>.< Chương này khó dịch quá đi… ta toàn dịch theo ý mình thôi, có lỗi gì các bạn góp ý dùm…>.<

Kỳ Vĩnh Thanh hoàn toàn quên hiện tại chính mình là tân lang, chỉ biết bồi bên cạnh Tịch Dật. Kỳ thực khi nhìn Tịch Dật thống khổ vì hài tử hắn không còn biết gì cả, rất nhanh nhớ đến hình ảnh Ảnh đế cáo ốm, nghĩ đến cú điện thoại kia, nghĩ đến đêm tiêu hồn đó, hắn nghĩ đến rất nhiều việc, trong đầu đầy rẫy những điều mê loạn, như những mảnh nhỏ giống nhau đang chậm rãi ráp lại, Kỳ Vĩnh Thanh đau khổ trước đây tại sao không biết nỗi lòng Tịch Dật chứ, rất đau.

Căn phòng xác thực không xa, nhưng thời gian đến đó lại cảm giác rất lâu. Đến cửa, Tịch Dật đau nhứt hét lên, thân thể ngã xuống, Kỳ Vĩnh Thanh chịu không được chỉ có thể tùy ý sản phụ bán quỳ trên mặt đất. Sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, phía dưới thảm tích một bãi nước lớn, tản mát ra mùi vị kì dị.

“Ngô… A…” Tử cung kịch liệt co rút như có một bàn tay vô hình kéo vùng bụng xuống phía dưới, mồ hôi chậm rãi rơi xuống: “Nước ối… Bị vỡ… Nhanh… Mau vào trong…”

Kỳ Vĩnh Thanh nghe giọng nói khàn khàn suy yếu, đầu ong ong vang lên thanh âm đạp mạnh vào cửa, một tay ôm lấy Tịch Dật vào phòng, nhẹ nhàng đặt hắn xuống giường. Mồ hôi tuôn ra không hề ít hơn Tịch Dật, nhớ lại các tài liệu đã từng xem qua, nước ối bị vỡ hình như hài tử sắp đi ra, lau đi mồ hôi của Tịch Dật, như một sản khoa đầy kinh nghiệm bất an dò hỏi: “Ta phải giúp ngươi như thế nào? Ta phải làm sao?”

Đệm giường mềm mại làm thân thể thư thái một chút, vừa rồi di chuyển làm hài tử di chuyển xuống phái dưới, dừng lại trước sản huyệt, dổng thời không ngừng lướt qua khung xương chậu cứng rắn, Tịch Dật giãy dụa trong đau đớn: “Cửa… Đóng… Lại… Ngô… Còn có… Quần…”

Bên kia, Nhuế lâm cùng mọi người vì vị tân lang đột nhiên mất tích mà lo lắng vạn phần…

Hệ thống lò sưởi rất lớn, Tịch Dật rất nhanh mồ hôi đầm đìa, vài sợi tóc ướt đẫm vướng trên khuôn mặt, khiến hắn tựa hồ vô cùng chật vật, hắn không nói gì, không có tinh lực cũng không có tâm tình, sinh sản là chuyện thực khó khăn, hắn chưa chuẩn bị tốt để nghênh đoán sinh mệnh mới này, sự khẩn trương cùng cơn đau sắp sinh mang đến cũng không thể xua đi nỗi bi thương trong tâm hồn. Dù hô hấp theo như những lời bác sĩ chỉ dẫn Tịch Dật vẫn cảm thấy hô hấp không thông, ngoài sự bất an còn mang theo sự xấu hổ vì bên trong khố gian, những cơn đau do thời kì sinh sản mang đến tựa hồ sản sinh ra hormone hưng phấn làm tính khí chẫm rãi đứng lến. Sự ma sát vô tình như gãi không trúng chỗ ngứa, cơn đau cùng dục vọng bên trong cơ thể càng ngày càng trầm trọng, thở dốc  không phải do thư sướng nhưng lại mang vài phần mị hoặc.

Nhưng cảm giác không chỉ có một mình sản phu…

Giải khai thắt lưng Tịch Dật cùng chiếc quần cực lớn vây khốn, đồng dạn nội khố thực dài rộng để dung nạp thai nhi trong bụng, Kỳ Vĩnh Thanh kinh ngạc phát hiện tính khí bị vải vóc bao vây cư nhiên trong trạng thái hưng phấn, mà địa phương bên dưới thấp thành một mảnh, đũng quần bị dịch thể thấm ướt thâm sắc, dịch thể màu vàng hòa cùng sắc đỏ của sàng đan.

Kỳ Vĩnh Thanh vô thức nuốt nước bọt, xấu hổ phát hiện hạ thể chính mình cũng trướng lên, giống nhau cởi bỏ nội khố, kế tiếp nhìn nơi kia, làm Kỳ Vĩnh Thanh có ý nghĩ tạp giao: hậu đình cơ bản thích chặt kia đang hé ra hợp lại, dịch thể bởi vì bị tiếng rên rĩ mà tràn ra, mà ở phía trên, màu đen bao trùm trên đầu, tính khí thâm sắc ma sát với vùng bụng, một hồi đảo hướng, lại trở về trạng thái cương cứng thật tiến thoái lưỡng nan. Kỳ Vĩnh Thanh toàn thân nóng rực, tiểu phúc lại nổi lên ngọn lửa nho nhỏ, vào thời điểm này cư nhiên có thể…

Hài tử tự nhiên không bởi vì dục vọng của hai vị phụ thân mà chờ đợi, đến thế giới với sự hưng phấn cùng chờ mong là bản năng tối nguyên thủy của mỗi sinh mệch, thai nhi hướng đến thế giới chân chính không ngừng đi ra. Làm đại giới, đối với cơ thể  người mẹ không chút yêu thương mà tàn phá, đối với phụ nữ có thể dựa vào thiên phú trời ban, mà nam nhân, lại là một diễn viên xuất sắc, Tịch Dật đương nhiên không cho chính mình bày ra tư thái đó, điều này làm cho hắn gặp trắc trở khi hoàn thành sứ mệnh.

“Ách… A… A… Đau quá… Ngô…!!”

Sinh sản đến một lúc nào đó thì đau đớn dâng lên, rất lớn, lớn đến nỗi không thể trầm trọng hơn được nữa, cơ thể mở ra nổ lực đẩy mạnh liền gặp cực khổ, thắt lưng nguyên bản hoàn mỹ giờ này thay đổi hoàn toàn hình dạng, cái mông tựa hồ bị thể tích của thai nhi làm lớn một vòng, hai chân giải khai đến mức tận cùng, ngũ quan sạch sẽ nhăn thành một khối, khàn giọng gầm nhẹ nước mắt không ngừng tuôn rơi… Rất đau nhứt…

Kỳ Vĩnh Thanh bị nỗi thống khổ nặng nề của Tịch Dật đánh vào mặt, hắn cảm thấy, Tịch Dật tồn tại một cách hoàn mỹ, phong độ và tài hoa hơn người, tuy rằng hắn đạm bạc nhưng luôn kiên trì với cái mình thích. Giá như đây là giấc mộng, giấc mộng trong hiện thực, cuối cùng chỉ có Tịch Dật là người thực hiện. Cho dù là một bằng hữu tốt, tựa hồ chính mình mong muốn vĩnh viễn không xa rời… Cảm giác mờ mịt này không cam lòng…

Kỳ Vĩnh Thanh chưa từng nghĩ tới, Tịch Dật lại yêu thương đồng tính, chưa từng nghĩ tới, hắn bản chất thanh cao lại chấp nhận mang thai sinh con, nghĩ đến Tịch Dật thống khổ giãy dụa vì tiểu sinh mệnh lại chính là cốt nhục của mình, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh cảm thấy bao la ấm áp làm hắn vô lực nghĩ điều gì khác… Chỉ có cảm xúc ấm áp rõ ràng đó làm hắn không thể dứt bỏ. Tuy rằng quá khứ không thể nhận rõ cảm xúc này là gì, nhưng như cũ khi nhìn đối phương thống khổ trái tim sẽ tự giác co quắp, dường như đã sớm trở thành ràng buộc.

Nhìn những giọt nước mắt trong suốt kia, nội tâm Kỳ Vĩnh Thanh đổ nát, trước khi ý thức được, hắn đã ôn nhu ôm lấy Tịch Dật. Khuôn mặt trắng bệch tiều tụy thấm ướt mồ hôi làm Kỳ Vịnh Thanh yêu thương nhịn không được run rẫy: “Rất đau sao… Xin lỗi… Xin lỗi… Tịch Dật… Xin lỗi…”, không biết vì sao, nhưng chỉ có thể nói như vậy, hình như nhiều sự tình bị mình bỏ quên đi, rất nhiều, đến nỗi làm hắn một mình, đến nỗi khi sinh nở vẫn như cũ lộ ra biểu tình cô độc.

Bị ôm lấy thân thể tìm được một điểm chống đỡ, lời thì thầm xin lỗi không ngừng gián đoạn bên tai, Tịch Dật suyễn khí, trong lòng mắng to Kỳ Vĩnh Thanh là kẻ ngu ngốc! Bất quá, nếu nói mình vì vậy mà khóc tựa hồ có điểm mất mặt… Cho dù sinh sản, vẫn cẩn cẩn dực dực phán đoán ý tứ của Kỳ Vĩnh Thanh, hắn không đến tham gia hôn lễ, hắn bồi bên cạnh mình, hắn không ngừng xin lỗi, hắn hôn lên cái trán ướt sủng… Tịch Dật mệt mỏi… Những hành động này có hay không hàm xúc điều gì, có đúng hay không có hàm ý… Tự tôn cũng tốt, cố chấp cũng được, tựa hồ không có phán đoán nho nhỏ này chính mình sẽ thu được điều gì?

Ta có đúng hay không cũng yêu ngươi?

Kỳ Vĩnh Thanh nhẹ nhàng hôn Tịch Dật, tựa hồ muốn dùng nó xua đi sự thống khổ cùng tịnh mịch của hắn, ta có đúng hay không yêu ngươi… Trong lòng không ngừng hiện lên vấn đề tình cảm này… Ta có đúng hay không cũng yêu ngươi? Nếu không, sao thấy ngươi thống khổ ta lại đau lòng, ta hận mình không thể thay ngươi gánh lấy?

Cơn đau bén nhọn như thân thể bị đâm thủng làm Tịch Dật căng thẳng không ngừng dụng lực xuống phía dưới, thai nhi cuối cùng cũng di chuyển xuống phía dưới một ít, cảm giác khí lực hao hết nhượng hắn phải kìm trụ bụng phụ trợ sinh sản, chua xót mở rộng hai chân, miễn cưỡng kiềm chế sự run rẫy, co quắp, tự hành hạ bản thân, mỗi lần cơn đau kéo đến là mỗi lần hắn dùng lực đẩy thai nhi, đổi lấy sự đau đớn lớn hơn…”A… ” Tịch Dật rên rĩ gào thét, hắn sắp kiệt lực.

Cổ tay bị nắm chặt hiện ra ấn ký hồng hồng, cái loại đau đớn này làm hắn hiểu rõ đối phương rốt cuộc đã phi thường đau đớn như thế nào, mà hắn chỉ có thể làm một người vô tâm, hắn sợ, thời gian càng dài hắn lại càng sợ, hắn sợ Tịch Dật kiên trì không đến bệnh viện sẽ dẫn đến sơ xuất… hắn không dám nghĩ đến nữa, bởi vì… Nỗi sợ hãi này quá băng lãnh.

Thời gian trôi qua không biết bao lâu, hôn lễ gián đoạn vì tân lang “Có việc gấp ly khai”, tân nương sai người thông báo nguyên nhân. Đêm động phòng hoa chúc, Nhuế Lâm nan kham khoài nghi, chẳng lẽ đó là người yêu của Kỳ Vĩnh Thanh! Cho dù dự cảm rất nhỏ, nhưng sao lại cùng một thời gian… ( Tiểu Mộc: Cô ả đang nghi Tịch Dật là người yêu của Vĩnh Thanh >.<//// trực giác của phụ nữ thật đáng sợ… mới nhìn sơ đã nhận ra cả hai có gian tình…)

Trong “Phòng sinh” hai người không rãnh bận tâm chuyện gì khác, thai nhi từ từ di chuyển đến sản huyệt, đầu hài tử quá lớn so với sản huyệt làm Tịch Dật vô cùng thống khổ, hắn hét chói tay, một tay nắm chặt tay áo Kỳ Vĩnh Thanh nhưng nói không ra lời, chỉ có thể nhìn đối phương cầu cứu…

Kỳ Vĩnh Thanh lưu ý vội vã đặt Tịch Dật lên giường, đi tới thân dưới của sản phụ… Khi đó bên trong khố gian đã lộ ra nửa cái đầu tròn tròn hắc sắc, bụng Tịch Dật phập phòng lên xuống đã chậm rãi thay đổi hình dạng, cảm giác được thai nhi đang điều chỉnh tư thế, theo đó là âm thanh rên rĩ trầm thấp, cơ thể run rẫy, Tịch Dật dùng toàn lực. Cõi lòng đầy kinh hỉ, Kỳ Vĩnh Thanh nhẹ nhàng đỡ lấy đầu hài tử, mềm mại ẩm ướt, tiếp đến là đôi vai nhỏ gầy, sau đó toàn bộ trượt ra, thân thể nho nhỏ của hài tử thoát ly cơ thể mẹ…

“Oa… Oa…”

Hài tử vừa sinh ra phi thường có tinh thần chủ động khóc lớn, Kỳ Vĩnh Thanh ôm lấy vật nhỏ liên tục lộn xộn đưa đến cho Tịch Dật. Là một nam hài… Tịch Dật im lặng ngưng mắt nhìn tiểu hài tử đáng yêu sinh trưởng tám tháng trong bụng mình… Là như vậy lẳng lặng nhìn, sau đó từ từ nhắm mắt, lâm vào trạng thái hôn mê… Thân dưới xích lõa chậm rãi chảy ra máu đỏ thẫm.

HOÀN CHÍNH VĂN

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play