Mùa mưa vừa qua, các nông dân bắt đầu ra ruộng gieo trồng hoa màu, khiêng cái cuốc hát bài Trẻ em về nhà, tiếng ca vang dội quanh quẩn trên cánh đồng.

Vài ngày sau, hoa màu lần lượt nảy mầm, một bên trồng cây ngô, một bên trồng đậu phộng.

Lúc tất cả hoa màu đều nẩy mầm sinh trưởng, lúc các phiến là non dài ra chuyển sang màu xanh đậm thì, cây ngô nho nhỏ mới nghẹn nghẹn khuất khuất mà nẩy mầm.

Cỏ dại trên bờ ruộng còn cao hơn nó, hắn cười hì hì nói: Hắc, em là hoa màu sao?

Cây ngô nhỏ trề môi: Chỗ nào không giống? Không phải là lớn lên chậm một chút thôi sao!.

Nói xong cuốn cuốn cái lá, cuối đầu, dáng vẻ rất không vui.

Cỏ dại dùng lá cây thô ráp của mình đụng cây ngô nhỏ một cái: Tức giận rồi?.

Cây ngô nhỏ: Không có.

Cây ngô nhỏ: Tôi vốn yếu đuối, lại sống trên bờ ruộng, cấu tạo và tính chất của đất đai không tốt, sao tôi có thể giống như những cây ngô kia nẩy mầm sinh trưởng tốt như vậy chứ!

Cỏ dại: Cây ngô nhỏ nhà anh là lợi hại nhất, ở trên bờ ruộng cũng có thể nảy mầm..

Nhưng trong ngực đang thổ tào: Một mình cây ngô em ở trên bờ ruộng này, vừa mới ra đời đã cướp dinh dưỡng và hơi nước của đám cỏ dại bọn anh không phải sao? Vẻ mặt lại còn tự hào như vậy…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play