Quân Ngọc Thành mặc phục sức mà đại bá đưa đến, không quen mà kéo váy, lại dùng một cây trâm hồng ngọc vấn mái tóc dài lên. Làm xong mọi chuyện, cuối cùng hắn mới lật gương đồng lên, nhìn về phía người trong gương.

Trong gương đồng mơ hồ phản chiếu ngũ quan tuấn tú, hắn cười khổ một cái, lại duỗi tay sờ lên má trái của mình. Nghe nói khi hắn còn bé, cũng từng là tiểu ca nhi xinh đẹp phấn điêu ngọc trác, đáng tiếc năm mười tuổi, hắn vô ý rơi vào hồ nước, làm gương mặt bi thương, cũng tạo thành một vết sẹo.

Cha của hắn đã từng là ca nhi xuất chúng nhất kinh thành, rất nhiều nam tử tranh nhau muốn thú, nhưng còn hắn, mấy năm này cũng không dám tháo khăn che mặt xuống.

May mà, Triệu Khôn Bằng cũng không chê, vài lần đi chơi với hắn, đều vô cùng dịu dàng… Nghĩ đến vị hôn phu của mình, Quân Ngọc Thành liền cảm thấy ấm áp.

Quân Ngọc Thành là con trai trưởng Quân gia, vốn dĩ có thể hưởng vinh hoa phú quý vĩnh viễn, chỉ tiếc tám năm trước, phụ thân của hắn theo Triệu vương đi Giang Nam giúp nạn thiên tai, lại vô tình gặp phải giặc cướp, vì bảo vệ Triệu vương mà mất mạng.

Phụ thân qua đời, hắn và cha chỉ có thể dựa vào đại bá Quân gia mà sống, thân thể cha hắn vốn cũng không tốt, một nhà đại bá lại rất khắc nghiệt, một hai năm liền qua đời, khi đó hắn chỉ có mười tuổi.

Hạ nhân bên người đều bị đuổi đi, một mình ở trong căn phòng phía sau Quân gia, Quân Ngọc Thành có khi cảm thấy mình có thể trưởng thành, đã là chuyện may mắn.

May mà, không bao lâu nữa, hắn có thể rời khỏi Quân gia —— sau khi phụ thân hắn bảo vệ Triệu vương mà qua đời, Triệu vương đã cho Triệu Vương thế tử Triệu Khôn Bằng đính hôn với hắn, mà hai tháng trước, Triệu vương phủ đã đến Quân gia đưa sính lễ, định ngày thành hôn.

Bôi thuốc mỡ lên khuôn mặt, Quân Ngọc Thành liền đeo khăn che mặt, sau đó đội một chiếc nón có màn che, lúc này mới bước ra khỏi Hải Đường uyển đã ở hai tháng, đi ra ngoài.

Hôm nay là là sinh thần của Nguyên Bình quận chúa, hắn và Nguyên Bình quận chúa vốn không quen, nhưng Triệu Khôn Bằng là huynh trưởng của Nguyên Bình quận chúa, Nguyên Bình quận chúa liền mời hắn.

Đến cửa, Quân Ngọc Thành liền thấy đường huynh Quân Ngọc Như chỉ lớn hơn mình hai tháng đã ở cửa sau, đường huynh là ca nhi duy nhất của đại bá, ngàn chiều vạn sủng mà lớn lên, trước đây luôn luôn mặc vàng mang bạc, mấy hôm nay lại ăn mặc trắng trong thuần khiết, thấy hắn đến liền cười cười: “Đi thôi.”

Quan hệ của Quân Ngọc Thành và đường huynh luôn luôn không tốt, trước đây mỗi lần đường huynh thấy hắn luôn chê cười vài câu, nhưng từ lúc Triệu vương phủ tới tìm hắn, những chuyện như vậy không còn xảy ra, thậm chí chỗ hắn ở, cũng chuyển từ căn phòng phía sau đến Hải Đường Uyển gần chỗ đường huynh.

Tất cả, đều là Triệu Khôn Bằng mang đến.

Hai tháng qua thay đổi nghiêng trời lệch đất, làm Quân Ngọc Thành vô cùng cảm kích Triệu Khôn Bằng, cũng làm hắn cảm thấy tự ti —— hắn thế này, xứng với Triệu Khôn Bằng sao?

Trước đây Triệu gia hoàn toàn không qua lại với Quân gia, hắn vẫn cho là Triệu gia sẽ không thừa nhận chuyện hôn nhân này, nhưng lúc này, hắn rất nhanh sẽ được gả đến Triệu vương phủ.

Quân Ngọc Thành ngẩn ngơ, an tĩnh lên xe ngựa, dưới sự xóc nảy của xe ngựa mà đi xa.

Gần Kinh thành có rất nhiều biệt viện trang viên của quan viên trong kinh, vườn mẫu đơn của Triệu vương là một trong số đó, hôm nay là lúc mẫu đơn nở rộ, lại là ngày sinh thần thứ mười bốn của Triệu vương quận chúa, Triệu vương chính Quân liền làm đại yến ngay vườn mẫu đơn, mời rất nhiều người đến, coi như là để cho người khác nhận thức nữ nhi của mình một chút.

Lúc Quân Ngọc Thành đến vườn mẫu đơn, trước cửa có không ít người, những người này phần lớn đều nhận ra xe ngựa của Quân gia, tất nhiên cũng đoán được thân phận của Quân Ngọc Thành.

“Đây là tiểu ca nhi của Quân gia đi? Lớn lên cũng quá gầy rồi, nghe nói còn phá tướng…”

“Ngươi cẩn thận chút, chớ nói lung tung, cẩn thận chọc giận Triệu vương chính Quân tương lai.”

“Thế tử vô cùng thích mỹ nữ, chẳng lẽ còn thích một tên phá tướng?”

“Ai bảo người ta có ân cứu mạng Triệu vương?”



Những lời này, là cố ý nói cho hắn nghe sao? Quân Ngọc Thành dùng đôi tay run rẩy tháo xuống mũ che mặt, rũ  mí mắt che giấu nỗi buồn trong mắt, thẳng đến khi thấy Triệu Khôn Bằng đang đón khách, cuối cùng mới thở dài một hơi, lại có chút ngượng ngùng.

Triệu Khôn Bằng văn võ song toàn, là thanh niên tài giỏi tuấn tú số một số hai kinh thành, hắn lại trở thành vết nhơ của người này.

Quân Ngọc Thành vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Khôn Bằng. Khi đó Triệu vương phủ mới vừa tới đưa sính lễ, hắn được đại bá đưa đến Hải Đường uyển, bắt thay đổi một bộ y phục lấy từ chỗ đường huynh, một nam nhân mặc trường bào màu đen từ bên ngoài đi tới.

Người nọ anh tuấn cao lớn, trên trán không có nốt chu sa chứng tỏ chưa thành thân,  lúc đầu Quân Ngọc Thành rất hoảng sợ, sau khi biết người này là vị hôn phu của mình, liền đỏ mặt.

Ngày ấy hắn nói năng có chút lộn xộn, lại sợ đối phương ghét bỏ chính, lại sợ không lộ ra khuôn mặt sẽ bị người ta cảm thấy mình có ý lừa dối, sau đó cắn răng kéo khăn che mặt xuống.

Kết quả, Triệu Khôn Bằng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, liền nói không quan tâm đến dung mạo của hắn, làm tảng đá trong lòng hắn lập tức rơi xuống…

“Ngọc Thành, ngươi đã đến rồi.” Thấy Quân Ngọc Thành, Triệu Khôn Bằng cong khóe miệng.

Thấy vẻ mặt của Triệu Khôn Bằng, trên mặt Quân Ngọc Thành nóng lên, rất nhanh liền khẽ nhíu mày —— không biết là xảy ra chuyện gì, trên mặt của hắn lại có chút tê ngứa.

Trên mặt mang khăn che, Quân Ngọc Thành cũng không dám làm bậy, chỉ có thể nhịn, sau đó liền cùng đường huynh đến chỗ Triệu vương chính Quân hành lễ, ít nhiều cha hắn đã từng dạy hắn không ít chuyện, cuối cùng cũng không làm lỗi.

“Tới tìm một chỗ ngồi xuống đi.” Triệu vương chính Quân nhàn nhạt liếc nhìn Quân Ngọc Thành.

Triệu vương chính Quân rất lãnh đạm, Quân Ngọc Thành tránh không được có chút sợ hãi, từ sau khi phụ thân  qua đời chưa từng thấy qua nhiều người như vậy hắn lại không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể cùng đường huynh cái người thành thạo hơn hắn, thậm chí còn có thể cùng Nguyên Bình quận chúa nói đùa vài câu sau đó tìm một chỗ ngồi xuống

Quân Ngọc Như ngồi trong chốc lát, liền rời đi tìm những người khác trò chuyện, thẳng đến khi yến hội bắt đầu mới trở về chỗ ngồi, có lẽ là đã uống rượu, hai gò má của hắn đỏ ửng, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, còn quay qua nhìn Quân Ngọc Thành cười cười: “Ngọc Thành, không cần sợ, sau này cũng sẽ không có những chuyện như vậy.”

Quân Ngọc Thành có chút mờ mịt, còn có tự ti, mọi người đều biết hắn bị phá tướng, còn đường huynh của hắn, hôm nay là tiểu mỹ nhân số một số hai kinh thành, nghĩ đến hình dạng của mình, Quân Ngọc Thành cảm thấy trên mặt của mình càng tê ngứa.

Trong vườn mẫu đơn người đến người đi, trên mặt Quân Ngọc Thành  cũng càng ngày càng ngứa, may mà hắn luôn luôn kiên nhẫn, mới không có làm ra hành động vô lễ, nhưng cuối cùng cũng có chút không yên lòng, mà lúc này, một nha hoàn đưa tới một tờ giấy làm hắn thở dài một hơi.

Triệu Khôn Bằng muốn hắn đến hoa viên gặp mặt.

Triều đại này dù có nhiều yêu cầu với ca nhi khác tiền triều, ca nhi không được tòng Quân không được làm quan, nhưng ca nhi cùng vị hôn phu gặp mặt, cũng không bị cấm, các gia đình khác, ca nhi ra ngoài làm ăn cũng không có nhiều ý kiến, Quân Ngọc Thành đã từng được Triệu Khôn Bằng dẫn ra ngoài, còn ở gặp gỡ Triệu Khôn Bằng nhiều lần khi ở Quân gia, lúc này tất nhiên cũng vui vẻ đi.

Chỉ là đi nửa đường, nha hoàn kia lại biến mất, không chỉ như vậy, còn có một nam tử từ chỗ tối lao ra, đưa tay che kín miệng Quân Ngọc Thành, còn ôm lấy hắn.

Quân Ngọc Thành hốt hoảng, hắn vô cùng mẫn cảm với mùi hương, từ đầu đã đoán được người trước mắt này không phải Triệu Khôn Bằng, không chút nghĩ ngợi liền mở miệng cắn, ra sức giằng co.

Người nọ có lẽ không nghĩ tới hắn sẽ phản kháng, liền kêu một tiếng rồi buông tay ra, nhân cơ hội này, Quân Ngọc Thành lập tức lên tiếng kêu cứu.

“Ngươi cũng dám kêu” Người nọ bị Quân Ngọc Thành dọa sợ, có lẽ hắn muốn kéo y phục Quân Ngọc Thành, nhưng không ngờ không kéo được y phục, lại kéo được khăn che mặt của Quân Ngọc Thành xuống.

Ngày hôm nay trong vườn mẫu đơn giăng đèn kết hoa, bên này tuy hẻo lánh, nhưng trên cây cũng treo đèn, người nọ dựa vào ngọn đèn nhìn rõ diện mạo của Quân Ngọc Thành, không động thủ nữa, ngược lại ngơ ngác đứng tại chỗ không có động tĩnh.

Cũng chính là lúc này, một đám người từ không xa đi tới, bọn họ cầm theo đèn lồng phản chiếu rõ diện mạo của Quân Ngọc Thành, cũng để cho Quân Ngọc Thành thấy được vẻ mặt của người chung quanh.

Sợ, ác ý, kinh ngạc… Nhìn vẻ mặt của mọi người làm Quân Ngọc Thành có chút mơ hồ, vô thức che kín má trái của mình.

Vừa đưa tay, hắn lại lập tức phát hiện không đúng, trên mặt hắn tuy rằng có sẹo, nhưng da mặt vô cùng láng mịn, nhưng bây giờ, trên mặt hắn lại sần sùi.

Đây là có chuyện gì? Quân Ngọc Thành kinh hoảng, chỉ cảm thấy trên mặt càng ngày càng ngứa, vô thức, hắn nhớ tới thuốc mỡ chính Quân của đại bá đưa tới.

“Cha, trên đời này tại sao có thể có người lớn lên xấu xí như vậy? Người như vậy làm sao có thể làm tẩu tử của ta?” Giọng nói trong trẻo của Nguyên Bình quận chúa đột nhiên vang lên.

Lông mày của Triệu vương chính Quân cũng nhíu lại thật chặc, trong mắt tràn đầy chán ghét: “Ngươi làm sao lại chạy tới nơi này?”

”Chính là Khôn Bằng ca gọi ta tới, kết quả người này đột nhiên nhảy ra…” Quân Ngọc Thành bụm mặt rét run. Tuy hắn chưa thấy vẻ mặt mình, nhưng cũng biết rõ xảy ra chuyện này chính là do thuốc mỡ có vấn đề.

Chỉ là, hắn nói sẽ có người tin sao? Dáng vẻ khinh bỉ của những người xung quanh làm Quân Ngọc Thành nhịn không được lạnh run, lúc này, hắn vô cùng muốn gặp Triệu Khôn Bằng.

Không biết có nghe được tiếng gọi trong tim hắn hay không, Triệu Khôn Bằng vừa lúc từ đàng xa đi tới, Quân Ngọc Thành thấy người kia, liền cảm thấy vô cùng mừng rỡ.

Nhưng mà, lúc Triệu Khôn Bằng nhìn về phía hắn, trong mắt không có chút ấm áp nào : “Ta vốn dĩ không có tìm ngươi, một mình ngươi tới nơi này làm gì?”

Triệu Khôn Bằng đang hỏi hắn, thế nhưng trước đó người kia quả thật cầm tờ giấy mà Triệu Khôn Bằng tự tay viết, Quân Ngọc Thành có chút mơ hồ, người muốn tập kích hắn lúc trước đột nhiên đứng dậy: “Biểu ca, người này một mình đến chỗ như vậy, còn có thể làm cái gì? Nhất định là để hẹn hò tình lang.”

Người tập kích mình lại là biểu đệ của Triệu Khôn Bằng? Quân Ngọc Thành còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe người mập mạp mặt rỗ kia lại nói: “Biểu ca, mới vừa rồi hắn còn muốn câu dẫn ta, cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình ra sao! Dáng vẻ này không phải muốn dọa người sao? Hắn nhất định là biết biểu ca muốn từ hôn, liền vội vã tìm người khác!”

Câu dẫn? Từ hôn? Quân Ngọc Thành không dám tin nhìn về phía Triệu Khôn Bằng, muốn có được một câu phủ định, nhưng mà Triệu Khôn Bằng không nói gì.

Từ lúc Triệu vương phủ nhắc tới việc đính hôn, từ sau khi gặp Triệu Khôn Bằng, trái tim Quân Ngọc Thành toàn bộ đều đặt ở trên người Triệu Khôn Bằng, chỉ cần nhớ tới Triệu Khôn Bằng, đã cảm thấy ngọt ngào, chỉ hai tháng ngắn ngủi, Triệu Khôn Bằng cũng đã thành người quan trọng nhất của hắn.

Chỉ là hiện tại, cái người nói không thèm để ý hắn xấu xí, sẽ bảo vệ hắn, đang dùng vẻ mặt chán ghét nhìn hắn!

Tay Quân Ngọc Thành run rẩy vô cùng, hắn không che mặt, chỉ là cầm chặt lấy váy, nhìn chằm chằm Triệu Khôn Bằng, vào giờ khắc này, hắn không nghe được âm thanh chung quanh, nhìn không thấy dáng vẻ chán ghét của người chung quanh, thầm muốn nghe lời phủ định của Triệu Khôn Bằng.

“Cha, Quân Ngọc Thành tướng mạo xấu xí lẳng lơ ong bướm, ta muốn từ hôn!” Triệu Khôn Bằng nhìn thoáng qua ca nhi ăn mặt đẹp đẽ đứng dưới ánh đèn rồi lại nhìn vào ca nhi có khuôn mặt sưng tấy, như đinh đóng cột mà nói.

Phụ thân của hắn buộc hắn cưới một ca nhi phá tướng thì thôi đi, người này cũng không biết tự lượng sức, thế mà lại mơ mộng muốn gả cho hắn, thực ghê tởm.

Hắn đã sớm thề muốn kết hôn với ca nhi đẹp nhất trên đời này, làm sao có thể cưới cái người quái dị này? Càng chưa nói đến người người quái dị lại luôn ỷ vào có hôn ước mà ước hiếp huynh trưởng… Nghĩ đến Quân Ngọc Như như bị khổ sở, Triệu Khôn Bằng liền trừng mắt nhìn Quân Ngọc Thành, chỉ là nhìn thấy đôi mắt đau khổ của Quân Ngọc Thành, hắn lại nhịn không được lỡ một nhịp.

Nhưng hắn cũng không thấy áy náy, để biểu đệ của mình tập kích hắn, mặc dù là để có thể giải trừ hôn ước, nhưng cũng là muốn tốt cho Quân Ngọc Thành, Quân Ngọc Thành đã phá tướng, biểu đệ của hắn chịu cưới, cũng là phúc của Quân Ngọc Thành.

“Đúng đúng, người này nhất định là lẳng lơ ong bướm.” Biểu đệ Triệu Khôn Bằng đột nhiên nói, đồng thời cách xa Quân Ngọc Thành, cũng không quên biện giải cho mình: “Cũng không biết hắn ở chỗ này chờ ai, may là ta không chạm hắn, nếu không đã bị quấn lấy.”

Biểu đệ như vậy rõ ràng là không muốn cưới Quân Ngọc Thành, Triệu Khôn Bằng hơi sững sờ, nhìn về phía Quân Ngọc Thành.

Trước đây Quân Ngọc Thành cho hắn nhìn mặt mình, hắn chỉ liếc một cái không thèm nhìn nữa, nhưng cũng biết người này cũng không phải dáng vẻ như hôm nay, cũng không biết trên mặt hắn có cái gì, mới làm bản thân thành dáng vẻ này, hay là, khi đó người này bôi rất nhiều phấn?

Vốn dĩ hắn đã tính toán tốt, ngày hôm nay biểu đệ hẳn sẽ làm như có tư tình với Quân Ngọc Thành, hắn liền có thể quang minh chính đại từ hôn, thuận tiện gả Quân Ngọc Thành cho biểu đệ hắn—— tuy rằng dáng vẻ Quân Ngọc Thành không tốt, nhưng gia thế lại rất tốt, nghe nói cha hắn đã để lại một phần đồ cưới phong phú, phối với biểu đệ hắn cũng không tệ.

Chỉ tiếc dáng vẻ Quân Ngọc Thành bây giờ thực  kinh khủng, liền làm cho biểu đệ hắn không chịu nổi mà phủi sạch quan hệ… Nhưng mà, tuy rằng không  bắt được Quân Ngọc Thành và người khác có tư tình, nhưng dáng vẻ này của Quân Ngọc Thành, đã làm hắn có đủ lý do từ hôn.

Hắn có thể cưới một ca nhi trên mặt có sẹo, lại tuyệt đối không thể cưới một ca nhi có dáng vẻ kinh khủng như thế.

Nghĩ đến mình có thể thành công từ hôn, còn có thể thuận tiện giúp Quân Ngọc Như hết giận, tâm trạng Triệu Khôn Bằng thật tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play