- Sư tôn!

Huyết Vô Tuyệt nắm lấy tay Túy Ông, lớn tiếng gào thét, nước mắt cũng nhịn không được nữa chảy ra.

Mà Tiêu Phàm ngược lại là bình tĩnh lạ thường, con ngươi băng lãnh nhìn Kỳ Hiểu phía xa, hai mắt vằn vện tia máu, sát ý đáng sợ từ trên người hắn tản ra.

Thân thể hắn chậm rãi biến hóa, Tu La Thần Dực lại hiện ra, toàn thân đan xen Kim Sắc Vô Tận Chi Hỏa, trên trán mọc ra một đôi sừng dài huyết sắc!

- Sư đệ!

Huyết Vô Tuyệt thấy thế sắc mặt đại biến, muốn gọi Tiêu Phàm tỉnh lại nhưng Tiêu Phàm không để ý tới.

- Tu La!

Nơi xa, Kỳ Hiểu cùng Bắc lão đại chiến thấy thế trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, mặc dù hắn biết rõ Tiêu Phàm chính là Tu La Điện Chủ, nhưng thấy lại là một chuyện khác.

- Tiêu Phàm, ngươi quên lão sư vừa mới cùng ngươi nói chuyện sao?

Bắc Lão gầm thét một tiếng, vận chuyển Hồn Lực, hư không mãnh liệt rung động.

- Lão sư nói?

Tiêu Phàm tự lẩm bẩm, hai mắt đỏ bừng biến thanh minh, chậm rãi từ bên trong loại trạng thái lui ra, thân thể cũng dần dần khôi phục nguyên dạng.

Hắn tự nhiên nhớ kỹ Túy Ông nói, lực lượng cường đại nhất là tu giả tự thân, nếu như quá độ ỷ vào Tu La Truyền Thừa, một ngày nào đó sẽ bị lạc mất bản thân.

Tu La Truyền Thừa tất nhiên đáng sợ, nhưng tương tự cũng sẽ làm tâm thần một người hoang mang, nhất là sau khi biến thành Tu La Toàn Thể, Tiêu Phàm sẽ cắt đứt liên hệ với thân thể.

Lúc trước nếu như không phải Tiểu Ma Nữ kịp thời gọi hắn tỉnh lại, đoán chừng bây giờ còn luân hãm trong đó, vĩnh viễn cũng vô pháp thức tỉnh.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm giật mình, cho tới nay chính mình cũng quá mức ỷ vào ngoại lực, Tu La Truyền Thừa cũng tốt, Bạch Thạch cũng được, những lực lượng này căn bản liền không phải thuộc về hắn.

Nếu như bỏ qua những đồ vật này, hắn lại tính được gì đây?

Vạn nhất có một ngày không cách nào sử dụng những lực lượng này, hắn như thế nào đối địch?

Hít sâu một cái, Tiêu Phàm khôi phục bình tĩnh, hướng về phía Túy Ông lạy một cái thật sâu, sau đó nhìn về phía Huyết Vô Tuyệt, truyền âm nói:

- Sư huynh, ngươi bảo hộ di thể lão sư rời đi trước!

- Được.

Huyết Vô Tuyệt gật đầu, ôm Túy Ông liền hướng lấy nơi xa bay đi, hắn biết rõ, nếu như Kỳ Hiểu muốn hủy di thể Túy Ông, vẫn là rất dễ dàng làm được.

Nơi xa, Kỳ Hiểu nhìn Tiêu Phàm khôi phục nguyên dạng, hơi có chút thất vọng, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị, không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Bắc Lão lại buông lỏng một hơi, chỉ cần Tiêu Phàm không có biến thành Tu La Toàn Thể, tất cả liền dễ nói, có hắn ở đây, Kỳ Hiểu cũng nhấc không dậy nổi sóng lớn gì.

- Tư Không Vũ thật đúng là phế vật, lại bị một xác chết di động làm thịt!

Kỳ Hiểu lạnh lùng nói ra một câu, hoàn toàn không vì Tư Không Vũ chết mà cảm thấy tiếc hận, ngược lại cực kỳ khinh thường.

- Cùng các ngươi chơi lâu như vậy, nên kết thúc!

Đột nhiên, Kỳ Hiểu tà tà cười một tiếng, trên người khí tức đột nhiên tăng vọt.

Sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh rộng lớn, quanh thân Lôi Điện xen lẫn, hư không đều tiếp nhận không được cỗ uy áp này, bắt đầu vỡ ra, đáng sợ tới cực điểm.

- Thông Thần Chi Lực!

Bắc Lão sầm mặt lại, Hồn Văn lưu chuyển quanh thân, toàn bộ hư không đều bắt đầu vặn vẹo, tầng tầng lớp lớp bao phủ bốn phía.

- Cung thỉnh Điện Chủ Lôi Thân!

Trong mắt Kỳ Hiểu lóe lên khinh thường nồng đậm, sau đó đột nhiên hướng về hư không cung kính một xá.

- Oanh!

Vừa dứt lời, hư không đột nhiên một tiếng sét nổ vang, mây đen giăng đầy chân trời, Lôi Điện xen lẫn, thương khung đều trở nên ngột ngạt, dường như tận thế tiến đến.

- Tất cả mọi người chạy mau, chạy ra Ly Hỏa Đế Đô!

Tiêu Phàm thấy thế, vận chuyển lực lượng toàn thân gào thét, thanh âm cơ hồ truyền khắp cả tòa Ly Hỏa Đế Đô.

Cái kia uy thế rộng lớn đã vượt qua Chiến Thánh cảnh đỉnh phong, chính là thuộc về chân chính Thần Phạt, cho dù Chiến Thánh cảnh ở trước mặt cũng lộ ra thập phần nhỏ bé.

Đám người nghe vậy nào còn dám do dự, đột nhiên hướng về chân trời lao đi, tất cả mọi người thi triển ra tốc độ cực hạn, nếu không chạy, vậy liền thực chạy không được.

Trong làn sóng chạy trốn, khiến Tiêu Phàm vui mừng là những tu sĩ Chiến Vương cảnh trở lên cũng không có riêng bản thân chạy trốn, mà là mang theo không ít người già yếu tàn tật.

Tiêu Phàm biết rõ, tất cả những thứ này đều là kết quả Nam Cung Vũ an bài, ở nơi này nguy cấp, bọn hắn cũng không có quá mức bối rối.

Bất quá cũng có rất nhiều người không chạy, đứng sừng sững tại chỗ ngắm nhìn không trung.

Tiêu Phàm cầm trong tay Tu La Kiếm nhìn chăm chú vòng xoáy Lôi Điện không trung, Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, Quan Tiểu Thất đứng sau lưng hắn, không động mảy may.

Thậm chí ngay cả Nam Cung Vũ, Úy Nguyệt Sinh, Sở Khinh Cuồng, Hỏa Hoàng cùng Kiếm Hoàng cũng đứng ở cách đó không xa, những người khác có thể trốn nhưng bọn hắn không thể trốn, bọn hắn là đại biểu cho tầng cao nhất Ly Hỏa Đế Đô.

Cho dù chết ở chỗ này, bọn hắn cũng sẽ không làm một kẻ chạy trốn.

- Thuộc hạ kinh động Điện Chủ đại nhân, còn mời Điện Chủ giáng tội!

Kỳ Hiểu cung kính một xá nói.

- Người này giao cho Bản Điện, những người khác giết không tha!

Một tiếng sấm rền tiếng vang từ trong vòng xoáy Lôi Điện vang lên, ngay sau đó từng đạo từng đạo Kim Sắc Lôi Điện xen lẫn, bao phủ cả tòa Ly Hỏa Đế Đô.

- Thần Phạt!

Một tiếng quát như sấm vang lên, Lôi Điện đầy trời chiếu nghiêng xuống, một cỗ hủy diệt đáng sợ cùng Tử Vong Chi Khí quét sạch Thiên Địa tứ phương, thương khung đều biến bắt đầu cuồng bạo.

- Không... đừng giết ta!

- Ta không muốn chết a!

- Mau trốn, chỉ cần chạy ra Ly Hỏa Đế Đô, chúng ta liền có thể còn sống!

Tiếng gào thét, tiếng kêu rên vang vọng tứ phương, bất quá rất nhanh liền bị Lôi Điện tiếng oanh minh áp chế xuống, tất cả mọi người cảm thụ một cỗ khí tức tử vong.

Dưới một kích này, cho dù Chiến Thánh cảnh thì như thế nào, đều hẳn phải chết là không nghi ngờ.

Thần Phạt, đây là chân chính Thần Phạt, nếu để cho người Cổ Tộc biết rõ, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Hơn ngàn năm đến nay, Chiến Thần Điện Điện Chủ còn chưa từng tức giận như này, vậy mà hạ xuống lôi đình chi nộ, muốn hủy diệt một tòa Đế Đô.

Xung quanh Ly Hỏa Đế Đô ba ngàn dặm, tu sĩ nhiều đến hàng trăm triệu, những sinh linh này trong mắt Chiến Thần Điện Điện Chủ lại như sâu kiến.

Hết thảy đều chỉ vì phát tiết lửa giận bản thân cùng bắt sống Tiêu Phàm.

- Sưu!

Kỳ Hiểu nghe được Chiến Thần Điện Điện Chủ nói, bỗng nhiên hướng về vị trí Tiêu Phàm bọn hắn đánh tới, tốc độ nhanh vô cùng.

Tiêu Phàm nào sẽ nghĩ đến Chiến Thần Điện Điện Chủ lại có sát tâm lớn như thế, muốn hủy diệt một tòa thành, không đợi hắn lấy lại tinh thần, Kỳ Hiểu đã đánh tới.

Mục tiêu thứ nhất chính là Lăng Phong cùng Bàn Tử đám người bên cạnh Tiêu Phàm, Lăng Phong cùng Bàn Tử bọn hắn chiến lực tuy mạnh nhưng lợi hại như thế nào cũng không thể nào là đối thủ Chiến Thánh đỉnh phong a, huống chi giờ phút này Kỳ Hiểu còn sử dụng Thiên Địa Chi Lực.

- Cửu Nhi, cẩn thận!

Mắt thấy Kỳ Hiểu một chưởng sắp tới gần Bàn Tử, phía trước một đạo thân ảnh đột nhiên xông ra, ngăn khuất trước mặt chưởng cương.

Người đi ra không phải ai khác, chính là phụ thân Bàn Tử, Đại Ly Đế Triều Đế Chủ Nam Cung Vũ.

Nam Cung Vũ chỉ là Chiến Đế hậu kỳ, làm sao có thể ngăn cản được chưởng cương kia đây, nhất định chính là châu chấu đá xe, không chịu nổi một kích.

- Phụ Đế!

Bàn Tử hét lớn một tiếng, không chút do dự xông lên.

- Chạy mau!

Nam Cung Vũ nghe nói như thế, quay đầu nhìn về phía Bàn Tử quát to.

Nam Cung Vũ trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, dù là hắn ngăn không được một kích Kỳ Hiểu nhưng cũng cho Bàn Tử bọn hắn một cái tỉnh, chủ yếu nhất là Bàn Tử rốt cục thừa nhận thân phận hắn.

Giờ khắc này, ngăn cách ở giữa hai cha con rốt cục biến mất, đáng tiếc, tính mạng hắn cũng đến điểm cuối cùng.

Oanh một tiếng, thân thể Nam Cung Vũ nổ tung, chưởng cương bá đạo lại tốc độ không giảm, lần nữa hướng về Tiêu Phàm bọn hắn đánh tới.

Lục Đạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play