có thể chân chính thể hiện ra.

Tiêu Phàm lắp bắp nói.

- Ly Hỏa Đế Đô xung quanh 3.800 dặm, gia tộc vô số, cường giả vô số, tự nhiên không giống bình thường, ta cũng là khi còn bé cùng Phụ Hoàng tới một lần.

Đoạn Tinh Nguyệt chẳng biết lúc nào đi đến.

Hoa Viễn bọn hắn đem những Thanh Phong Câu đó đi bán. Tại Ly Hỏa Đế Đô, Vạn gia muốn tìm bọn hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

- Các vị, nếu đến đây rồi, chúng ta tại nơi này phân biệt đi, hữu duyên sẽ gặp lại.

Tiêu Phàm hướng đám người kia chắp tay một cái nói.

Đoạn Tinh Nguyệt có chút không nỡ, lời đến khóe miệng, lại không biết nói cái gì lưu lại bọn hắn, đành phải nhìn về phía Ảnh Phong.

- Đa tạ Tiêu công tử, xin hãy bảo trọng, sau này còn gặp lại.

Trương Cửu tự nhiên nhìn ra tâm tư Đoạn Tinh Nguyệt, nhưng hắn cũng biết Tiêu Phàm và Ảnh Phong thiên tài dạng này, bọn hắn không thể giữ lại.

Lần này, Tiêu Phàm bọn hắn có thể cứu mấy người đã là thập phần khó có được.

Tiêu Phàm cười cười, ôm quyền rời đi, Ảnh Phong đi đến bên người Đoạn Tinh Nguyệt, nói khẽ:

- Bảo trọng, ta tin tưởng, chúng ta khẳng định sẽ còn gặp lại.

Đoạn Tinh Nguyệt thân thể mềm mại khẽ run lên, đột nhiên mở miệng kêu:

- Chờ đã!

Ảnh Phong xoay người lại, nhìn thấy Đoạn Tinh Nguyệt lấy xuống viên Minh Châu trên cổ, nắm lấy cánh tay Ảnh Phong, đem Minh Châu kia đặt ở trên tay Ảnh Phong:

- Vật này ta mang mười bảy năm, hiện tại tặng nó cho ngươi.

Hoa Viễn thấy thế, trong mắt hiện lên vẻ khác lạ, bất quá lại bị Trương Cửu lắc đầu cắt ngang.

Ảnh Phong nắm chặt Minh Châu trong tay, trịnh trọng nói:

- Yên tâm, người còn châu còn!

Nói xong câu đó, Ảnh Phong dứt khoát rời đi. Nước mắt Đoạn Tinh Nguyệt cũng không nhịn được nữa liền chảy ra.

- Tiểu thư, nếu hữu duyên, các ngươi sẽ còn gặp lại.

Trương Cửu đi đến bên người Đoạn Tinh Nguyệt, an ủi.

- Ân.

Đoạn Tinh Nguyệt gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào.

- Tỷ tỷ, chúng ta đến Ly Hỏa Đế Đô rồi? Oa, náo nhiệt quá.

Đoạn Tinh Vũ rốt cục cũng tỉnh lại, liếc nhìn lấy tứ phương, đột nhiên kêu lên:

- Hai đại ca ca đâu, còn có sư tử đâu?

- Đại ca ca bọn hắn có việc, về sau chúng ta sẽ thấy.

Đoạn Tinh Nguyệt trong nháy mắt nước mắt liền bốc hơi, yêu chiều sờ sờ đầu Đoạn Tinh Vũ, trong lòng lại bổ sung một câu:

- Thật sự sẽ còn gặp lại sao?

Bên trong Ly Hỏa Đế Đô, Ảnh Phong một mực cúi đầu, tâm tình thập phần sa sút, căn bản không có tâm tư quan sát cảnh sắc bốn phía.

Tiêu Phàm đi đến bên người Ảnh Phong, vỗ vỗ vai Ảnh Phong, cười nói:

- Nếu là thật, vậy liền cố gắng theo đuổi, mang Tiểu Minh cùng đi, ta cũng yên tâm. Vạn nhất tìm không thấy ta, sau ba tháng Chiến Hồn Học Viện khảo hạch, chúng ta cũng có thể gặp lại.

- Vâng, đa tạ công tử.

Trong mắt Ảnh Phong lóe lên vẻ kích động, không kịp nghĩ nhiều, liền biến mất ở trong đám người.

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play