Tần Lam Gia bởi vì trên mặt bị thương, các đồng nghiệp thấy liền ngạc nhiên một phen, lại nghe nói là gặp phải kẻ bắt cóc, không cần Tần Lam Gia xin phép, ông chủ liền cho hắn trở về.

Tần Lam Gia mới vừa ra cửa quán, Đàm Lăng Việt liền xông tới, một thân áo khoác đen, so với cái tên để nửa thân trần cùng Đồ Quang gây gổ, cuối cùng cũng có điểm bình thường.

Đàm Lăng Việt yên lặng đi tới bên cạnh Tần Lam Gia, thấp giọng nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”

“Đồ Quang đâu? ” Tần Lam Gia hỏi.

Đàm Lăng Việt nhỏ giọng sách một tiếng: “Y về cục cảnh sát.”

“Một mình y không sao chứ. ” Tần Lam Gia nghĩ đến bộ dáng mấy nam nhân kia, vẫn có chút lo lắng.

Đàm Lăng Việt hừ một tiếng: “Y không phải là từ trước đến giờ tự xưng là người của nhân dân là khắc tin của hắc ám sao, thối vô cùng, bây giờ nếm thử mới biết được.”

Tần Lam Gia cau mày nhìn về phía Đàm Lăng Việt: “Tớ đang nói nghiêm chỉnh, mấy người này thật không phải là dân tùy tùy tiện tiện đầu đường xó chợ, tớ sợ Đồ Quang ứng phó không được.”

“Được rồi, lúc tớ tới đón cậu thuận đường theo y trở về cục cảnh sát, có thể rồi đi, y rất hảo, cậu mới là người làm cho người ta quan tâm nhất a. ” Đàm Lăng Việt thán một tiếng,  đưa tay sờ lên gương mặt Tần Lam Gia, “Còn đau hay không.”

“Mới đầu rất đau, hiện tại đã hết. ” Tần Lam Gia ngoan ngoãn trả lời.

Đàm Lăng Việt kéo Tần Lam Gia đến, thình lình cúi đầu ở trên mặt hắn rất nhanh liếm một cái. Tần Lam Gia cả kinh, che khuôn mặt ngẩng đầu nhìn y.

“Trừ độc. ” Đàm Lăng Việt nhếch miệng cười một tiếng.

Tần Lam Gia nhìn xung quanh một chút, nhỏ giọng nói: “Đây là trên đường cái a…”

“Tớ không làm gì cậu a, vội cái gì. ” Đàm Lăng Việt cười cười, nắm lấy tay Tần Lam Gia bỏ vào trong túi áo khoác của mình, “Là thế này?”

Tần Lam Gia trên mặt có điểm nóng, cúi đầu, nhưng không có tránh ra.

Hai người trầm mặc ở trên đường từ từ đi, Đàm Lăng Việt đột nhiên thở ra một ngụm mang theo hơi lạnh, khẽ thở dài: “Chính là cảm giác như vậy, cái tớ muốn, chính là cảm giác như thế.”

“Cái gì? ” Tần Lam Gia mang theo một chút nghi ngờ nhìn về phía y.

Đàm Lăng Việt nắm tay của hắn: “Cứ như vậy cùng cậu hai người lẳng lặng bước đi, cậu toàn thân toàn tâm chỉ thuộc về tớ. Cái tớ muốn, chính là cảm giác như thế. Tại sao tớ trước kia luôn nghĩ mãi mà không rõ?”

Tần Lam Gia khẽ cúi đầu, im lặng không lên tiếng.

“Anh thích em, Lam Gia. ” Đàm Lăng Việt lại đột nhiên mở miệng nói, “Anh thật lòng thích em. Không giống như thích nữ nhân, cũng không giống như thích nam nhân. Anh chỉ là thích em, chính là em Tần Lam Gia, người nào cũng không được.”

“Lăng Việt… ” Đàm Lăng Việt lần đầu tiên nói thích hắn bộc bạch như vậy, chính là cảm giác này tới quá nhanh, quá không chân thật.

Đàm Lăng Việt kéo Tần Lam Gia tiếp tục đi, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bao la: “Em là người thứ nhất trong lòng anh, cũng là người cuối cùng. Anh cả đời này, cũng sẽ không có người nào giống như em đối với anh quan trọng như vậy. Lam Gia —— ” Đàm Lăng Việt dùng ánh mắt thành khẩn nhìn về phía hắn, “Theo anh trở về đi, anh sẽ không khiến em thương tâm nữa.”

“Lăng Việt. ” Tần Lam Gia tâm tình phức tạp nhìn Đàm Lăng Việt, chống lại hai đạo ánh mắt khẩn thiết kia.

Đàm Lăng Việt cũng là người duy nhất trong lòng hắn, từ lúc ngưỡng mộ thiếu niên kia, cái loại tình cảm này đã sớm đâm sâu vào đáy lòng, không thể triệt tiêu. Tình cảm kia so với tình yêu nồng nhiệt hơn, so với tình bằng hữu lâu hơn, hắn cả đời này không bao giờ … gặp được nữa.

Chính là, hắn không thể nào tin nổi Đàm Lăng Việt. Không phải là không tin y, giờ phút này y rất thật tâm —— Đàm Lăng Việt biết dùng hoa ngôn xảo ngữ thu hoạch lợi ích, lại kinh thường dùng lời dối trá để vãn hồi tình cảm —— Tần Lam Gia tin tưởng y giờ phút này từng câu từng lời là phát ra từ tâm từ phế phủ.

Chính là một khi trở lại thì sẽ là một cuộc sống xoay tròn, có mẹ của y, y làm ăn, gia tộc của y, vị hôn thê của y, quá nhiều chuyện để y phân tâm, có lẽ sẽ không rảnh bận tâm sự đồng ý của mình.

“Đừng tự ý kết luận trong lòng a. ” Đàm Lăng Việt nhíu mày nói, “Hơn nữa anh không phải là thương lượng với em, em không theo anh trở về cũng phải trở về, Đồ Quang tiểu tử kia không biết lại chọc phải chuyện gì, đem em cuốn vào, anh làm sao yên tâm để cho một mình em ở bên ngoài.”

“Rõ ràng chưa có nói gì a… ” Tần Lam Gia thấp giọng lẩm bẩm nói.

“Đôi mắt em đảo một vòng, anh liền biết em đang suy nghĩ gì. Em có cái tâm sự gì đều viết ở trên mặt. ” Đàm Lăng Việt nắm chặt tay Tần Lam Gia, hừ hừ nói.

Tần Lam Gia cười cười, cũng không cùng hắn cãi cọ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play