Mưa suốt một đêm, ngày hôm sau trời trong trẻo, trong phòng chăn nệm ướt hết.

Đồng Nhi phơi chăn nệm, Khương Lê ngồi ở trong phòng, trên bàn để một xấp đế giày. Đây cũng là chuyện mỗi ngày nàng phải làm, đóng xong năm mươi cái đế giày, nhưng chỉ được một xâu tiền. Tiền ở trong núi không dùng gì, Đồng Nhi cũng không thể xuống núi, chỉ có thể chờ người bán hàng rong lên núi, từ trong tay hắn mua ít kẹo bánh ăn.

Đây là sự xa xỉ duy nhất của Khương Lê và Đồng Nhi.

Từ cửa sổ nhìn ra thấy Đồng Nhi dẫm lên ghế phơi chăn nệm, cách đó không xa có ni cô mặc đạo bào màu xám đi qua, cũng không thèm liếc nhìn bọn họ một cái.

Bọn họ sai sử không nổi đám ni cô này, mà lúc trước Khương Lê phạm sai bị đưa đến nơi này, dẫn theo bên người chỉ có một mình Đồng Nhi. Đồng Nhi là nha hoàn Diệp Trân Trân chọn cho Khương Lê, vẫn luôn ở bên người Khương Lê.

Tiểu nha đầu tính tình còn rất lớn, nhìn bóng dáng hai ni cô đi xa, “Hừ” một tiếng, mắng: “Gà mái không có lông!”

Khương Lê biết buổi sáng nàng ấy muốn lấy chăn nệm khô bị cự tuyệt, trong lòng không thoải mái mới mắng, không khỏi bật cười.

Có dạng chủ tử nào sẽ có dạng người hầu đó, Đồng Nhi ở chỗ này ngây người sáu năm vẫn như thế, chắc hẳn tính tình Khương nhị tiểu thư trước kia càng quyết liệt. Ngẫm lại cũng phải, nếu không quyết liệt, cũng làm không ra chuyện tức giận mà tự vẫn.

Người có tính tình quyết liệt như vậy, sau khi đẩy mẹ kế sinh non sẽ kêu oan sao?

Khương Lê nhớ đến từ trong miệng Đồng Nhi hỏi thăm ra chút chuyện này, nghe nói Khương nhị tiểu thư liều chết không thừa nhận thương tổn mẹ kế. Khương Lê nghĩ, nếu thật là nàng ấy làm, hẳn là sẽ đúng lý hợp tình mà lớn tiếng thừa nhận.

Nhưng mà hiện tại những chuyện đó cũng không quan trọng rồi.

Đồng Nhi phơi xong chăn trở về, thì ngồi bên cạnh Khương Lê. Nàng bị Khương Lê dọa sợ rồi, sợ không để ý một cái Khương Lê lại nhảy hồ, mấy ngày này đều canh chừng Khương Lê một tấc cũng không rời. Thấy Khương Lê ngây người, thì tự mình cầm đế giày lên làm, Khương Lê nhìn đầu ngón tay của tiểu nha đầu lỗ kim chằng chịt, ném đế giày qua một bên, nói: “Đừng làm nữa.”

“Hả?” Đồng Nhi khó hiểu, “Qua ba ngày nữa người bán hàng rong đến rồi, cô nương không phải muốn ăn kẹo mạch nha sao?”

Khương Lê lắc đầu, hỏi ngược lại: “Ngươi muốn cả đời ngồi ở chỗ này, rồi chờ kẹo mạch nha mỗi tháng sao?”

“Đương nhiên không muốn.” Đồng Nhi hỏi, “Nhưng chúng ta hiện tại ở chỗ này cũng không ra được nha.” Dứt lời lại lầu bầu nói: “ Lúc trước đã viết thư cho lão gia, cho Diệp gia lão phu nhân rồi, làm sao cũng không có lấy một cái hồi âm.” Khuôn mặt nhỏ của Đồng Nhi buồn bã, “Không phải là đã quên chúng ta rồi chứ.”

Khương Lê thở dài, đừng nói là gửi thư, chỉ sợ nhất cử nhất động của bọn họ đều ở dưới mí mắt của người ta. Thông thường tiểu thư nhà người ta phạm sai lầm đưa đến từ đường, bởi vì gia chủ đưa bạc nhờ cậy chăm sóc, người của am ni cô đối đãi với bọn họ cũng không đến mức kém đi nơi nào. Mà ni cô nơi này rõ ràng chính là làm khó dễ, sau khi Khương Lê sinh bệnh, thậm chí đại phu cũng không mời, chỉ sợ tất cả đều là chủ ý của thành Yến Kinh.

Về phần là vị nào, không cần đoán cũng biết là vị kế thất phu nhân đó.

Nếu Khương Lê thật sự làm bà ta đẻ non, Quý Thục Nhiên khẳng định sẽ không bỏ qua cho Khương Lê, nếu Khương Lê không làm bà ta đẻ non, Quý Thục Nhiên diễn vở kịch này, mục đích cũng là không buông tha Khương Lê.

Huống chi hiện tại hôn sự của Khương Lê cũng đã bị đoạt, cái gì Khương Lê cũng không có, một nhà ngoại bị nàng xa cách chưa từng lui tới? Đích nữ bị vứt bỏ, ở cái địa phương này, coi như bị giết, cũng không làm nên cái sóng gió gì.

Nhưng vì cái gì Quý Thục Nhiên không hạ sát thủ với nàng?

Khương Lê không cho rằng đối phương đây là nhân từ nương tay, có lẽ là chính mình đối với vị kế thất phu nhân kia, hoặc là đối với Khương gia còn có chỗ dùng. Không phải thường xuyên có chuyện như vậy sao, nữ nhi bị coi như đá kê chân cùng người liên hôn, vì lót đường làm quan cho phụ huynh(cha anh), tựa như Thẩm Ngọc Dung. 

Bất đồng chính là, Thẩm Ngọc Dung đem chính hắn coi như lợi thế liên hôn, mà đem Tiết Phương Phỉ coi như chướng ngại vật.

Khương nhị tiểu thư làm nàng nghĩ tới chính mình, giống nhau 

bị người khác cướp đi thứ của mình, giống nhau bị tu hú chiếm tổ, giống nhau không có cách nào biện giải cho chính mình.

Đồng Nhi nhìn chằm chằm sắc mặt Khương Lê trầm xuống, không khỏi rùng mình một cái.

Không biết vì sao, Đồng Nhi cảm thấy nhị tiểu thư từ sau khi tỉnh lại, trở nên có chút kỳ quái. Nhị tiểu thư trước nay đều là có một nói một có hai nói hai, nghĩ sao nói vậy. Thậm chí từng đánh nhau với ni cô của am ni cô, dễ kích động, cũng dễ tức giận, đương nhiên, đây cũng không phải nhị tiểu thư sai, tất cả đều là những người xấu đó sai.

Chỉ là sau khi nhị tiểu thư tỉnh lại, vẫn chưa bao giờ tức giận qua. Nàng ôn ôn hòa hòa, nói chuyện cũng trở nên chậm rãi nhẹ nhàng, làm cho người ta không biết nàng suy nghĩ cái gì. Mà lúc nàng suy tư không nói lời nào, Đồng Nhi cảm thấy có chút sợ hãi.

Ngón tay Khương Lê lướt qua miếng đế giày đã thêu xong ở trước mặt, đường thêu miếng đế giày tinh mịn, Đồng Nhi tuy rằng có chút ồn ào, nhưng mà việc may vá xác thật không tồi.

Nàng phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này.

Tiết Phương Phỉ thành Yến Kinh hẳn là đã chết, nhưng hai kẻ súc sinh Vĩnh Ninh công chúa và Thẩm Ngọc Dung lấp liếm như thế nào, nàng không biết. Nàng còn muốn đi nhìn Tiết Chiêu một lần nữa, còn phải nghĩ biện pháp trở về Đồng Hương một chuyến, Tiết Hoài Viễn đã chết, hai người nhi nữ(con trai và con gái) cũng đã chết, ai nhặt xác cho ông chứ? Nàng còn chưa nhìn mặt Tiết Hoài Viễn lần cuối.

Nàng phải rời khỏi nơi này, nhưng hiện nay trong thành Yến Kinh, toàn bộ Yến triều không còn người nào nhớ đến Khương Lê nàng, một người không có người nhớ đến, thì sẽ không được ai mang ra khỏi nơi này.

Một khi đã như vậy, vậy chỉ có chủ động rời khỏi nơi này.

Không ai nhớ đến, thì làm cho thế nhân nhớ lại, cũng không phải chuyện khó làm.

Khương Lê đột nhiên cười.

Đồng Nhi giật mình nhìn nàng, đây vẫn là mấy ngày nay, Khương Lê lần đầu tiên cười, không phải như trước cười lạnh hoặc là cười khổ, là tâm trạng sung sướng, thư thái cười. Vừa cười một cái, làm cho sắc mặt khô vàng của nàng chỉ một thoáng sinh động lên, rực rỡ như hoa buổi sớm.

“Đồng Nhi,” Khương Lê hỏi nàng: “Ngươi nói có người bán hàng rong sẽ lên núi?”

“Đúng vậy,” Đồng Nhi nói: “ Người bán hàng rong họ Trương hàng năm đến đây vào buổi trưa mùng 10 tháng năm, chúng ta đều cùng hắn nói tốt rồi, nếu là có bánh kẹo ngon, thì tới chỗ này của chúng ta trước, tùy chúng ta chọn.”

Đúng là nha hoàn nhà giàu, mặc dù nghèo túng, mặc dù chỉ lấy ra được một chuỗi tiền đồng, lời nói lên còn rất có khí thế.

“Có rất nhiều kẹo sao?” Khương Lê hỏi.

“Rất nhiều nha.” Đồng Nhi hỏi, “Cô nương muốn ăn kẹo à?”

Khương Lê cười cười: “Muốn chứ.”

Quá khổ, bởi vì quá khổ rồi, cho nên nhớ tới tư vị mật đường ngọt ngào, chút kẹo bánh này có thể làm cho nàng nếm đến vị ngọt, cũng có thể làm một số người cảm thấy chua xót.

Đồng Nhi cao hứng phấn chấn nói: “Cô nương muốn ăn kẹo thì tốt rồi, trước đó vài ngày chúng ta đã tích cóp nhiều chút tiền đồng, có thể đổi vài giỏ, cô nương muốn ăn bao nhiêu cũng được!”

Khương Lê nói: “Ngươi nói gần đây chính là Hạc Lâm tự nhỉ?”

Đồng Nhi ngốc ngốc nhìn nàng, hỏi: “Cô nương cũng muốn đi dâng hương sao?”

“Không.” Khương Lê nói: “Ta không tin Phật.”

Đồng Nhi khó hiểu.

Khương Lê ý cười càng nhu hòa một chút, nàng nói: “Phật có cái gì tốt để tin.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play