Tiêu Phàm đánh giá nữ tử váy trắng như Tiên Nữ trước mắt này, cau mày một cái, bản thân có vẻ như không đắc tội nàng, vừa đến liền muốn đưa bản thân vào chỗ chết?

Nữ tử váy trắng hiển nhiên không phải ai khác, chính là Lăng Thanh Tịch vì tìm kiếm Vạn Hoa Chi Tâm mà đến.

- Nhìn cái gì vậy, còn nhìn ta liền móc mắt ngươi.

Lăng Thanh Tịch sát khí nặng nề nhìn Tiêu Phàm.

Trên người Tiêu Phàm phóng sát khí nhàn nhạt, hắn sẽ không bởi vì đây là nữ nhân liền sẽ không giết nàng, trong mắt hắn, địch nhân chỉ phân người sống và người chết.

Mặc dù Tiêu Phàm không thể không thừa nhận Lăng Thanh Tịch rất không tệ, dáng người cũng coi như yểu điệu thướt tha, nhưng hắn gặp qua nữ nhân xinh đẹp cũng không ít, sẽ không giống một ít nam tu sĩ, nhìn thấy nữ nhân liền bước không nổi.

- Dạng chó hình người, tâm quá mức ác độc.

Tiêu Phàm lắc đầu, quay người liền chuẩn bị rời đi.

Hắn biết rõ, đối phương nhất định là hiểu lầm, trên người bản thân cũng không có Vạn Hoa Chi Tâm nàng muốn, cũng chính là bởi vì như thế nên Tiêu Phàm mới không có động thủ.

Bất quá lời này nghe vào trong tai Lăng Thanh Tịch lại là cực kỳ chói tai, nàng không cần nhiều lời, xưng là đẹp như tiên nữ cũng không quá phận.

Nhưng trong miệng Tiêu Phàm lại vẻn vẹn chỉ là được "dạng chó hình người", việc này khiến nàng như thế nào chịu đựng được.

Nhất là câu nói sau của Tiêu Phàm kia, giống như một chuôi đao nhọn cắm vào lồng ngực Lăng Thanh Tịch, tâm nàng cũng bắt đầu nhỏ máu.

Từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ có người đánh giá nàng như thế, việc này khiến Lăng Thanh Tịch triệt để tức giận.

- Dừng lại, ta không cho ngươi đi!

Lăng Thanh Tịch phẫn nộ nói, lách mình ngăn trở đường đi Tiêu Phàm.

- Thực sự là trò cười, ta muốn rời đi, chỉ bằng ngươi cũng có thể ngăn cản?

Tiêu Phàm đạm mạc nói, ánh mắt không mang bất cứ tia cảm tình nào, thậm chí còn mang theo sát khí băng lãnh.

Lăng Thanh Tịch chẳng biết tại sao cảm giác toàn thân có chút lạnh, nếu là bình thường, dù là địch nhân bản thân đều sẽ mỉm cười đáp lại, sẽ không lạnh lùng như vậy, đây là lần thứ nhất nàng gặp được nam nhân đối với nàng động sát ý.

Nhất là ánh mắt kia, lạnh lùng, vô tình!

Trong lòng Lăng Thanh Tịch dâng lên một loại cảm giác bị thất bại, chẳng lẽ bản thân lớn lên thật chỉ là dạng chó hình người?

Nghĩ vậy, vẻ phẫn nộ trên mặt Lăng Thanh Tịch lần nữa hiển hiện, bất quá nàng chưa kịp mở miệng, thanh âm Tiêu Phàm tiếp tục vang lên:

- Đồ vật ngươi muốn không có ở trên người ta, xem ở ngươi là nữ nhân ta sẽ không lấy mạng ngươi, đừng có hung hăng càn quấy!

Nói xong câu đó, Tiêu Phàm lách qua Lăng Thanh Tịch, liền con mắt đều không liếc nhìn nàng một cái, kiếm trong tay Lăng Thanh Tịch một mực giơ tựa như một pho tượng.

Lúc này, Tiêu Phàm vừa đi ra mấy bước lại truyền tới một đạo thanh âm:

- Sự tình không quá ba lần, lần sau đừng dùng kiếm chỉ vào ta, ta không ngại trên đời này thêm một nữ nhân tay cụt.

Để lại một câu nói, Tiêu Phàm lách mình liền không thấy tăm hơi, ở chỗ này không cách nào tu luyện, đành phải đổi một nơi khác.

Hiện tại thời gian thập phần sung túc, nếu như có thể ở chỗ này lĩnh ngộ ba thành Sinh Tử Áo Nghĩa, Tiêu Phàm tự tin, lúc rời Chúng Thần Mộ Địa đi, hắn vô cùng có khả năng đột phá Chiến Thần cảnh trung kỳ, cũng chính là Tứ Biến Chiến Thần, thậm chí cảnh giới cao hơn.

Lăng Thanh Tịch nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, thầm nói:

- Ta là Thập Đại Yêu Nghiệt, ở chỗ này ta tất yếu sợ người nào?

Nghĩ vậy, Lăng Thanh Tịch quay người phẫn nộ nhìn về phía Tiêu Phàm, đáng tiếc Tiêu Phàm đã không thấy tăm hơi, coi như nàng muốn tìm Tiêu Phàm gây phiền phức cũng không có khả năng.

Bất quá, khuôn mặt Tiêu Phàm lại một mực in vào trong óc nàng, thật lâu không tiêu tan, kẻ này là kẻ thứ nhất không để mắt nhìn nàng.

- Lần sau đừng để cho ta gặp ngươi, bằng không nhất định để ngươi đẹp mắt.

Lăng Thanh Tịch ngữ khí lạnh như băng nói:

- Đúng rồi, tại sao ta cảm giác giống như gặp qua hắn ở đâu rồi?

Nàng rất nhanh liền bình tĩnh lại, mờ mịt nhìn bốn phía biển hoa, trầm ngâm nói:

- Vừa nãy người kia hẳn không có nói dối, vậy đã nói rõ Vạn Hoa Chi Tâm còn ở bên trong phiến biển hoa, ta còn có cơ hội.

Nghĩ vậy, tâm tình Lăng Thanh Tịch lại khôi phục không ít, chuẩn bị tiếp tục trong biển hoa tìm kiếm.

Nhưng mà cũng đúng lúc này, một cỗ khí tức cường đại cuốn tới, sắc mặt Lăng Thanh Tịch biến hóa, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, chỉ thấy thiên khung phía trên từng đoá từng đoá pháo hoa nở rộ, hư không vô số cánh hoa nhẹ nhàng rớt xuống.

Tràng diện rộng lớn, đẹp không sao tả xiết, toàn bộ biển hoa trên không đều rải đầy cánh hoa, muôn hồng nghìn tía, chói lọi chói mắt.

- Đây là?

Lăng Thanh Tịch đôi mắt đẹp lấp lóe, kinh ngạc nhìn không trung, trong lòng run lên bần bật.

Lúc này, nàng thập phần chắc chắn nói:

- Vạn hoa tề phóng, đây là báo hiệu Vạn Hoa Chi Tâm nở rộ! Vạn Hoa Chi Tâm, 50 năm mở ra một lần, mỗi lần mở ra, sau mười hai canh giờ liền sẽ héo tàn, nếu như bỏ lỡ lần này, sẽ phải chờ 50 năm sau.

Nghĩ vậy, Lăng Thanh Tịch lách mình tại chỗ biến mất, theo phương hướng khí tức bàng bạc bay đi.

Lúc này, Tiêu Phàm bên ngoài mấy chục dặm cũng bỗng nhiên nhìn về phía chân trời, cũng bị cảnh sắc trước mắt làm cho chấn kinh, nói:- Vạn hoa tề phóng, đây là dấu hiệu Vạn Hoa Chi Tâm nở rộ? Đoán chừng cách Vạn Hoa Chi Tâm nở rộ cũng chỉ có chừng bảy ngày thời gian.

Tiêu Phàm mị mị hai mắt, Linh Hồn Chi Lực trong nháy mắt đảo qua xung quanh mấy trăm dặm, lại phát hiện rất nhiều bóng người nhao nhao hướng về nơi vạn hoa nở rộ bay đi, bao gồm cả Lăng Thanh Tịch.

Mảnh biển hoa này rất lớn, đạt tới trên vạn dặm, muốn ở chỗ này tìm Vạn Hoa Chi Tâm thành thục không phải dễ dàng, đừng nói nửa tháng, dù là nửa năm cũng chưa chắc có thể tìm được.

Nhưng trước khi Vạn Hoa Chi Tâm nở sẽ sinh ra một loại dị tượng cùng một loại uy áp, kể từ đó, tìm tới Vạn Hoa Chi Tâm cũng rất dễ dàng.

Lúc này, Tiêu Phàm lắc đầu, nói:

- Vạn Hoa Chi Tâm đối với người lĩnh ngộ Hoa Chi Áo Nghĩa cùng Mê Huyễn Áo Nghĩa mà nói còn quý giá hơn thần dược, nhưng đối với ta mà nói không có bất kỳ giá trị, tối đa chỉ là đồ vật để thưởng thức mà thôi.

Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, căn bản không có bất luận gợn sóng, đương nhiên, nếu như có thể đem Vạn Hoa Chi Tâm đưa cho Diệp Thi Vũ, vậy cũng có thể xem như một kiện lễ vật.

Bất quá Tiêu Phàm vẫn không có đi qua, Cửu U Ma Thần sắp khôi phục, hắn hiện tại thiếu nhất chính là thời gian, từng phút từng giây hắn đều không muốn bỏ qua.

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm ngồi xuống đất, tiếp tục lĩnh ngộ Sinh Tử Áo Nghĩa.

Lúc này, chỗ sâu Vạn Hoa Cốc, một tòa Hoa Cốc mờ mịt lượn lờ bên trong, giờ phút này lại là hào quang lượn lờ, sương mù bốc hơi, giống hệt một mảnh tiên cảnh nhân gian.

Trong sương mù ẩn ẩn có thể nhìn thấy nụ Thất Thải Chi Hoa to lớn chớm nở, bên trong khe hở cánh hoa phun ra nuốt vào hào quang đầy trời.

Hào quang trùng thiên, tại hư không bạo tán ra, hóa thành cánh hoa sắc thái rực rỡ bay xuống, cơ hồ quét sạch toàn bộ Vạn Hoa Cốc.

Rất hiển nhiên, đóa Thất Thải Chi Hoa này chính là Vạn Hoa Chi Tâm trong truyền thuyết.

Lúc Thất Thải Chi Hoa triệt để nở rộ, chính là thời điểm Vạn Hoa Chi Tâm thành thục.

Bốn phía Hoa Cốc âm thầm đã tụ tập không ít tu sĩ và Hồn Thú, khác với nhân loại, những Hồn Thú này tựa như là tới bảo hộ Vạn Hoa Chi Tâm.

Tất cả ánh mắt sinh linh đều nhìn chăm chú lên Thất Thải Chi Hoa bên trong Hoa Cốc, bọn hắn đều đang đợi Vạn Hoa Chi Tâm thành thục.

Trong không khí tràn ngập một cỗ khí tức áp bách, làm cho người ta thở không ra hơi, ai cũng biết tiếp theo khẳng định sẽ có một trận chiến đấu kịch liệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play