Trở về Vân Hải, Đỗ Trường Luân cảm thấy ngay cả vị mặn của biển trong gió cũng thật gần gũi. Huyện miền Tây kia là huyện ở sâu trong đất liền, không khí khá khô ráo, lúc mới đến còn không thích ứng được, thường xuyên bị chảy máu cam. Phải qua một thời gian dài mới khá lên.

Tỉnh ủy rất hài lòng với anh, về việc đi hay ở cũng trưng cầu ý kiến của anh. Anh nghĩ mãi rồi vẫn quyết định về Vân Hải. Thượng Mai vốn mong anh về tỉnh nhưng khi biết quyết định của anh thì chỉ nói: “Về cũng tốt”.

Đến thị ủy báo danh, bí thư Trần cho anh nghỉ ngơi hai ngày, chức vụ thì đã có quyết định, đúng như bên ngoài đồn đại, anh trở thành phó thị trưởng quản lý mặt kinh tế.

Trở về nhà, từ khi anh đi cũng chưa từng quay về, bụi cũng dày lên không ít. Bên Tỉnh ủy từng gọi điện cho anh cấp cho anh phòng lớn hơn một chút nhưng anh từ chối. Anh thích nơi này mà cũng luyến tiếc nơi này.

Thay quần áo, dọn dẹp qua một lượt cũng đến 3h chiều. Cơm trưa chưa ăn mà cũng chẳng thấy đói.

Thật ra cũng không quá bẩn, chẳng qua vì anh quét dọn quá chậm. Hầu như dọn đến đâu lại ngừng lại một chút. Khắp căn nhà dường như nơi đâu cũng có ẩn chứa bóng dáng một người nào đó. Tủ giầy, đồ trang điểm, những chiếc gối hoạt hình ngộ nghĩnh trên sofa, chiếc cốc dễ thương trên bàn trà, cả những tờ giấy nhắn đủ hình thù, màu sắc trên tường… Lúc trước cô chê phòng trang hoàng trông không sống động, quá khô khan. “Sao cứ như kí túc xá của nam sinh vậy?”, cho nên cô mua rất nhiều những vật nho nhỏ về trang trí, thay cả rèm cửa lẫn khăn trải bàn. Lúc đó anh còn cười chê cô trẻ con…

Nghĩ nghĩ, anh thở dài, hai năm qua anh chưa từng về Vân Hải một lần, ngay cả tết âm lịch cũng chỉ gọi điện chúc mừng Bí thư Trần, ông cũng từng nghĩ anh sẽ không về Vân Hải nữa. Nhưng cuối cùng anh vẫn trở về, thành phố này, mới nhớ đến anh sẽ thấy đau lòng nhưng sau đó lại có cảm giác ấm áp. Anh luyến tiếc sự ấm áp đó nên vẫn quay về.

Ra khỏi phòng tắm, di động trên bàn kêu, anh thấy lạ, vừa về đã có ai gọi cho mình?

“Chào phó chủ tịch Đỗ, à nhầm rồi, giờ phải gọi là phó thị trưởng Đỗ…”, giọng nữ liến thoắng, anh vừa nghe đã biết là ai.

“Phóng viên Lâm tin tức thật linh thông, không khổ là người chạy tin”. Thật quá nể đám phóng viên, dường như không có chuyện gì là không biết.

“Cái đó không liên quan gì đến làm phòng viên, là em có lòng, sao? Không muốn em biết anh đã quay về?”

“Nào có, em tìm anh có việc à?”, anh không muốn tranh luận với một phóng viên.

“Em muốn mời anh ăn cơm”. Lâm Tiểu Trữ nói rõ mục đích, “Xem như là để tẩy trần cho anh”.

Anh còn chưa kịp đáp thì cô nói thêm: “Đừng từ chối, qua hai ngày nữa chỉ sợ có xếp hàng cũng không đến lượt em”.

Anh bị ngữ khí khoa trương của cô làm cho bật cười, “Vậy cũng được”.

“7h tối, em ở quán ăn Mao Gia đợi anh”.

Lúc Đỗ Trường Luân đến thì Lâm Tiểu Trữ đã tới, anh theo bản năng nhìn đồng hồ.

“Là em đến sớm, anh rất đúng giờ”. Lâm Tiểu Trữ cười nói, hôm nay cô mặc bộ đồ rất hợp mốt.

Lúc chờ đồ ăn bưng lên, Lâm Tiểu Trữ nhìn anh: “Hình như gầy hơn so với lần trước em gặp, có phải là rất mệt không?”

Anh đã quen với kiểu luôn nói chuyện thân thiết của cô, huống chi giờ bọn họ cũng khá là thân quen.

“Ừm, đúng là mệt muốn chết”. Bên kia điều kiện vật chất không bằng Vân Hải, có rất nhiều chuyện bất tiện.

“Mọi người đều nói khí hậu ở đó khô, không tốt cho da, ngay cả em đi vài ngày lúc về cũng bị tróc da, sao anh ở đó lâu như vậy mà không bị ảnh hưởng nhỉ”. Lâm Tiểu Trữ giả vờ như đang cầm micro đưa đến, “Xin Đỗ tiên sinh truyền đạt bí kíp dưỡng da được không?”

“Nói một người đàn ông da đẹp, anh cũng không nghĩ đây là đang khen đâu”, anh mỉm cười, “Nếu là trước kia anh còn cáu nữa cơ”.

“Thật hay đùa? Anh mà cũng nổi cáu? Thế bây giờ thì sao?” Lâm Tiểu Trữ rất ngạc nhiên.

“Giờ, ha ha, cũng già rồi, ai còn đi so đo với tiểu cô nương”.

Lâm Tiểu Trữ nghe ra sự cố ý kéo giãn khoảng cách của anh. “Anh hơn em có vài tuổi mà sao lại nói như thể già lắm rồi”.

Vừa khéo đồ ăn được bưng lên, đề tài này ngừng hẳn.

Đây là một quán cơm rất nổi tiếng, đều là đặc sản của địa phương, quy mô không lớn nhưng luôn đông khách.

“Anh thực sự có hơi đói rồi, lúc trưa cũng chưa ăn cơm”.

“Không ăn trưa? Bận cái gì, chẳng phải anh không phải đi làm sao?” Lâm Tiểu Trữ rất ngạc nhiên.

“Ở nhà dọn vệ sinh.”

“Anh? Quét dọn nhà cửa?”, Lâm Tiểu Trữ nhìn anh, “Anh có biết là bây giờ đến cả bà nội trợ cũng không làm việc này, toàn thuê người về làm không?”

Đỗ Trường Luân cúi đầu ăn cơm, không nói tiếp. Anh không muốn nói cho cô biết rằng anh không thích trong nhà mình có hơi thở của người khác.

Lâm Tiểu Trữ cũng không nói nữa, cô biết anh không thích người khác quá thọc mạch vào việc riêng của mình. Cô biết anh ly hôn, anh chưa từng nhắc đến cuộc hôn nhân của mình, đó là điều cấm kỵ.

Lần đầu tiên đi phỏng vấn anh, cô cũng không biết anh. Trên đường đi, cô còn nghĩ, chắc chắn anh cũng như những quan chức khác, thích nghe tán thưởng, kiêu ngạo. Mấy năm qua cô từng phỏng vấn không ít quan chức lớn nhỏ cho nên lần phỏng vấn này cũng rất tự tin.

Nhưng đến nơi mới biết không phải như mình nghĩ. Nếu không phải bên tuyên truyền đã có lời trước thì anh sẽ không gặp cô. Cô cũng không ngờ anh còn trẻ như vậy hoàn toàn khác với những quan chức cô từng gặp. Trên người anh có một khí chất rất đặc biệt: ôn hòa, lễ độ mà lại xa cách, trong mắt thoáng chút u buồn. Chẳng hiểu sao cô bị hấp dẫn, giống như cô gái trẻ mới phỏng vấn lần đầu, mặt đỏ tới mang tai.

Anh rất khách khí giới thiệu cô với thư ký: “Tiểu Tề, cậu phối hợp với phóng viên Lâm một chút”.

“Nhưng phó chủ tịch, tôi đến phỏng vấn anh mà”. Cô có chút vội vã, chạy từ Vân Hải xa xôi đến đây, nếu ngay cả đối tượng phỏng vấn còn chưa tiếp xúc được thì đúng là một phóng viên vô dụng.

“Mấy ngày tới tôi phải đi cơ sở, có chuyện gì cô cứ hỏi Tiểu Tề, dù sao cậu ấy đều biết cả”. Anh xoay người bước đi.

Nói thật, đây là lần đầu tiên cô gặp tình huống này nhưng sự háo thắng trong người trỗi dậy, Tiểu Tề kia bị cô quấy phá nên đành phải đưa cô đến chỗ Đỗ Trường Luân công tác.

Anh đang kiểm tra an toàn lao động ở một khu khai thác khoáng sản. Cho dù mặc quần áo lao động, đội mũ bảo hiểm, nhưng giữa bao người, cô chỉ liếc nhìn một cái là đã thấy được anh.

Thấy bọn họ, anh có chút tức giận: “Tiểu Tề, sao cậu lại đưa phóng viên Lâm đến đây?”

Tiểu Tề nhìn cô, cúi đầu không nói.

“Là tôi bắt cậu ấy đưa đến”. Cô vội vàng giải thích, “Tôi đến để phỏng vấn, phải tiếp xúc với người được phỏng vấn, hiểu công việc của anh. Đây là công việc của tôi”.

“Nhưng ở đây rất nguy hiểm.” Anh nhắc nhở cô.

Đương nhiên cô biết giờ đang là mùa mưa, mấy hôm trước ở đây vừa có trận mưa lớn, nơi này rất nhiều hầm mỏ, lúc nào cũng có thể bị sụt hầm.

“Phóng viên sẽ không vì nguy hiểm mà không đi phỏng vấn”. Cô kiên trì.

Đỗ Trường Luân nhìn cô một cái, “Lúc về tôi sẽ cung cấp tư liệu cho cô, cô vẫn có thể hoàn thành nhiệm vụ.”

“Anh đang hạ thấp công việc của tôi đó”. Cô có chút nóng nảy.

“Thôi được, vậy cô theo tôi xuống giếng mỏ”. Anh dặn người đưa quần áo bảo hộ cho cô.

Lần đầu tiên cô đi vào giếng mỏ tối om dưới lòng đất, nói không sợ là giả, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi nhưng cô cố gắng tỏ vẻ trấn tĩnh.

Bọn họ phải kiểm tra độ an toàn của giếng mỏ, những giếng mỏ cũ sắp bỏ hoang cũng phải đi xem xem có tiềm tàng nguy cơ gì không.

“Cô không cần đi theo nữa, công việc của cô hẳn đã hoàn thành, tôi cho người đưa cô lên”. Anh quay đầu nói với cô.

“Không, tôi muốn đi tiếp”, cô không muốn làm đào binh.

“Cô đừng tùy hứng, cái này không phải là trò đùa”. Khó được lúc anh nói năng nhẹ nhàng.

“Phó chủ tịch, anh yên tâm, tôi là phóng viên, cũng từng đến nhiều nơi nguy hiểm, tôi biết nên làm gì”. Cô kiên trì.

Lúc lên đến mặt đất, cảm giác cả người ướt đẫm mồ hôi.

Sau đó phỏng vấn khá thuận lợi, anh rất phối hợp nhưng chỉ nói đến công việc, rất ít khi nói về bản thân nhưng dù sao cô cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.

Sau đó cô gửi bản thảo cho anh lấy ý kiến, dần dần qua lại, hai người cũng quen thân hơn. Sau đó cô thường xuyên gọi điện thoại cho anh. Thái độ của anh không nhiệt tình mà cũng chẳng xa cách. Thực ra cô không phải là người nói nhiều, lúc làm việc bên ngoài cô thường không gây được thiện cảm với mọi người nhưng trước mặt Đỗ Trường Luân cô luôn nói rất nhiều, cũng không biết là không nên nói nhiều như vậy. Cơ bản đều là cô nói, Đỗ Trường Luân nghe, cho dù là thế cũng cảm thấy rất thỏa mãn. Lúc nói chuyện, trước mắt cô luôn hiện ra ánh mắt ôn hòa mà thoáng u buồn.

Cơm nước xong, lúc ra cửa gặp được vài đồng nghiệp của Lâm Tiểu Trữ, bọn họ vui vẻ chào hỏi.

“Lâm Tiểu Trữ, đi ăn với bạn trai à?”

Mặt Lâm Tiểu Trữ ửng hồng lên, “Nói linh tinh gì thế, là bạn của mình thôi”.

“Đúng thế, mọi người cũng nói gì đâu, chỉ là bạn mà”. Một người khá lớn tuổi đối đáp lại.

Đỗ Trường Luân không nói, chỉ gật đầu với bọn họ thì lại phát hiện trong đó có một phóng viên trông khá quen, nhớ ra chính là bạn học của Quý Hân Nhiên – Triệu Nghệ Hiểu. Hai người từng tham dự hôn lễ của cô. Cô hiển nhiên cũng nhận ra anh, ánh mắt nhìn anh có chút đăm chiêu.

Lúc đến dưới lầu, anh theo quán tính ngẩng đầu nhìn. Cửa sổ tối om. Lại thấy buồn cười, giờ còn có ai chờ anh dưới ánh đèn bàn?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play