Hoàng đế ở tiền điện Thừa Càn cung gặp Kỳ Kiêu, chờ lúc Kỳ Kiêu đến nơi, đã thấy kiệu của Đôn Túc trưởng công chúa dừng ở bên ngoài. Kỳ Kiêu không khỏi thầm bật cười, đại khái là Đôn Túc trưởng công chúa cũng biết tin, không an tâm đi.

Theo cung nhân vào tiền điện, trong noãn các hoàng đế đang cùng Đôn Túc trưởng công chúa hàn huyên, thấy Kỳ Kiêu đến liền cười: “Kiêu nhi đến vừa lúc, thay trẫm khuyên cô ngươi, ở trong cung cũng tốt, sao lại nhất định phải về phủ công chúa đâu.”

Đôn Túc trưởng công chúa lại cười: “Ở trong cung đương nhiên là tốt, chỉ là ta lo lắng mấy đứa nhỏ kia, phò mã rất chiều bọn họ, nửa tháng này ta không trở về, không biết đã bướng bỉnh đến mức nào.”

“Tính tình tỷ phu ôn hòa, lại rất thương yêu cháu, này cũng tốt, đừng lại như trẫm.” Hoàng đế chỉ Kỳ Kiêu, cười, “Ngày thường chỉ vì có chút nghiêm khắc với huynh đệ bọn họ, chờ đến khi trưởng thành, ra cung lập phủ, giống như mấy năm nay ở trong cung kiểm soát bọn họ thế nào, dọn đi thì sao? Kiêu nhi còn tốt, Hoa nhi liền không thành hình người, trong phủ ngoài phủ đều loạn lên, ta đã nói với hoàng hậu, vừa lúc Hoa nhi còn ở trong cung dưỡng thương, sau khi khỏe lại cũng không cần dọn ra ngoài, vẫn nên ở lại Chiêu Dương điện của hắn tĩnh tâm thôi.”

Đôn Túc trưởng công chúa thầm trào phúng, tốt lắm, mấy ngày nay Kỳ Hoa cũng đã ném sạch mặt người, nếu nàng là hoàng đế cũng phải nhanh nhanh đem người gọi về đặt dưới mí mắt, bằng không ai biết hắn còn có thể làm mất mặt đến mức nào.

Kỳ Kiêu lại không lạc quan như vậy, cười lạnh chờ câu sau, quả nhiên, hoàng đế nói tiếp: “Còn có Kiêu nhi… cũng trở về đi, tất nhiên ngươi tốt hơn các đệ đệ ngươi, ta yên tâm ngươi, lại không yên lòng người khác. Giống như lần này… may mắn chỉ đụng phải xe ngựa thôi, nhưng lần sau thì sao? Kiêu nhi, ngươi là Thái tử, là đế vương tương lai, không thể bị nguy hiểm, vẫn nên trở về đi, cũng khiến trẫm an tâm.”

Kỳ Kiêu thầm cười lạnh, xem ra hoàng đế cũng đoán được là mình làm.

Chuyện lần này quan hệ đến Đại Lý tự, Phùng phủ, Lĩnh Nam, mà sau đó không hề có một chút đầu mối, chuyện này làm cho hoàng đế càng thêm kiêng kị, hắn không biết thế lực của mình đã đến mức nào, vì canh chừng, lại thuận tiện chặt bớt vây cánh, liền tìm kế đưa mình vào trong cung.

Không chờ Kỳ Kiêu nói chuyện, Đôn Túc trưởng công chúa trước cười: “Hoàng thượng nói gì đó? Kỳ Kiêu lập tức liền hai mươi, làm sao còn có thể ở trong cung đâu? Hoàng thượng thương yêu Kiêu nhi, nhưng này… rất dễ truyền ra lời không hay, ta không tán thành, ngay cả phía tôn thất… sợ cũng sẽ không đồng ý.”

Hoàng đế cười: “Hoàng tỷ hiểu lầm, trẫm không nói Kỳ Kiêu trở về Hải Yến điện của hắn, Kỳ Kiêu đã lớn, có thể chuyển đến Đông cung.”

Lời vừa ra, nét cười trên mặt Đôn Túc trưởng công chúa liền nhạt đi vài phần, chậm rãi buông chén trà không nói, năm đó, vì có thể để cho Kỳ Kiêu có thể ra cung lập phủ mà không phải vào Đông cung, nàng cùng Kỳ Kiêu vất vả không ít.

Chỉ cần là trong cung, cho dù là Hải Yến điện hay Đông cung đều rất bó chân bó tay, rất nhiều chuyện làm không được nói không xong, lại vì trong Đông cung còn có một ít “lịch sử”, cho nên Đôn Túc trưởng công chúa vẫn ngăn cản không cho Kỳ Kiêu chuyển vào.

Vị Thái tử trước kia ở Đông cung, là ca ca của Văn đế.

Năm đó Thái tử kia phạm tội, ở trong cung của mình tự vẫn, về sau, Đông cung liền gần như bỏ hoang, ngay cả lúc Vũ đế trở thành Thái tử lúc ấy, Văn đế cũng không cho Vũ đế chuyển vào, đến giờ đã gần hơn năm mươi năm, Đông cung vẫn để trống.

Đôn Túc trưởng công chúa xoa thái dương, cười: “Đông cung đã lâu không có người ở, nếu ngay lập tức chuyển vào như vậy sợ là không tốt. Hoàng thượng cũng nói, Kiêu nhi là Thái tử một nước, không thể xảy ra chuyện gì, lỡ như ở bên kia có vấn đề thì sao? Hoàng đế đừng nói ta nữ nhân cằn nhằn, ngay cả năm đó, phụ hoàng cũng không tán thành để Vũ đế vào Đông cung, chuyện trước kia của hoàng thúc thế nào, chúng ta không biết, nhưng phụ hoàng lại hiểu, hai mươi mấy năm tại vị, phụ hoàng vẫn để trống Đông cung, ta nghĩ hẳn cũng có đạo lý, hoàng thượng, ngươi thấy thế nào?”

Hoàng đế cười nhẹ, Đôn Túc trưởng công chúa rất biết nói, lại có thể đem Văn đế ra làm đe dọa chính mình, hắn gật đầu: “Cũng phải… nhưng hoàng tỷ cũng nói, Kiêu nhi không nhỏ, nếu ở Hải Yến điện thật sự rất không tốt a….”

“Vậy thì không chuyển.” Đôn Túc trưởng công chúa cười liếc Kỳ Kiêu, “Hoàng đế rất thương yêu Thái tử, hắn lớn như vậy, làm sao có thể không biết tự lo? Lại nói, năm đó xây phủ cho Kiêu nhi, hoàng đế tốn nhiều bạc như vậy, không ít thứ tốt trong kho đều dọn vào phủ của hắn, nay lại không ở… rất đáng tiếc nha.”

Hoàng đế giống như bị thuyết phục, gật gật đầu, Đôn Túc trưởng công chúa thầm thở ra một hơi, Kỳ Kiêu lại cười lạnh, Đôn Túc trưởng công chúa cho rằng như vậy là xong việc rồi? Ha ha… chỉ sợ đây mới là bắt đầu.

Quả nhiên, hoàng đế từ ái nhìn Kỳ Kiêu: “Vậy nghe theo cô ngươi, vẫn ở bên ngoài đi, chỉ là… lúc trước ra chuyện như vậy, có thể thấy nô tài trong phủ ngươi không dùng được, Phúc Hải Lộc….”

Phúc Hải Lộc tiếng lên một bước quỳ xuống, hoàng đế cười: “Đi phủ Nội Vụ chọn mấy nô tài cho trẫm.”

Đôn Túc trưởng không thầm nói không xong, quay đầu nhìn ra ngoài điện, không bao lâu sau, Phúc Hải Lộc dẫn hai nam hai nữ đi đến hành lễ, Phúc Hải Lộc cười: “Hai cung nữ này tiến cung năm ngoái, sớm học tốt quy củ, hai thị vệ này là năm kia vào cung, mấy năm nay cần cù chăm chỉ, lại cẩn thận.”

Hoàng đế gật đầu cười: “Nô tài phủ Nội Vụ chuyên chọn cho trẫm, nghĩ đến còn dùng được, Kiêu nhi… hôm nay ngươi xuất cung liền mang theo bọn họ, đừng từ chối, bên cạnh ngươi thêm vài người trẫm cũng yên tâm.”

Kỳ Kiêu cười thầm, chỉ vì đưa vài người này vào phủ Thái tử, hoàng đế còn chịu khó bày trận lớn như vậy, hắn cũng rõ, lần này hoàng đế đã nghi ngờ, chỉ là vì không tìm được chứng cứ nên không làm gì được mình, mấy nô tài này rõ ràng là dùng để cảnh cáo, Kỳ Kiêu biết không từ chối được cũng không lại nói gì, hành lễ tạ ơn.

Lúc đầu Đôn Túc trưởng công chúa không hề nghĩ đến đó là kế giương đông kích tây của hoàng đế, lúc nãy lại tự mình bác bỏ chuyện để Kỳ Kiêu hồi cung, lúc này cũng không thể lại ngăn cản hoàng đế tặng người, Đôn Túc trưởng công chúa quét mắt nhìn hai cung nữ như hoa như ngọc kia, cười nhạt: “Hai nha đầu này ngược lại không tồi, đến đây để bản cung nhìn xem.”

Hai cung nữ tiến lên một bước khom người hành lễ, bộ dạng mềm mại vừa nhìn đã thấy mê người, đáng tiếc, Đôn Túc trưởng công chúa lại không phải nam nhân, cũng không để ý bộ này, Đôn Túc trưởng công chúa nâng tách trà, chậm rãi nói: “Trong phủ Thái tử không có nữ chủ, bọn nha đầu cũng đều do Giang Đức Thanh quản lý, nhưng có một số việc, không thể không có người làm đương gia chủ mẫu, Thái tử tuổi trẻ, bản cung không yên lòng, hôm nay đành nói nhiều vài câu.”

Đôn Túc trưởng công chúa vốn đang giận dữ, ngữ khí cũng không ôn hòa như trước: “Hoàng thượng cho các ngươi đi hầu hạ Thái tử, đương nhiên không phải cho các ngươi đi làm việc nặng, các ngươi là do hoàng đế ban thưởng, vào phủ liền có thể diện hơn người khác, Thái tử cũng không dám sai phái các ngươi, ngày thường chỉ cần thêu thùa may vá là được, nhưng….”

Đôn Túc trưởng công chúa cười lạnh: “Cũng không cần rất chăm chỉ, từ nhỏ Thái tử đã quen được nội thị hầu hạ, không thích nha hoàn cả ngày ra ra vào vào tẩm điện hắn, các ngươi cũng không cần hầu hạ đến tận đây. Còn có… ha ha, người hoàng thượng ban thưởng, nghĩ đến đều là kẻ thức thời, đương nhiên, nói đến việc này, bản cung lại còn phải nói nhiều vài câu…. Thái tử còn chưa đại hôn, trong phòng tất-yếu-phải-sạch-sẽ mới tốt, các ngươi trong lòng nghĩ gì đều bẻ cho thẳng lại, đừng làm ra chuyện khiến bản cung ghê tởm, nói trước, hoàng đế nhân từ, bản cung lại ác độc, nếu thật có chuyện gì, bản cung cũng không ngại ra tay làm ác, đỡ phải khiến hoàng đế khó xử.”

Bởi vì Đôn Túc trưởng công chúa có ý định gả con út cho Kỳ Kiêu, cho nên càng không chấp nhận được này đó, nếu hoàng đế thật chỉ cho Kỳ Kiêu vài nha hoàn hầu hạ thì thôi, nhưng tướng mạo hai cung nữ này không tầm thường, khóe mắt đuôi mày đều mang theo mị ý, vừa thấy liền biết không bình thường! Lúc trước xảy ra chuyện Bách Nhận, có thể thấy Kỳ Kiêu đã biết chuyện phong nguyệt, Bách Nhận cũng không sao, có thế nào cũng không bao nhiêu hậu quả, nhưng là nữ liền không giống, vạn nhất mang thai huyết mạch của Kỳ Kiêu, kia hậu quả liền không đơn giản!

Kỳ Kiêu từ nhỏ đã mất song thân, khẳng định sẽ vô cùng trân trọng quan hệ huyết thống, mà hắn lại còn trả, một khi biết có người hoài huyết mạch của mình, làm sao sẽ nhẫn tâm, tuy về sau chưa chắc sẽ gả nữ nhi cho Kỳ Kiêu, nhưng cũng là cô của Kỳ Kiêu, Đôn Túc trưởng công chúa tuyệt đối không cho phép Kỳ Kiêu làm ra chuyện thứ tử sinh ra trước đích tử như vậy.

Hai thị nữ xinh đẹp nguyên bản đã được nghe Phúc Hải Lộc dặn dò từ trước, ôm mộng hóa thân phượng hoàng, không nghĩ đến, còn chưa vào phủ đã bị Đôn Túc trưởng công chúa ở trước mặt Kỳ Kiêu mắng một hồi, sắc mặt đều không tốt, nhưng quy củ còn có, Đôn Túc trưởng công chúa nói gì các nàng cũng chỉ có thể vâng dạ, vô cùng khuất nhục.

Đôn Túc trưởng công chúa phát giận xong thì thoải mái không ít, nhìn hoàng đế cười: “Hoàng thượng bận rộn, ta đây cũng không dám ngồi nhiều.”

Hoàng đế không nói gì, Đôn Túc trưởng công chúa đã tiếp: “Lập tức phải xuất cung, ta còn muốn thu xếp một hồi.” Nói xong liền mang hạ nhân rời đi, hoàng đế biết Đôn Túc trưởng công chúa nổi giận, cũng không để ý, cho rằng qua một thời gian nữa liền ổn.

Nên đưa người đã đưa, hoàng đế đạt được mục đích, cũng không giữ lại Kỳ Kiêu, Kỳ Kiêu liền quỳ an, mang theo người rời cung.

Lúc trở về nhiều hai người, hai thị vệ thì dễ sắp xếp, hai cung nữ lại không thể lộ diện bên ngoài, Kỳ Kiêu cũng không cho các nàng lên xe ngựa Thái tử, không còn cách nào, Giang Đức Thanh lại phải gọi một chiếc xe ngựa nhỏ của hoàng cung cho các nàng.

Trên đường hồi phủ, trời âm u đổ tuyết, Kỳ Kiêu gọi Giang Đức Thanh lên xe, Giang Đức Thanh vội vàng tạ ơn liền vào xe ngựa hầu hạ. Giang Đức Thanh thấy Kỳ Kiêu mệt mỏi, nhỏ giọng khuyên: “Điện hạ không cần phiền lòng, chỉ là hai đứa tì nữ mà thôi, tuy là hoàng đế ban thưởng, nhưng chỉ cần đủ ăn đủ mặc, không đánh mắng các nàng là được, không cần phải để ý.”

Kỳ Kiêu lắc đầu: “Làm sao các ngươi đều lo lắng bọn họ…. Hai nữ tì đó có gì phải phiền? Đến cùng chỉ là nữ nhân, nếu không an phận, ta chỉ cần nói đã dùng qua, sau đó nhét vào hậu viện đóng chặt cửa, cần gì phải lo? Ta ngược lại lo lắng hai….”

Kỳ Kiêu vén rèm xe, nhìn hai thị vệ bình tĩnh cưỡi ngựa theo hai bên, giọng nói tràn đầy chán ghét: “Hoàng đế quang minh chính đại đưa bọn họ vào làm nội gián, muốn xử lý cũng không đơn giản…. Mà thôi, cứ từ từ xem xét.”

Tuyết càng lúc càng lớn, lúc Kỳ Kiêu trở lại phủ Thái tử, trên đất đã đọng một tầng tuyết dày, hạ nhân đã sớm chờ ngoài phủ, thấy xe ngựa liền vội tiến lên hầu hạ Kỳ Kiêu bung dù khoác áo, Kỳ Kiêu mang theo đoàn người đi vào trong, lúc chuyển qua Thùy Hoa môn, Kỳ Kiêu quay đầu liếc nhìn Giang Đức Thanh, Giang Đức Thanh hiểu ý, quay đầu nhìn hau cung nữ kia: “Mời hai vị cô nương đi theo ta.”

Hai người vừa ở trong cung bị Đôn Túc trưởng công chúa mắng một hồi, ngoan ngoãn rất nhiều, mạc dù nhìn ra Kỳ Kiêu không quan tâm đến các nàng cũng không dám nói cái gì, khom người đi theo Giang Đức Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play