Kỳ Kiêu ở bên ngoài đi dạo một vòng, sau khi dặn dò Giang Đức Thanh vài câu liền trở về trong cung, Kỳ Kiêu không nói cho Bách Nhận những chuyện dơ bẩn này, chỉ là giống như bình thường cùng hắn nói đùa.

Những ngày sau đó, chỉ cần là Bách Nhận ra khỏi Hải Yến điện, cho dù là đi Càn Thanh cung thỉnh an hoàng đế, Kỳ Kiêu cũng muốn theo, mĩ kỳ danh nói là hai người cùng nhau làm bạn. Kỳ Kiêu làm việc luôn cẩn thận, Bách Nhận cũng không nghi ngờ hắn, không hỏi gì.

Kỳ Kiêu đem người trông chừng kỹ càng, chính hắn yên tâm, người khác lại ngồi không yên.

Ngày ba mươi cuối năm, Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận dùng xong bữa sáng liền đi Thừa Càn cung thỉnh an hoàng đế, Phùng hoàng hậu cũng ở trong điện, thấy Bách Nhận đến, cười ôn hòa: “Vừa cùng hoàng thượng nhắc đến ngươi đâu, Bách Nhận, Lĩnh Nam gửi thư, phụ vương ngươi đã chuẩn bị tốt đồ cưới cho tỷ tỷ ngươi, chờ đến mười lăm liền sắp xếp cho Nhu Gia quận chúa vào kinh, ước chừng đầu tháng hai sẽ đến.”

Mấy ngày trước Bách Nhận đã từ thám tử biết tin này, lúc này nghe cũng không cảm thấy gì, chỉ gật đầu, Phùng hoàng hậu lại cười nói: “Ý tứ của bản cung là chờ đến lúc đó giữ quận chúa ở lại trong cung, ngươi thấy thế nào?”

Phùng hoàng hậu quay đầu nhìn hoàng đế, trong mắt mang theo tiếc nuối: “Mấy vị công chúa không có ai lớn lên bên cạnh thần thiếp, mệnh thần thiếp không có nữ nhi, thiếu cái gì liền nhớ mong cái gì, nhìn nữ hài nhi liền thích, để quận chúa cùng thần thiếp làm bạn, sau lại từ trong cung xuất giá, cho quận chúa thể diện, hoàng thượng thấy thế nào?”

Không đợi hoàng đế nói chuyện, Bách Nhận đã nhạt giọng nói: “Thần thay gia tỷ cảm tạ hoàng hậu nương nương xem trọng, nhưng Lĩnh Nam vương phủ không phải không có nam nhân, nếu thần tại, gia tỷ đương nhiên vẫn phải từ Lĩnh Nam vương phủ gả ra ngoài, ở trong cung xuất giá… thần sợ gia tỷ không thừa nhận nổi đại ân như vậy.”

Sắc mặt Phùng hoàng hậu tái nhợt, hoàng đế cười tiếp: “Phải… Đương nhiên là phải ở phủ Lĩnh Nam vương xuất giá, hoàng hậu chỉ là sợ ngươi còn nhỏ không lo liệu nổi chuyện kết hôn đại sự.”

Bách Nhận gật đầu: “Hoàng thượng long ân khoan hậu, đặc ân để phủ Nội vụ hỗ trợ lo liệu hôn sự, có các đại nhân của phủ Nội vụ ra tay, chắc chắn sẽ ổn thỏa.”

Hoàng đế cười: “Nếu bọn họ làm việc không tốt, chỉ cần trở về nói cho trẫm, hôn sự này là Đôn Túc trưởng công chúa làm mai, lỡ như có sơ suất gì trẫm liền không dễ gặp trưởng công chúa.”

Bách Nhận gật đầu, mọi người lại nói một lúc nhàn thoại, Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận mới quỳ an.

Sau khi đi ra đại điện, Kỳ Kiêu thừa dịp người ta không để ý nhẹ nhàng gãi lòng bàn tay Bách Nhận, thấp giọng cười: “Thấy sắc mặt Phùng hoàng hậu không…. Trở về không biết lại muốn mắng ngươi thế nào đâu.”

Bách Nhận cười nhẹ: “Dù sao nàng đã sớm hận ta, cũng không sợ lại đắc tội thêm một lần, Nhu Gia không chịu được ép buộc như ta, vào cung ở cùng nàng… ta không thể yên tâm được.”

Kỳ Kiêu nhịn không được có chút ghen tị, khoát tay khiến cung nhân hành lễ đứng dậy, quay đầu cười như không cười nhìn Bách Nhận: “Ngươi đối với Nhu Gia quận chúa, có thể xem như quan tâm đầy đủ, không biết Thế tử điện hạ có thể nhân từ ban ân, đem phân săn sóc kia chia cho cô vương một ít không?”

Mỗi lần Kỳ Kiêu dùng ngữ điệu như vậy Bách Nhận đều sẽ muốn cười, khó được trêu đùa hắn một câu: “Điện hạ đây là đang làm nũng sao?”

Kỳ Kiêu nhướng mày, nhìn một vòng xem bốn bề vắng lặng liền cúi đầu hôn lên vành tai Bách Nhận, hạ giọng: “Là thì sao? Cô như vậy Thế tử điện hạ có yêu thương không?”

Bên tai bị hôn nháy mắt đỏ bừng, Bách Nhận không được tự nhiên khụ một tiếng: “Điện hạ….”

Kỳ Kiêu cười lạnh: “Chỉ có bao nhiêu đó khả năng, còn dám trêu chọc ta?”

Bách Nhận lắp bắp, không dám lại nói gì, thành thành thật thật cùng Kỳ Kiêu trở về Hải Yến điện.

Trong Thừa Càn cung, Phùng hoàng hậu thở dài một hơi nhìn hoàng đế, cười khổ: “Bách Nhận vì chuyện lúc trước với Hoa nhi, đến bây giờ vẫn còn khúc mắc với thần thiếp và Hoa nhi đâu, thần thiếp muốn Nhu Gia quận chúa ở lại trong cung chẳng lẽ thật là vì thích nữ hài nhi? Bất quá là tưởng cho Nhu Gia thể diện, thần thiếp hảo tâm, Bách Nhận lại…. Mà thôi, xem như thần thiếp nhiều chuyện, chỉ là đứa nhỏ Bách Nhận này tính tình có chút lớn, trước mặt hoàng thượng lại như vậy…”

“Hoàng hậu.” Hoàng đế buông chén trà, liếc nhìn Phùng hoàng hậu, nhạt giọng, “Mọi chuyện tốt quá hóa lốp.”

Phùng hoàng hậu dừng lại, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, trong lòng hoàng đế có chút không kiêng nhẫn, trong lòng hoàng hậu nghĩ cái gì hắn so ai đều rõ ràng, bất quá là vì chuyện lúc trước, cố ý ở trước mặt mình làm ra bộ dạng tốt bụng với Bách Nhận. Nhưng mà công lực không đủ, vừa không lấy lòng được mình, vừa không lung lạc được Bách Nhận.

Đối với thê tử này, kỳ thật hoàng đế rất có vài phần tình nghĩa, từ khi chính mình vẫn là Vương gia, Phùng hoàng hậu đã gả lại đây. Mấy năm nay Phùng hoàng hậu và Phùng gia đều giúp mình không ít, trong lòng hoàng đế rõ ràng, cho nên hoàng đế đối với Phùng hoàng hậu luôn nhiều vài phần kiêng nhẫn. Chỉ tiếc vài năm này, có lẽ là vì các hoàng tử khác đều đã trưởng thành, Phùng hoàng hậu luôn luôn nóng vội, xử lý mọi chuyện cũng không khiến hoàng đế vừa lòng, không thể thay mình phân ưu, trái lại muốn bo bo giữ mình. Trong lòng hoàng đế không vui, nói chuyện cũng lười che giấu: “Ngươi có ý tốt, nhưng ngươi khiến Nhu Gia từ trong cung xuất giá, là muốn đặt Lĩnh Nam vương phủ ở đâu? Lĩnh Nam vương ở Lĩnh Nam, nhưng ở kinh thành hắn có phủ đệ có nhi tử, chờ đến ngày đại hôn, phủ Lĩnh Nam vương để không?”

“Lại nói, Nhu Gia cũng chỉ là quận chúa, nếu thật khiến nàng ở trong cung xuất giá, vậy ngày đại hôn hoàng hậu để cho nàng từ cửa nào đi ra ngoài?” Hoàng đế để ý nhất mặt mũi, vừa nghĩ đến vừa rồi Phùng hoàng hậu ở trước mặt Kỳ Kiêu cùng Bách Nhận nói ra lời không suy nghĩ như vậy liền nhịn không được nổi giận, ngữ khí càng lạnh lùng, “Hoàng hậu rất biết quy củ, vì sao lại hồ đồ như vậy?”

Trong lòng Phùng hoàng hậu vốn đã có khí, bị hoàng đế sắc bén trách cứ một trận lại càng thêm ủy khuất, lệ dâng đầy mắt, thấp giọng: “Thần thiếp… thần thiếp thật chỉ có ý tốt, chuyện để Nhu Gia tiến cung cũng chỉ là nhất thời nghĩ đến, không lo lắng chu toàn, là… là thần thiếp có lỗi.”

Nếu là tiểu cô nương lê hoa đái vũ, không chừng hoàng đế còn động vài phần trắc ẩn, chỉ tiếc khuôn mặt Phùng hoàng hậu đã không còn mới mẻ, hoàng đế lười nghe nàng giải thích, thở dài: “Trẫm biết ngươi có ý tốt…. Mà thôi, yến tiệc tối nay còn cần ngươi lo liệu, đi trước đi.”

Phùng hoàng hậu dùng khăn lau khóe mắt, đè nén nước mắt, thấp giọng: “Hoàng thượng yên tâm, tiệc tối cùng ca vũ đều đã chuẩn bị tốt.”

Hoàng đế gật đầu, Phùng hoàng hậu sửa sang xiêm y liền đi.

Trong lòng Phùng hoàng hậu ôm hận, được cung nhân nâng chậm rãi đi ra ngoài, từ xa thấy kiệu của Tiết quý phi đến đây, Phùng hoàng hậu quay đầu nhìn cung nhân tâm phúc, lạnh giọng: “Không phải bản cung khiến nàng lo liệu yến tiệc sao?”

Nữ quan do dự một lát mới nhẹ giọng: “Nương nương… sáng sớm hoàng thượng đã tuyên Tiết quý phi, nói nàng sau khi dùng bữa sáng lại đây, ước chừng là lúc này.”

Phùng hoàng hậu cật lực áp chế lửa giận trong lòng, cười lạnh một tiếng, lên kiệu.

“Sau tiệc tối sẽ đi Thanh Hòa điện nghe kịch, ta đã sắp xếp xong, ngươi theo ta ngồi một chỗ.” Kỳ Kiêu nhẹ nhàng vuốt ve ngọc quyết bên hông, cười, “Hàng năm đều có bao nhiêu đó kịch, kỳ thật cũng không có gì hay.”

Bách Nhận buông quyển sách trên tay, ngẩng đầu nghi hoặc: “Cùng ngươi một chỗ? Ta… không phải ta phải cùng các vị quận vương ngồi phía dưới sao?”

Lúc trước Bách Nhận còn chưa cảm giác gì, nhưng một cái cuối năm ở trong cung, Bách Nhận lúc này mới xem như chân chính biết thân phận ‘Thái tử’ có bao nhiêu quý trọng.

Các hoàng tử khác gặp Kỳ Kiêu phải hành lễ không nói, ngay cả các đời thân vương thấy Kỳ Kiêu đều phải xuống kiệu vấn an, mặc kệ hoàng đế đối đãi với Kỳ Kiêu như thế nào, Kỳ Kiêu thân phận là Thái tử xác thực là gần với hoàng đế. Tuy Kỳ Kiêu vẫn không vào Đông cung, nhưng các phân lệ của Đông cung đều đầy đủ, quan viên cũng không thiếu, thân vệ trực tiếp lệ thuộc Thái tử lại càng đạt đến ngàn người, nghe Kỳ Kiêu nói, nhân số vẫn còn tăng lên.

Bách Nhận càng ngày càng hiểu được vì sao các hoàng tử đều muốn tranh vị thái tử này, đều là hoàng tử, chỉ vì kém một danh hào, quyền lợi địa vị liền khác biệt như mây với bùn. Lúc trước ở Lĩnh Nam, tuy Bách Nhận cũng là Thế tử do hoàng đế thân phong, nhưng so với ba đệ đệ kia, bất quá là mỗi tháng phân lệ của hắn nhiều hơn mấy lượng bạc mà thôi, chỗ tốt gì đó thật chưa từng có.

Sau tiệc tối, Kỳ Kiêu có kế hoạch, hắn nghi ngờ nặng, trước khi thành công sẽ không bao giờ thả lỏng cảnh giác, vẫn là đem người đặt bên cạnh mới có thể yên tậm. Bất quá, này đó cũng không cần nói cho Bách Nhận, Kỳ Kiêu nhìn Bách Nhận, cười nhẹ: “Đây là năm đầu tiên của Lĩnh Nam vương Thế tử ở kinh, vì xem trọng mà mời Thế tử cùng ngồi, này được rồi đi.”

Bách Nhận mím môi lắc đầu: “Xem như xong, nếu để người thấy không khỏi lại nói ngươi tùy ý làm bậy….”

“Thanh danh kiêu căng này hoàng đế đã sớm giúp ta truyền ra ngoài, sửa cũng không sửa được, đơn giản liền thuận theo mọi chuyện đều ưu tiên mình thôi. Những quận vương kia ngươi cũng không quen biết, cùng bọn họ một chỗ ngốc làm cái gì.” Kỳ Kiêu nhướng mày nhìn Bách Nhận, “Ta đột nhiên phát hiện… hiện tại có chuyện gì ngươi đều nghĩ đến ta đầu tiên.”

Bách Nhận sợ nhất Kỳ Kiêu nói này đó, vội giả như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục viết chữ.

“Khiến ngươi viết một biển cho thư phòng, ngươi đều có lệ ta nhiều ngày.” Kỳ Kiêu đứng dậy đi đến bên cạnh Bách Nhận, tùy tay cầm lấy chữ ở một bên, “Này cũng rất tốt….”

Bách Nhận lắc đầu: “Không được, chữ ‘Hiên’ kia viết không tốt… Đã vài năm nay ta không luyện chữ, rất ngượng tay, sợ bây giờ không viết ra được.”

Kỳ Kiêu bật cười: “Còn hiện giờ không biết ra được? Thế tử điện hạ, qua hôm nay, ngươi đã viết hai năm, ta không nghe lời này. Nhanh viết đi ra, ngày mai ra cung ta liền cho người đi khắc.”

Bách Nhận dở khóc dở cười: “Này thật không gấp được, muốn hay không… điện hạ vẫn là tự mình làm đi, điện hạ viết chữ tốt hơn ta nhiều lắm.”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Đại tự không tốt bằng ngươi, đến….”

Kỳ Kiêu từ phía sau ôm lấy người, nắm tay hắn cười: “Ta cho ngươi mượn chút khí lực….” Động tác này không khác gì dạy trẻ con viết chữ, Bách Nhận nhịn không được muốn cười, tay càng không ổn, Kỳ Kiêu bật cười: “Đừng cười đừng cười, ngươi cười tay liền run….”

Bách Nhận gật đầu tận lực giữ vững bút, Kỳ Kiêu sung sướng nhìn gò má Bách Nhận phiếm hồng, tay phải nhẹ phủ lên tay Bách Nhận, tay trái yên lặng trượt xuống, nhẹ vuốt ve thắt lưng người ta: “Căng chặt như vậy, không khó chịu sao?”

Lực chú ý của Bách Nhận đều ở trên giấy, nghe vậy lắc đầu: “Không chặt a….”

Kỳ Kiêu than nhẹ: “Ngươi vẫn rất gầy….” Tay hắn lại trượt xuống, thấp giọng cười, “Cũng may nơi này còn có chút thịt….”

Bách Nhận nháy mắt đỏ mặt, gấp giọng: “Điện hạ! Ngươi….”

“Hư….” Tay Kỳ Kiêu không ngừng vuốt ve, lại cười, “Nói nhỏ chút, người khác còn tưởng có thích khách đâu, đừng phân tâm, ta chủ muốn vài chữ, ngươi nhớ cẩn thận… cho dù là viết hỏng ta cũng sẽ cầm đi khắc.”

Kỳ Kiêu không lại cầm tay Bách Nhận, ngược lại ôm chặt thắt lưng không cho hắn tránh ra, một bên tùy ý sờ mó một bên nhẹ giọng dỗ dành: “Nghe lời, viết đi.”

Bách Nhận cắn răng, đỏ mặt chấm mực nước tiếp tục viết, Kỳ Kiêu được một tấc lại muốn tiến một thước, thẳng đến lúc chân Bách Nhận run đến đứng không được mới ôm người đưa lên giường. Lần này thật là khi dễ Bách Nhận đến quá, phải dỗ một hồi lâu Bách Nhận mới lại nói chuyện với hắn, bất quá vừa ăn một hồi chỗ tốt, Kỳ Kiêu cũng không để ý này đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play