Tần Lam Gia mở máy tính ra, muốn làm vài chuyện chính đáng, lời Từ Hinh giống như ma chú nguyền rủa cứ quanh quẩn ở bên tai không đi, hoàn toàn không cách nào bình ổn tâm trạng.

Đoạn tuyệt chính là câu chú ngữ hắn sợ nhất.

Không biết qua bao lâu, sắc trời ngoài cửa sổ đã mờ mịt, mở văn bản phía trên ra lại một công thức cũng chưa viết xong.

Điện thoại đặt ở bên cạnh bàn đột nhiên vang lên, đem Tần Lam Gia từ ngẩn ngơ kéo về thực tại.

Cầm lấy điện thoại di động, trên màn hình chớp động là tên Đàm Lăng Việt.

“Uy, Lăng Việt? Có chuyện gì không? ” Tần Lam Gia có chút nghi ngờ nhận cuộc gọi.

Bên kia truyền đến tiếng gió, nhưng thật giống như không có ai, thanh âm Đàm Lăng Việt vang rõ ràng ở bên tai.

“Không có chuyện gì, Từ Hinh đi theo người trung gian xem phòng rồi, tớ ở trên ban công. Thật là nhàm chán a. ” Đàm Lăng Việt lười biếng thở dài.

Xem ra không có chuyện đặc biệt, Tần Lam Gia cũng không muốn nhiều lời, chỉ là là theo chân đáp một tiếng: “Nha…”

Đàm Lăng Việt không nói chuyện, lại không cúp điện thoại, dòng điện yếu ớt nổi bật không khí trầm mặc. Không lâu lắm đối diện lại truyền tới tiếng động rất nhỏ, không biết y đang làm gì.

Tần Lam Gia có chút bất đắc dĩ nói: “Không có chuyện gì thì tắt máy đi, đốt tiền chơi như vậy vui lắm a.”

“Đừng nha, vậy thì tùy tiện nói cái gì đi. ” Đàm Lăng Việt kêu lên, “À… Đúng rồi, lúc nãy còn chưa nói hết, chúng ta tiếp tục trò chuyện.”

Đàm Lăng Việt cũng không phải lần đầu tiên làm như vậy, Tần Lam Gia vốn còn có thể nai con đập loạn, sau lại nhìn ra. Bộ dạng của Đàm Lăng Việt làm cho hắn nghĩ đến khi còn bé tại quê nhà thấy một đàn vịt con nhắm mắt theo đuôi con vịt lớn, loại tình cảm này cùng tình yêu hoàn toàn không liên quan.

Đàm Lăng Việt tìm được đề tài liền bắt đầu lải nhải: “… Tớ chờ cậu tốt nghiệp, chúng ta làm một trận.”

“Làm một trận gì. ” Tần Lam Gia hồi phục tinh thần lại mới hỏi.

“Cậu có đang nghe tớ nói chuyện hay không a.” Đàm Lăng Việt oán trách: “Quên đi, những chuyện khác không nói. Từ gia nguyện ý giúp tớ, bất quá kiên trì bảo tớ về Mĩ. Tớ nghĩ đợi sau khi cậu tốt nghiệp, dẫn cậu cùng đi.”

“Chờ tớ tốt nghiệp?” Tần Lam Gia hơi ngẩn ra, “Tớ hiện tại khoa chính quy còn một học kỳ, nghiên cứu sinh còn phải học ba năm đâu…”

“Tớ biết a, ai bảo cậu còn muốn học cái gì nghiên cứu sinh a. ” Đàm Lăng Việt lẩm bẩm nói, “Ba năm tiền thuê nhà cũng không ít đâu, vật giá trong nước lại đắt. Bất quá cậu yên tâm đi học đi, tớ cũng không phải là thúc dục cậu, những thứ này không thành vấn đề.”

Tần Lam Gia đáy lòng vừa động. Cái mà Đàm Lăng Việt đang cùng hắn bàn bạc chính là “tương lai”, là tương lai của hắn.

“Chúng ta… cùng nhau ở ba năm tại chỗ này sao? ” Tần Lam Gia chợt hiểu ra hỏi. Hắn cơ hồ là tùy thời khắc chấp nhận một ngày nào đó Đàm Lăng Việt lại một lần âm thầm rời đi, người nam nhân này lại lẽ thẳng khí hùng vạch ra kế hoạch tương lai hai người như vậy. Đàm Lăng Việt cứ đương nhiên mà đem tương lai của mình vào trong suy nghĩ của y…

“Không nhất định a. Cậu không thích phòng ở hiện tại sao, không thích chúng ta có thể tìm a, thuê phòng tốt một chút. ” thanh âm Đàm Lăng Việt bị gió thổi được có chút phiêu tư.

Tần Lam Gia không có ý kia, chỉ là còn chưa kịp trả lời bên kia lại truyền đến một mảnh hỗn loạn, thanh âm Từ Hinh lúc lớn lúc nhỏ vang lên: “Lăng, anh đang làm gì đó a? Không phải nói theo em cùng nhau xem nhà sao, một mình anh trốn bên này lười biếng! Không chuyên tâm, em tức giận a.”

Tiếp theo lại là một thanh âm huyên náo, Tần Lam Gia dán tai “Uy ” mấy tiếng, cũng không nghe được câu trả lời, cuối cùng chính là âm tút tút.

Đặt điện thoại di động xuống, Tần Lam Gia đưa mắt một lần nữa dời về màn ảnh máy tính, mấy chữ cái kia vốn làm cho hắn phiền não kia đột nhiên trở nên khả ái.

Tần Lam Gia buổi tối thật sớm đã lên giường ngủ, trong đầu không khỏi có chút hưng phấn, cho đến nửa đêm mới mơ mơ màng màng ngủ, nhắm mắt lại thì giấc mộng kỳ quái lại lần lượt kéo đến, nửa tỉnh nửa mê chỉ cảm thấy càng thêm mỏi mệt.

Chẳng biết lúc nào đột nhiên giật mình tỉnh giấc, Tần Lam Gia nhạy cảm cảm giác phía sau có hơi thở người khác, xoay người sang liền thấy vẻ mặt ngủ say của Đàm Lăng Việt.

Không biết y trở về lúc nào. Lại không về phòng của mình, tự tiện chạy tới bên này, Tần Lam Gia bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi.

Đàm Lăng Việt rốt cuộc ôm cái dạng tâm tình gì mà thích thân cận hắn như vậy, hắn không thể nào biết được, chỉ là bị vây nhiễu tựa hồ cũng chỉ có một mình hắn. Tại sao người này có thể thản nhiên như vậy?

Đàm Lăng Việt Nhắm hai mắt nhắm ngủ say so với lúc ban ngày thoạt nhìn trầm ổn hơn nhiều, chân mày khẽ nhăn lại tựa hồ đầy những nỗi sầu lo. Tần Lam Gia không biết là do bản thân nghĩ hay là do tâm tư của mình đặt vào Đàm Lăng Việt quá sâu.

Vô luận như thế nào, hiện tại hắn là người đứng đầu trong lòng Đàm Lăng Việt, hơn nữa y nguyện ý đem mọi việc bày ra trước mắt mình. Đàm Lăng Việt tín nhiệm hắn, lệ thuộc vào hắn, hắn chỉ cần những thứ này thôi đã đủ rồi.

Tần Lam Gia không chớp mắt nhìn khuôn mặt ngủ say của Đàm Lăng Việt, ánh sáng ban đêm khắc sâu đường cong ngũ quan trở nên nhu hòa.

Tầm mắt chuyên chú giống như khẽ vuốt khuôn mặt an tĩnh kia, sống mũi cao thẳng, đôi môi bướng bỉnh —— nháy mắt đáy lòng đột nhiên dâng lên một tia xúc động mãnh liệt.

Muốn hôn y, thật sự muốn hôn y.

Y đang ngủ, chỉ nhẹ nhàng mà hôn một chút, y sẽ không biết.

Ngày mai tỉnh lại, hắn vẫn còn có thể lui về chỗ cũ, trở về với vai trò bằng hữu tri kỹ, là huynh đệ đáng tin cậy nhất, là một trong những kế hoạch tương lai của y, là con đường hi vọng của y

Bóng đêm dường như có thể khiến người ta say, có năng lực mê hoặc lòng người, Tần Lam Gia hoàn toàn không cách nào kháng cự.

Khuôn mặt từ từ tiến đến gần, trong lồng ngực trái tim giống như bị siết chặt đập dồn dập, màng nhĩ bị chấn động đến phát đau.

Đến sát, hơi thở ấm áp giao hòa, lông mi tựa hồ có thể quét đến da, Tần Lam Gia nuốt một ngụm nước bọt, khép hờ mắt, dán lên đôi môi mỏng đẹp mắt.

Xúc cảm ấm áp làm Tần Lam Gia thoáng cái tỉnh táo lại, bị kinh sợ thoái lui. Nụ hôn nhẹ tựa lông vũ vừa tiếp xúc đã rời đi, giống như cho đến bây giờ chưa từng phát sinh.

Tần Lam Gia không tự chủ nín thở, hoảng sợ nhìn Đàm Lăng Việt. Dường như trên mặt y vẫn yên lặng như cũ, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Tần Lam Gia khẽ yên lòng, rón rén xoay người sang chỗ khác, hai mắt nhắm lại thật chặt, nhiệt độ trên môi tê dại khẽ lan khắp cả khuôn mặt, tựa hồ lan đến từng lỗ chân lông trên người, kéo dài xuống tới mũi chân.

Tần Lam Gia che lấy khuôn mặt nóng bừng, vùi thật sâu vào trong chăn.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, khi Tần Lam Gia mở mắt ra, ngoài rèm cửa sổ xuyên qua tia nắng sớm mờ nhạt.

Tần Lam Gia nhẹ nhàng vươn thẳng người, hiện tại còn quá sớm, Đàm Lăng Việt hẳn là còn đang ngủ. Tần Lam Gia sợ đánh thức y, một bên kéo chăn ra một bên quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ là người thường ham ngủ không ở đây, lấy tay sờ soạn tấm trải giường một mảnh lạnh như băng, trừ một chút xốc xếch ở bên ngoài, hoàn toàn nhìn không ra dấu vết từng có người ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play