Tiêu Phàm và Ảnh Phong trầm mặc không nói, bọn hắn tự nhiên nghe ra ý tứ trong miệng thiếu nữ. Các nàng đã từng là Công Chúa và Hoàng Tử, nhưng hiện tại lại không phải.

Hoặc có lẽ địa vị Hoàng Tộc của bọn hắn đã bị người khác tước đoạt.

- Những người đến giết các ngươi chính là người đã đoạt địa vị Hoàng Thất của các ngươi?

Trong mắt Ảnh Phong lóe qua một vòng lãnh quang, nhìn ánh mắt thiếu nữ bốc lên sương mù, trong lòng rất lo lắng.

- Cho dù không muốn thì có thể làm gì, Vương Triều Hoàng Triều thay đổi, không phải là sự tình rất bình thường sao?

Tiêu Phàm thầm nghĩ trong lòng, hắn còn chưa từng thấy Ảnh Phong vì một người xa lạ mà tức giận như thế.

Hắn không thể không tưởng được rằng, có thời điểm vừa thấy đã yêu thật đúng là tồn tại.

- Đúng vậy.

Thiếu nữ gật đầu, ép nước mắt không tràn mi.

Tiêu Phàm và Ảnh Phong có thể cảm nhận được bên trong ánh mắt thiếu nữ nồng đậm bi thương. Đây không giống như là giả, cũng không phải khiến người khác thương hại, mà là một loại thống khổ mất đi thân nhân.

Tiêu Phàm cảm giác cùng cảnh ngộ, năm đó lúc Tiêu Hạo Thiên thiếu chút nữa chết ở Tiêu gia, nội tâm hắn cũng cực kỳ khó chịu.

- Các ngươi tên gọi là gì?

Tiêu Phàm hỏi.

- Ta gọi là Đoạn Tinh Nguyệt, đây là đệ đệ ta, Đoạn Tinh Vũ.

Thiếu nữ yêu chiều đem tiểu hài tử ôm vào trong ngực như sợ tiểu hài tử thụ thương.

Nàng lại không phát hiện, thời khắc mưa mũi tên kia mỗi lần tới gần bọn hắn lại quỷ dị thay đổi phương hướng, toàn bộ bãi cỏ sớm đã cắm đầy mưa tên, chỉ có vị trí Tiêu Phàm bọn hắn là một mảnh Tịnh Thổ.

- Công Chúa, Hoàng Tử, các ngươi không có việc gì chứ?

Râu quai nón lo lắng nói, tầm mười người vội vàng đem tấm chắn gác ở bốn phía Tiêu Phàm bọn hắn.

- Chúng ta không có việc gì.

Đoạn Tinh Nguyệt lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia kiên quyết nói:

- Hoa thúc thúc, các ngươi không cần lo cho chúng ta, chỉ cần chúng ta chết, bọn hắn sẽ không làm khó các ngươi.

- Nói cái gì vậy! Năm đó nếu như không phải có Hoàng Chủ cái mạng ta đây đã sớm gặp Diêm Vương Gia! Hoa Viễn ta sinh là người Hoàng Chủ, chết là quỷ Hoàng Chủ! Nếu như ngay cả con cái Hoàng Chủ đều không bảo vệ nổi nổi, ta còn mặt mũi nào đi gặp Hoàng Chủ!

Râu quai nón ngữ khí bực tức nói.

- Thế nhưng?

Đoạn Tinh Nguyệt nhìn cánh tay máu me đầm đìa Hoa Viễn, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy ra.

- Không có nhưng nhị gì! Chỉ cần ta không chết, bọn hắn cũng đừng hòng lấy được mạng các ngươi.

Ánh mắt Hoa Viễn kiên quyết, trên mặt lóe qua một tia hung ác.

Sau đó mang theo ánh mắt áy náy nhìn Tiêu Phàm nói:

- Tiêu huynh đệ, thật xin lỗi, là chúng ta liên lụy các ngươi.

- Đối phương là người có một ít thực lực?

Tiêu Phàm híp híp mắt nói.

- Hiện tại ta cũng không biết, nhưng rất có thể có cường giả Chiến Vương.

Sắc mặt Hoa Viễn khó coi:

- Cửu Thúc trước kia cũng là Chiến Vương cảnh, miễn cưỡng có thể ứng phó một Chiến Vương, chúng ta cũng có tám Chiến Tông mới có thể ngăn cản một hồi.

- A ~~

Đột nhiên, nơi xa truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết, mưa tên rốt cục công phá phòng ngự tấm chắn, thanh âm máu tươi bắn ra vang lên, vô số cỗ thi thể ngã xuống đất.

- Công tử!

Ảnh Phong một mực trầm mặc rốt cục cũng nói chuyện, trong mắt lóe lên vẻ khẩn cầu nồng đậm.

Tiêu Phàm trầm mặc không nói, hiện tại phiền phức bản thân hắn đều không ít, không muốn quản, cũng không muốn lại gây phiền tiếp.

Hơn nữa, hắn cũng đã được nghe nói thực lực Tân Nguyệt Hoàng Triều còn ở trên Tuyết Nguyệt Hoàng Triều. Một cái Hoàng Triều, khẳng định sẽ có Chiến Hoàng cường giả tọa trấn.

Nếu như chỉ là bên trong hoàng thất tự giết lẫn nhau, hắn tự nhiên sẽ không chút do dự xuất thủ, dù sao bên trong hoàng thất tranh đấu cũng cấm chỉ đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng nếu như là gia tộc khác bên trong Hoàng Triều soán vị, cứu bọn hắn có thể sẽ tương đương với đắc tội triệt để Hoàng Thất Tân Nguyệt Hoàng Triều mới.

- Tiêu huynh đệ, nếu có cơ hội, mong Tiêu huynh đệ giúp chúng ta một chuyện, đem Công Chúa và Hoàng Tử đi, Hoa Viễn kiếp sau nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.

Hoa Viễn nhìn thấy Tiêu Phàm bộ dáng bình tĩnh, trong lòng sáng lên, có lẽ Tiêu Phàm thật có biện pháp cứu Đoạn Tinh Nguyệt và Đoạn Tinh Vũ.

Đang lúc Tiêu Phàm trầm tư, mũi tên rốt cục cũng dừng lại, chiếm lấy là từng đợt tiếng la giết.

Tiếng la giết ngập trời, mấy chục trên trăm đạo thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt đám người, đem Tiêu Phàm bọn hắn vây chật như nêm cối.

Trương Cửu tất cả đều hướng về vị trí Tiêu Phàm dựa vào. Một vòng mũi tên rơi xuống, bọn hắn đã tử thương quá nửa, chỉ còn lại chừng ba mươi người.

- Ha ha, Trương Cửu, ngươi cảm thấy các ngươi còn có thể chạy sao?

Một tiếng vang điên cuồng gào thét, chỉ thấy một nam tử mặc kim sắc chiến giáp, cưỡi một đầu hắc sắc lão hổ to lớn đi đến.

Hắc sắc lão hổ dài bảy tám mét, cao ba bốn mét, quỷ dị là lão hổ này mọc ra ba con mắt, tản ra một cỗ khí thế cường đại, ép người có chút không thở nổi. Sau lưng những người kia đều cưỡi một Tứ Giai Hồn Thú, thanh thế cuồn cuộn.

- Ngũ Giai Hồn Thú: Tam Nhãn Linh Hổ!

Tiêu Phàm lộ ra vẻ cổ quái. Trước đó không phải giết một đầu Tam Nhãn Linh Hổ, Tiểu Kim được cái Hồn Tinh kỳ dị kia sao?

- Vạn Thiên Kiệt, Hoàng Thất đã diệt, ngươi cần gì phải đuổi tận giết tuyệt?

Trương Cửu nghiến răng nghiến lợi nhìn nam tử kim sắc chiến giáp.

- Ngươi chẳng lẽ không biết đạo lý dã hỏa thiêu bất tẫn, gió xuân thổi lại mọc sao?(diệt cỏ không tận góc, gió xuân cỏ lại về)

Nam tử kim sắc chiến giáp Vạn Thiên Kiệt cười lạnh không thôi. Con ngươi rơi vào tỷ đệ Đoạn Tinh Nguyệt:

- Huống chi bọn hắn không chết, Hoàng Thất nào có thể nói là diệt tuyệt?

- Ngươi!

Trương Cửu vô cùng phẫn nộ, thế nhưng lại không có lời nào để nói.

- Đầu hàng không thì giết!

Vạn Thiên Kiệt đột nhiên nhàn nhạt quát nói.

- Ta xem ai dám!

Trương Cửu một tiếng quát như sấm, trong mắt lóe lên vẻ ác liệt.

- Cửu gia, chúng ta trốn không thoát, nhà ta có già trẻ, ngươi không thể lôi kéo chúng ta đi chết!

- Không sai, Cửu gia, chúng ta đưa đến nơi này đã là hết lòng rồi, ngươi không thể trơ mắt nhìn chúng ta đi chết được. Chúng ta làm sao có thể là đối thủ của bọn họ.

- Cửu gia, tiểu tử ta mạng này là do ngươi cứu, nhưng đoạn đường này đến đây trải qua nhiều gian nan hiểm trở, ân tình này ta tính cũng đã trả hết nợ! Người không vì mình, trời tru đất diệt!

... Nguyên một đám tu sĩ lách mình ra, sắc mặt khó coi nhìn Trương Cửu bọn hắn, cuối cùng chỉ còn lại không đến mười người.

- Các ngươi!

Trương Cửu toàn thân run rẩy, cả người tựa như đã nản lòng thoái chí.

- Những tên hỗn trướng này, tất cả đều không ra thứ gì. Hoàng Chủ giúp các ngươi như thế nào, chẳng lẽ các ngươi đều quên mất không còn một mảnh? Tài nguyên tốt nhất cho các ngươi tu luyện, những Chiến Tông cảnh huynh đệ đó đều đã chết, bọn hắn từng có một tia lui bước hay sao? Các ngươi chẳng lẽ lại quên cái chết của các huynh đệ?

Hoa Viễn khàn cả giọng gầm thét.

Những người kia hổ thẹn cúi thấp đầu, không biết phản bác như thế nào, ân tình cố nhiên đáng ngưỡng mộ, nhưng hiện tại xem ra đã là tuyệt lộ, có thể sống sót mới là trọng yếu nhất.

Đây chính là lòng người!

Phốc phốc phốc!

Đột nhiên, một đạo thân ảnh lóe qua, ngay sau đó từng khỏa đầu lâu bị ném lên, cột máu cao một trượng bắn về phía không trung.

Đám người Đoạn Tinh Nguyệt thấy thế, con ngươi bỗng nhiên rung rung, ánh mắt lộ ra thần sắc tuyệt vọng.

- Vạn Thiên Kiệt, ngươi là cái đồ khốn kiếp, bọn họ đều đã đầu hàng, ngươi sao còn giết bọn họ!

Trương Cửu nhe răng trợn mắt nói. Những người kia mặc dù đã đầu hàng, nhưng hắn vẫn không có nghĩ tới bọn họ sẽ phải chết.

Những ngày qua mọi người đều kề vai chiến đấu, tất cả đều in sâu trong đầu hắn.

- Một đám người ô hợp, giữ lại bọn chúng làm cái gì, bọn chúng không muốn chết thì cũng phải chết!

Vạn Thiên Kiệt mặt coi thường nói, trong mắt sát ý lấp lóe.

- Ưng Phi Trảm!

Vừa dứt lời, một tiếng quát chói tai từ phía sau Trương Cửu truyền đến, lăng lệ sát xông thẳng sau lưng Trương Cửu, tốc độ nhanh chóng, không thể tưởng tượng!

MềuSiuBự - VạnYênChiSào -

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play