Sáng sớm ngày thứ hai liền không thấy bóng dáng của Đàm Lăng Việt, Tần Lam Gia lúc làm xong bữa ăn sáng đi gọi y rời giường mới phát hiện. Đàm Lăng Việt hai tay trống trơn trở lại, ngay cả điện thoại cũng không có, Tần Lam Gia muốn liên lạc cũng không có cách nào.

Cao Chính Trữ còn đang ngủ, Tần Lam Gia chỉ có thể tự mình ăn cơm, cầm lấy túi xách đến trường học. Hắn đã hơn một ngày không đến trường rồi, cũng không có xin phép, nghỉ nữa là không được.

Lúc đóng cửa quay đầu lại, nhìn phòng khách rộng rãi không khác gì ngày thường, Tần Lam Gia đột nhiên phát hiện, phòng lại lớn như thế, hai ngày Đàm Lăng Việt ở lại căn bản không để lại một chút dấu vết, tựa như y chưa từng đến.

Nếu như y lại một lần nữa cứ như vậy biến mất, mình hoàn toàn không có bất kỳ biện pháp nào để tìm được y.

Tần Lam Gia từng cho rằng mình đối với Đàm Lăng Việt là đặc biệt, mà chỉ sợ có một chút thôi. Hắn cũng không dám yêu cầu xa vời Đàm Lăng Việt đáp lại tình cảm của mình, hắn thậm chí không dám cho y biết. Hắn chỉ cần Đàm Lăng Việt từ đáy lòng đối với hắn một chút xíu “đặc biệt” thôi cũng đã đủ rồi.

Chính là, có lẽ Đồ Quang nói không sai, Đàm Lăng Việt có thể biết người khác coi trọng y, nhưng thật ra thì y… không để ý ai cả.

Tần Lam Gia cả ngày không yên lòng, liên tiếp làm sai, cuối cùng ngay cả giáo sư nhìn ra hắn có gì đó không đúng, khuyên hắn nghỉ ngơi tốt một chút.

Tần Lam Gia vô số lần nhìn điện thoại di động, mong đợi một dãy số xa lạ gọi tới hoặc tin nhắn, xem ra vẫn không đợi được.

Hoàn toàn không có cách nào an tâm mà làm thí nghiệm, Tần Lam Gia chỉ có thể xin lỗi giáo sư, về nhà sớm, đáy lòng lại ôm một tia hi vọng, có lẽ Đàm Lăng Việt  đã trở về.

Lúc Tần Lam Gia mở cửa sợ hết hồn, vốn là một căn phòng được dọn dẹp ngăn nắp lại bị lộng đến ngổn ngang, hắn thiếu chút nữa cho là có trộm, cho đến khi thấy vẻ mặt tức giận của Cao Chính Trữ đi ra phòng khách.

“Đàm Lăng Việt, cậu đừng quá đáng!” Cao Chính Trữ cả giận nói, “Lam Gia đang hảo hảo ở chỗ này, tại sao phải bắt cậu ấy chuyển ra?”

“Tại sao cậu không cho Lam Gia đi. ” thanh âm Đàm Lăng Việt từ gian phòng khác truyền đến, hừ lạnh nói, “Lam Gia không phải của tớ, càng không phải của cậu, cậu ấy có muốn chuyển đi hay không, gặp cậu ấy liền biết.”

“Các cậu ầm ĩ cái gì a? ” Tần Lam Gia bất đắc dĩ đi vào. Mặc dù hai người cãi vã làm hắn khó xử, nhưng không cách nào phủ nhận khi nghe được giọng Đàm Lăng Việt lòng dâng lên một tia mừng thầm. Tần Lam Gia vì tình yêu hèn mọn của mình cảm thấy bi ai.

Một cái bóng cực kỳ nhanh nhào đến phía trước vào hắn, Đàm Lăng Việt xua Cao Chính Trữ ra kéo hắn nói: “Lam Gia, tớ thuê một phòng nhỏ, cậu dời qua ở chung đi.”

“Cậu thuê phòng?” Tần Lam Gia không dám tin nhìn y, “Cậu sáng sớm hôm nay đi ra ngoài chính là vì việc này a. Cậu… Cậu lấy tiền ở đâu ra? ” hắn nhớ rõ Đàm Lăng Việt trên người không có đồng nào, ngay cả cơm cũng không ăn, sao có tiền để thuê phòng.

“Dù sao cũng không phải là đi trộm, Lam Gia, tớ đã dọn hành lý của cậu xong, chúng ta đi thôi.” Đàm Lăng Việt lôi kéo tay Tần Lam Gia lấy lòng nói, lực lại bá đạo không cho cự tuyệt.

“Lam Gia, tên này điên rồi, cậu đừng đi theo y làm liều.” Cao Chính Trữ một tay lôi Tần Lam Gia trở về, đẩy về phòng ngủ, “Cậu về đem đồ cất kỹ. Nếu thiếu gia có tiền tự thuê phòng, xem ra cũng không cần ở chung một chỗ.”

Cao Chính Trữ hướng Tần Lam Gia nói, lại không chút nào yếu thế nhìn chằm chằm vào sắc mặt bất thiện của Đàm Lăng Việt.

“Các cậu đừng cãi. ” Tần Lam Gia có chút luống cuống nói.

“Gia Gia, tớ có lời muốn nói với cậu. ” Đàm Lăng Việt trợn mắt nhìn Cao Chính Trữ một cái, đột nhiên vòng qua Cao Chính Trữ đi về phía Tần Lam Gia, kéo hắn vào trong phòng ngủ khóa cửa lại, hoàn toàn không cho Tần Lam Gia và Cao Chính Trữ có cơ hội kháng cự.

“Gia Gia, cậu đừng nói, nghe tớ nói. ” Đàm Lăng Việt ngăn Tần Lam Gia muốn mở miệng, gãi gãi đầu phiền não nói, “Cậu có biết mấy năm qua tớ sống thế nào?”

Tần Lam Gia thành thật lắc đầu.

Đàm Lăng Việt lại tựa hồ không để ý câu trả lời của Tần Lam Gia, mắt nhìn ngoài cửa sổ nói: “Nghỉ hè lớp mười hai năm ấy, Đàm Vĩnh Xương tới tìm tớ, muốn đưa tớ sang Mĩ ở một thời gian ngắn, bởi vì ông bà nội muốn gặp tớ. Buồn cười không, ông ta không biết lúc nào lén lén lút lút đưa cha mẹ của mình từ nông thôn sang Mĩ, ngay cả báo với chúng tớ một tiếng cũng không.”

Tần Lam Gia biết quan hệ ba mẹ như một cây gai trong lòng Đàm Lăng Việt, mặc dù y không biểu hiện ra, nhưng vết đâm cứ đâm không dừng lại được. Hắn yêu Đàm Lăng Việt, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của y, hắn hiểu y, so với bản thân còn hiểu hơn.

Tần Lam Gia tay nắm chặt tay Đàm Lăng Việt, ngẩng đầu nhìn y. Tần Lam Gia không biết lúc này trong mắt mình có gì, mà để cho Đàm Lăng Việt sửng sốt, mặt mỉm cười dùng ngón tay trỏ xoa sống mũi của hắn. Động tác mập mờ làm cho mi Tần Lam Gia run lên, nhưng không có ngăn cản y.

“Đừng nhìn tớ như vậy, tớ không sao cả.” Đàm Lăng Việt tiếp tục nói, “Chính là cậu biết, thân là con trai lớn của Đàm Vĩnh Xương, có không ít người ghét tớ là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, khi đó lại có một cậu nhóc đem tớ từ một tên côn đồ không có tương lai biến thành một thanh niên tốt tương lai phía trước, các nàng cảm thấy bị uy hiếp, tình hình nghiêm trọng.”

“Tớ mới không phải cậu nhóc… ” Tần Lam Gia mím môi oán giận nói, lại bị ngữ điệu y như làm nũng của mình dọa sợ đến nỗi ngậm chặt môi.

Đàm Lăng Việt trên mặt cười, giơ ngón tay trỏ dùng phần bụng ngón tay vuốt ve khóe môi Tần Lam Gia: “Tớ vốn không muốn đi Mĩ, tớ đối với bọn họ không có tình cảm. Chính là —— mẹ tớ muốn đi. Tớ biết Đàm Vĩnh Xương không muốn đưa bà đi, ông ta chính là thằng Tây không muốn có vợ già, tớ không biết mẹ tớ có nhìn ra không, nhưng có lẽ trong lòng nàng hiểu được, chẳng qua đã đợi mười mấy năm ‘Tân hôn thê tử’* cũng không đợi được nữa. Cho nên tớ cùng Đàm Vĩnh Xương làm một cái giao dịch, tớ đáp ứng ông ta, thì ông ta phải đưa mẹ tớ đi Mĩ.”

*Tân hôn thê tử: vợ mới  cưới, ở đây nói sau khi lấy mẹ Lăng Việt xong liền bỏ ra ngoài đi làm.

Đàm Lăng Việt dừng nói một lúc, mới nói tiếp: “Sau lại xảy ra một số chuyện, tớ chỉ có thể một mình về nước. Gia Gia, tất cả mọi người đều xa lánh tớ, từ bỏ tớ, cậu không cần rời bỏ tớ, được không.”

Đàm Lăng Việt cũng không nói chuyện gì xảy ra, Tần Lam Gia cũng không quan tâm những thứ khác. Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, Đàm Lăng Việt vĩnh viễn là tấm lưng mang theo ánh mặt trời xông vào bóng tối cứu một nam hài. Vĩnh viễn là một người dắt tay một thiếu niên mê man lạc đường về. Hơn nữa hắn yêu người này.

Bọn họ vứt bỏ Đàm Lăng Việt, bọn họ không cần y, không sao, hắn sẽ dùng tính mạng của mình yêu y, vĩnh viễn không để cho y phải cô độc.

“Tớ dĩ nhiên không rời bỏ cậu, vĩnh viễn cũng không. ” Tần Lam Gia thấp giọng nói, “Trừ phi cậu chán ghét tớ, lúc chán ghét tớ…”

“Tiểu ngốc tử, làm sao tớ có thể chán ghét cậu, cả đời không biết ra sao. Tớ chỉ biết thích mỗi mình cậu. ” Đàm Lăng Việt cười đem Tần Lam Gia ôm vào lòng.

Tần Lam Gia ở trong lòng ngực của y nhắm lại hai mắt. Người này vĩnh viễn có thể dễ dàng đem lời ngon tiếng ngọt nói ra khỏi miệng như thế, dễ dàng làm những hành động khác người với hắn. Không có gì tàn nhẫn hơn những hành động ôn nhu này, nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng.

Lúc đi ra khỏi phòng, Cao Chính Trữ ngồi trong phòng khách, khóe miệng xảo quyệt lại không hề hút thuốc. Tần Lam Gia mấp máy môi đi về phía cậu, Đàm Lăng Việt đứng ở phía sau.

“Chính Trữ, Lăng Việt một mình ở trong thành phố này, lại vừa về nước, không chỗ nương tựa, tớ muốn giúp đỡ y…”

Cao Chính Trữ nhìn hắn một cái, phiền muộn nói: “Tùy cậu.” vừa nói xong liền cầm chìa khóa ra ngoài.

“Gia Gia, chúng ta đi thôi. ” Đàm Lăng Việt kéo hành lý của hắn để đứng cạnh cửa, mặt mỉm cười nói.

Tần Lam Gia hướng mọi nơi nhìn một lúc, bất đắc dĩ gật gật đầu, cùng Đàm Lăng Việt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play