*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mông Nhỏ
Cam Khanh nói xong, cúi đầu nhận chuyển khoản từ Wechat của Dụ Lan Xuyên ---- Minh chủ này đúng là đóa kỳ hoa thơm ngào ngạt, chỉ vì 10 đồng mà mặc cả nguyên nửa ngày với cô.
Dụ Lan Xuyên hỏi: ""Lấy được chứng cớ không?"
""Bọn họ giao dịch đều bằng tiền mặt, dĩ nhiên không có sổ sách, có điều nếu bây giờ đến nhà tên bác sĩ lòng dạ hiểm độc kia lục soát một chút, hẳn là có thể lục soát ra thuốc buôn lậu."" Cam Khanh suy nghĩ một chút, ""Về phần nhóm Nick với mấy tên kia, lịch sử trò chuyện hẳn là có thể lấy được, như vậy được không? Nếu cần, vị tè ra quần trên lầu kia có thể đi tự thú.""
""Tự thú?" Dụ Lan Xuyên kỳ quái hỏi, ""Lương tâm của hắn trỗi dậy? Rốt cuộc cô đã làm gì hắn?"
"Không có gì, chỉ là giáo dục hắn một chút, cơ bản xem như lấy đức thu phục người," Cam Khanh nói, ""Sau đó hữu hảo hẹn hắn "Ngày mai gặp, hàng ngày gặp".""
Dụ Lan Xuyên: ""Giả thần giả quỷ một lần là đủ rồi, chuyện như vậy rất dễ bị lộ.""
""Đừng lo,"" Cam Khanh nở nụ cười, xòe hai bàn tay với anh ---- trong lòng bàn tay cô có một nắm tóc, rất ngắn, bị một vũ khí sắc bén cắt bỏ, gió đêm vừa thổi liền bay hết, cô nói, ""Hôm nay là tóc, ngày mai hắn sẽ phải lo cho lỗ tai của mình, ngày kia... Về phần tôi là người hay quỷ, đối với hắn mà nói không quan trọng.""
Dụ Lan Xuyên: ""...""
Anh gần như có thể tưởng tượng ra bác sĩ Triệu trên lầu tè ra quần là vì sao.
Dụ Lan Xuyên dùng ứng dụng gọi taxi, hai người chờ ở ven đường, tài xế dường như tìm không ra chỗ này, gọi điện tới hỏi, thật vất vả mới nói rõ được vị trí của mình, Dụ Lan Xuyên bỏ di động xuống, liền nghe thấy Cam Khanh ở bên cạnh chợt nói: ""Như vậy là được rồi chứ?""
""Hả, cái gì?"
""Chứng cớ gì đó, cũng không cần quá chặt chẽ, tôi vừa rồi lấy được ghi âm lời khai của tên họ Triệu kia,"" Cam Khanh như có như không chia sẻ kinh nghiệm, ""Còn có gửi một phần lịch sử trò chuyện cho Nick, cũng đủ bắt hắn ngậm miệng. Trở về các anh buộc kĩ tên Yến tử ngu xuẩn kia, yên ổn mấy ngày, chuyện này coi như qua.""
Dụ Lan Xuyên nghe vậy, đã hiểu ý cô nói.
Sở dĩ bọn họ đi ra quản mấy chuyện linh tinh này, cũng là vì trước đó Diêm Hạo gây họa. Hiện tại nếu đã bắt được nhược điểm của Nick, liền có thể công thành lui thân.
Thế nhưng...
""Thật ra cho dù bác sĩ Triệu tự thú tố cáo, cũng không có tác dụng gì."" Cam Khanh buông tay với anh(*), ""Chuyện Nick bỏ thuốc cho Hướng Tiểu Mãn là chuyện từ rất lâu trước kia, hiện tại cái gì cũng kiểm tra không ra, hắn chỉ cần cắn chết không thừa nhận là được. Lịch sử trò chuyện có thể làm chứng cớ hay không còn chưa biết, bọn họ có thể nói là bịa ra ---- tuyên truyền dối trá, để lừa gạt tử trạch(*) đóng học phí gì đó, nhiều nhất là bị phạt chút tiền.""
(*)hình như đây là hành động tỏ ra bất lực, không có cách nào
(*)tử trạch: tên gọi chung của trạch nam/nữ
Dụ Lan Xuyên không lên tiếng.
Về phần truyền bá ảnh chụp riêng tư của người khác, cũng chính là ""Truyền bá văn hóa phẩm đồi trụy"", loại trước nhiều nhất có thể dựa vào ""Tội vũ nhục"" ---- loại sau phải có người bị hại tố cáo mới có thể xử lý. Trừ phi có chứng cớ xác thực, có thể chứng minh Hướng Tiểu Mãn tinh thần thất thường là do Nick truyền bá ảnh nhạy cảm của cô ta, nhưng đây là chuyện không có khả năng, bản thân Hướng Tiểu Mãn có thể căn bản không biết Nick đã giấu cô ta làm cái gì.
Không nói đến chuyện thuốc ngủ đã qua lâu lắm rồi, khó có thể chứng thực, cho dù có thể, uống thuốc ngủ bình thường cũng sẽ không khiến người ta tinh thần thất thường.
Hướng Tiểu Mãn từng bước từng bước đi tới tình trạng hôm nay, rất có thể do bản thân là người tự trọng tương đối thấp, tương đối nhạy cảm, dễ dàng lệ thuộc vào người khác. Có lẽ cô ta trời sinh có khuynh hướng chướng ngại tinh thần, lại tra một chút họ hàng nhà cô ta, ngộ nhỡ tra ra kẻ bị mất ngủ stress, liền có thể nói đây là di truyền dòng họ.
Về phần ngược đãi tinh thần trong thời gian dài, có ai nhìn thấy?
Huống chi tội ngược đãi cân nhắc mức hình phạt cũng không nặng, nhiều nhất ba năm, ngay cả khoa chính quy cũng chưa học xong(*).
(*) chắc ý là thời gian 3 năm quá nhanh, học đại học còn lâu hơn.
""Tiểu Dụ gia,"" Cam Khanh ngẩng đầu lên, cười khanh khách mà nói với anh, ""15 đồng 1 thứ như thế nào?"
Dụ Lan Xuyên chẳng hiểu ra sao: ""Không phải vừa mới nói xong giá sỉ 14...""
Anh phản đối được một nửa, chợt hiểu Cam Khanh nói ""15 đồng 1 thứ"" là chỉ cái gì, giọng nói liền nghẹn trong cổ họng.
""Đây đã là nhảy lầu bán phá giá rồi, nếu không ít nhất phải thêm chữ vạn."" Cam Khanh duỗi eo, nói, ""Chế tác tinh tế, bảo đảm không để lại dấu vết, không để lại chứng cớ, nếu anh đồng ý thêm phí liên lạc cho tôi, còn có thể thêm dịch vụ "Hủy thi diệt tích", khiến một người từ đó biến mất thần không biết quỷ không hay, ngay cả cảnh sát cũng sẽ cảm thấy hắn chạy án ---- thế nào? Tôi cũng chỉ thu tiền mặt.""
Trời thật sự lạnh, Cam Khanh vừa nói, vừa nhẹ nhàng dậm chân tại chỗ, phà hơi vào lòng bàn tay, giống như đang đùa giỡn với anh.
Thế nhưng Dụ Lan Xuyên lại không khỏi có loại cảm giác, nếu như anh cho qua, vậy lời này chính là câu vui đùa, nếu như anh lập tức móc ra 15 đồng, ngày mai Nick sẽ liền biến thành cư dân mất tích.
Gần nửa năm qua, Dụ Minh chủ gặp phải nhân vật phiền toái không ít. Chẳng hạn như bà Tiền và ba đồ đệ xui xẻo của bà, đều thuộc về loại cùng hung cực ác, có tiền án, có thể đánh có thể chạy, nhất thời xúc động, cái gì cũng làm được. Chẳng hạn như Diêm Hạo, làm việc không dùng đầu óc, cái gì cũng không suy tính, chính là tên thiếu kiến thức pháp luật chuẩn bị tùy thời trượt chân.
So