- Sở Lăng Vi?

Con ngươi Sở Vân Bắc hơi rung động một cái, kinh hãi nhìn Tiêu Phàm, nói:

- Ngươi là ai, sao lại biết Sở Lăng Vi?

- Xem ra ngươi biết mẹ ta.

Tiêu Phàm mỉm cười, trong mắt phóng ra tinh quang.

Hắn đã từ trong miệng Sở Vân Bắc biết được đáp án bản thân muốn, nếu như Sở Vân Bắc biết, một câu vừa rồi liền cứu một cái mạng cho hắn thì không biết sẽ có vẻ mặt gì.

- Mẹ ngươi?

Sở Vân Bắc cổ quái nhìn Tiêu Phàm:

- Ta đã thấy rất nhiều người muốn bấu víu quan hệ theo Sở gia ta, nhưng kiểu người như ngươi lần đầu tiên ta gặp!

- Ngươi cảm thấy ta có cần thiết bấu víu quan hệ cùng ngươi sao?

Tiêu Phàm mặt coi thường.

Sở Vân Bắc hơi hơi kinh ngạc, Tiêu Phàm nói không sai, nếu như Tiêu Phàm muốn bấu víu quan hệ với Sở gia, vừa rồi sao lại ra tay với người của hắn chứ?

Phải biết, người khác muốn bấu víu quan hệ với Sở gia thì sẽ thể hiện rõ ra mặt.

- Nói cho ta biết tất cả những chuyện có liên quan đến mẹ ta, bằng không đừng trách ta xuất thủ vô tình.

Tiêu Phàm sát khí nặng nề nói, không hề giống bộ dáng nói đùa chút nào.

- Ngươi đang nghiêm túc?

Sở Vân Bắc kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, hắn thực sự không thể tin được, Tiêu Phàm lại là con trai của Sở Lăng Vi.

- Ngươi cảm thấy ta đang đùa giỡn với ngươi sao?

Thần sắc Tiêu Phàm đạm mạc nói:

- Nhanh lên một chút, sự kiên nhẫn của ta có hạn.

- Vậy ngươi có biết, ta là gì của Sở Lăng Vi không?

Sở Vân Bắc cũng không vội, sắc mặt ngày càng quái dị, hắn hoàn toàn không thể tin được chuyện này.

Nhưng Tiêu Phàm cứ một câu lại "Mẹ ta", không giống như đang đóng giả, nhưng rõ ràng...

- Ngươi là gì của mẹ ta?

Tiêu Phàm không nghĩ ngợi nói, cắt ngang suy nghĩ của Sở Vân Bắc.

- Cô cô ta tên Sở Lăng Vi!

Sở Vân Bắc ngưng tiếng nói, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường, một bộ dáng ta nhìn thấu tâm tư của ngươi.

- Cái gì?

Tiêu Phàm cũng kinh ngạc nhìn Sở Vân Bắc, hắn còn coi là bản thân nghe lầm.

Sở Lăng Vi là cô cô Sở Vân Bắc, vậy mình thanh niên trước mặt mình này, há không phải là anh họ của mình sao?

- Ta nói, tiểu tử ngươi thật đúng là biết tự biên tự diễn, nếu là người khác đoán chừng thật sự sẽ tin ngươi.

Sở Vân Bắc nói, hắn vẫn không tin Tiêu Phàm là con trai của Sở Lăng Vi.

Nghe được lời Tiêu Phàm nói, Sở Vân Bắc cũng không còn lo lắng như vậy, hắn mặc dù không tin Tiêu Phàm là con trai của Sở Lăng Vi, nhưng mà, Tiêu Phàm nếu lừa hắn, thì có lẽ sẽ không gây bất lợi cho hắn.

- Không cần ngươi tin, nếu như lời ngươi nói là thật, ta liền tha cho ngươi một mạng!

Tiêu Phàm trong lúc nhất thời cũng khó xử, có điều, hắn cảm thấy bản thân nhất định phải tự mình làm rõ ràng một vài chuyện.

Lời còn chưa dứt, Tiêu Phàm đột nhiên cử động, lách mình liền xuất hiện ở bên người Sở Vân Bắc, ba đạo lưu quang từ đầu ngón tay Tiêu Phàm bắn ra, chui vào trong cơ thể Sở Vân Bắc, phong bế Hồn Hải hắn.

- Ngươi làm cái gì!

Sở Vân Bắc kêu sợ hãi, muốn phản kháng, nhưng mà hắn lại phát hiện, bản thân căn bản không động đậy được.

Tiêu Phàm lười nhác chẳng thèm để ý tới Sở Vân Bắc, mặc dù Sở Vân Bắc nói là cháu của Sở Lăng Vi, nhưng Tiêu Phàm căn bản không tin. Tiêu Phàm nghĩ, Sở Vân Bắc chỉ là sợ mình giết hắn, cho nên mới cố ý nói như vậy mà thôi.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, trong mắt bắn ra hai đạo lợi mang, xông thẳng vào trong đầu Sở Vân Bắc, bây giờ cường độ Linh Hồn Tiêu Phàm tăng đến Chiến Thánh đỉnh phong, thi triển Chủng Ma Chi Thuật khống chế một tu sĩ Chiến Thánh cảnh sơ kỳ thật sự rất dễ.

Theo từng bức ảnh lóe qua trong đầu Tiêu Phàm, trên mặt Tiêu Phàm cũng lộ ra biểu lộ kinh ngạc, không cần nghĩ cũng biết, Sở Vân Bắc không hề lừa hắn.

Sở Vân Bắc đúng là đứa cháu của mẹ hắn, hơn nữa trong những hình ảnh kia, Tiêu Phàm rốt cục cũng nhìn thấy khuôn mặt mẹ mình, đó là một nữ tử nhìn qua chỉ chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò tiều tụy nhưng vẫn không che đi được vẻ tuyệt diễm của bà.

Hình ảnh thay đổi, Tiêu Phàm trong một gian mật thất âm u nhìn thấy một nam tử ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã, chừng ba mươi tuổi, mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng Tiêu Phàm cũng nhớ kỹ khuôn mặt kia.

Bởi vì khuôn mặt kia rất giống hắn, chỉ là có vẻ thành thục hơn mà thôi.

Trong lòng Tiêu Phàm rất lâu không thể bình tĩnh, hắn đã đại khái đoán được thân phận nam tử kia, hẳn là cha hắn Tiêu Trường Phong.

Chỉ có điều, trên người Tiêu Trường Phong có rất nhiều vết roi, máu tươi thấm ra trường sam rách rưới, huyết nhục bốc lên, nhiều chỗ lộ ra cả xương trắng, hiển nhiên là đã phải chịu đại hình tra tấn.

Nắm đấm Tiêu Phàm bất giác nắm chặt, vốn dĩ hắn còn có chút hối hận vì khống chế tư tưởng Sở Vân Bắc, nhưng hiện tại Tiêu Phàm lại không có bất cứ hối hận gì.

Người Sở gia đối đãi với cha hắn như vậy, Tiêu Phàm làm sao có thể buông tha cho bọn họ chứ? Hiện tại chỉ là thu một chút lợi từ Sở Vân Bắc mà thôi.

Từ trong ký ức Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm cũng biết rõ thân phận Sở Vân Bắc, cha hắn là gia chủ Cổ Tộc Sở gia Sở Lăng Tiêu, bên trên còn có ca ca tên Sở Vân Phi, chính là một trong mười Đại Yêu nghiệt Cổ Tộc.

Mà mẹ Tiêu Phàm lại là muội muội của gia chủ Sở gia Sở Lăng Tiêu, nói cách khác, cha Tiêu Phàm - Tiêu Trường Phong chính là em rể gia chủ Sở gia.

Nhưng mà Sở Lăng Tiêu thân là gia chủ Sở gia, chẳng những không bảo hộ em rể mình, ngược lại còn dùng cực hình, điều này khiến Tiêu Phàm làm sao không giận?

Sở Vân Bắc chính là con trai của Sở Lăng Tiêu, hiện tại Tiêu Phàm khống chế hắn tư tưởng, cũng không có bất cứ cái gì áy náy.

Hắn tiếp tục xem ký ức Sở Vân Bắc, từ khi tu luyện Chủng Ma Chi Thuật đến nay, Tiêu Phàm còn chưa từng xem xét ký ức một người tỉ mỉ như thế.

- Sở Linh Nhi?

Tiêu Phàm lại nhìn thấy một thân ảnh tịnh lệ, đó là một thiếu nữ mặc váy lụa xanh nhạt, mang trên mặt nụ cười hồn nhiên ngây thơ.

Tiêu Phàm nhớ kỹ khuôn mặt này, bởi vì hắn biết rõ, thiếu nữ tên Sở Linh Nhi này rất có thể là người chị em sinh đôi với hắn.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng chỉ phỏng đoán mà thôi, về phần cụ thể thế nào, còn phải tự mình tới Sở gia mới có thể xác nhận.

Hồi lâu, Tiêu Phàm mới bình tĩnh lại, từ trong trí nhớ của Sở Vân Bắc, Tiêu Phàm đã đại khái biết về Cổ Tộc Sở gia, trong lòng trở nên vô cùng nặng nề.

Không thể không nói, ký ức Sở Vân Bắc trợ giúp cho Tiêu Phàm rất nhiều, nếu như hắn không chút kiêng dè mà xâm nhập vào Cổ Tộc Sở gia, đoán chừng tại sao mình chết cũng không biết.

Nội tình Cổ Tộc quả thực còn xa Cửu Vực mới có thể so sánh, Chiến Thánh cảnh như Sở Vân Bắc ở trong Sở gia vậy mà cũng không phải là loại người nổi bật nhất.

Hắn sở dĩ có thể đến đây, hoàn toàn là bởi vì Sở gia nể mặt Lăng Tiêu cha hắn, đưa một bức thư tới Sở gia mời hắn đến Vô Song Thánh Thành Thần Dược Các.

Trên nửa đường bọn hắn nghe được chuyện ở Tu La Bí Cảnh, cho nên liền đổi hướng đi tới Bạo Loạn Chi Hải, đâu nghĩ đến ở đây lại đụng phải Tiêu Phàm.

- Vạn Thánh Dược Điển?

Tiêu Phàm lẩm bẩm mấy chữ, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc:

- Vốn dĩ ta cũng chuẩn bị đi Sở gia một chuyến, vừa hay đi xem một chút cái gọi là Luyện Dược Thế Gia ngàn năm có trình độ thế nào.

Hơi chuyển động ý nghĩ một chút, Tiêu Phàm liền buông Sở Vân Bắc ra, sắc mặt Sở Vân Bắc vô cùng khó coi, hơi trắng bệch, trán chảy ra không ít mồ hôi, sợ hãi nhìn Tiêu Phàm.

- Chủng Ma Chi Thuật? Ngươi vậy mà thi triển Chủng Ma Chi Thuật với ta!

Sở Vân Bắc vô cùng kinh hãi, sau đó bỗng nhiên hiểu ra cái gì, hét lớn:

- Ngươi chính là Tu La Điện Chủ thế hệ này!

Lục Đạo

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play