Chu Thành và Tiểu Phong Tử mãi mới chịu lề mề rời khỏi tổ, nhưng cơn buồn ngủ của hai người này cũng bị vị khách không mời dập tắt rất nhanh.
“Chuyện gì thế?” Tiểu Phong Tử hết nhìn tôi, nhìn Hoa Hoa, lại nhìn cậu con trai mới xuất hiện, đầu lắc như trống bỏi, “Con riêng của hai người đấy à?”
Chu Thành kéo nhãi ranh nhí nhố nhà mình ra phía sau, nhìn Hoa Hoa, khóe miệng khẽ cong cong, “Mừng trở về.”
Hoa Hoa nở nụ cười lần thứ hai sau khi gặp lại, nhưng khác với vẻ hồi hộp xúc động lúc nãy, hiện giờ cậu trầm tĩnh hơn, như một đứa nhỏ rốt cuộc đã được về nhà, an tâm, kiên định.
Êu này Chu Thành là mẹ em đó à?
“Vị này là…” Ánh mắt Chu Thành chuyển sang cậu con trai nọ.
Cậu nhóc lại không chút do dự gập người chín mươi độ, “Chào đại ca ạ!”
Chu Thành bị tư thế này chọc cười, “Tôi tên Chu Thành, cậu cứ gọi tên là được.”
Cậu nhóc suy nghĩ một lát, gật đầu, “Chào anh Chu ạ!”
Tiểu Phong Tử từ phía sau ló mặt ra, hình như cảm thấy tình hình trước mắt cực kỳ thú vị, nói theo, “Tôi tên Dung Khải.”
Cậu nhóc không phụ sự mong đợi của mọi người, “Chào anh Dung ạ!”
Chỉ còn lại tôi là chưa báo danh, đâu thể một mình thoát ly quần chúng được nhỉ?
“Xin chào, tôi là Phùng Nhất Lộ.”
Cậu nhóc ngẩn người nhìn tôi vài giây, đột nhiên há miệng lặp lại câu chào vang dội lúc trước, “Chào đại ca ạ!”
Chu Thành cười, đẩy đẩy tôi, “Xem ra cậu được đối xử đặc biệt rồi.”
Nói thật, tôi chẳng cần được đối xử đặc biệt, nói thật, tôi không thích thế này, tự nhiên ở đâu nhảy ra một thằng nhỏ, nói thật, tôi rất muốn quát lên, mẹ kiếp mày là ai?
“Em là Lý Tiểu Bảo, là sư đệ của Đại Hoa!” Cậu nhóc như thể nghe được tiếng lòng tôi, toét miệng cười ngây thơ rạng rỡ, “Đại Hoa nói anh trai ảnh tên là Phùng Nhất Lộ, nên anh cũng là đại ca của em!”
Hoa Hoa bước đến, xoa đầu cậu nhóc, nở nụ cười thật dịu dàng, sau đó lấy điện thoại ra, bắt đầu đánh chữ.
Tôi kiên nhẫn đợi, giống như vô số lần trước đây.
“Anh gõ vậy chậm lắm, để em nói cho!” Cậu nhóc thình lình lên tiếng.
Hoa Hoa ngừng lại, một lát sau, gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cậu nhóc toét miệng cười, bộ dạng thật sự rất đáng yêu.
Tôi quay mặt đi, chẳng rõ tại sao, tôi không thích nhìn hai người này nói chuyện. Đúng vậy, tuy không lên tiếng, nhưng bọn họ đang nói chuyện bằng mắt, thứ ăn ý đó giống như một đám mây đen, ùn ùn kéo đến che khuất niềm vui Hoa Hoa trở về, biến tâm trạng tôi thành một mảng màu trà ảm đạm.
Lý Tiểu Bảo, nam, mười tám tuổi, sống tại đây, nhà ở ngoại thành, gặp Hoa Hoa khi đang học nghề, vì là đồng hương nên thân thiết rất nhanh, vào nhà hàng sau Hoa Hoa nửa năm, nên tự xưng là sư đệ. Nghe nói Hoa Hoa muốn về nhà, lại nghe nói anh trai của Hoa Hoa mở nhà hàng, bèn cầu xin Hoa Hoa cho đi theo. Thứ nhất, tiếp tục học nghề rất khổ, lại kiếm không ra tiền, thứ hai, nơi này cũng gần nhà, về thăm cha mẹ rất tiện lợi.
Khi nói chuyện, chúng tôi đã vào phòng khách ngồi, đợi Lý Tiểu Bảo giải thích xong, tư duy của tôi vẫn còn chưa thông suốt.
Đứa nhỏ này muốn ở bên cạnh Hoa Hoa từ nay về sau?
Giao diện tin nhắn quen thuộc xuất hiện trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu, Hoa Hoa gầy hơn, đen hơn hồi còn ở nhà, trước đây khuôn mặt cậu vẫn còn một vài đường nét mượt mà, nhìn từ góc nào đó vẫn giống một đứa trẻ, nhưng giờ tất cả đã hoàn toàn tiêu biến, Hoa Hoa trong trí nhớ và Hoa Hoa đang ngồi trước mặt tôi không cách nào trùng lặp, tôi cố gắng thử vài lần, rất vất vả, nhưng vẫn không làm được.
Có lẽ bởi tôi mãi không phản ứng, Hoa Hoa lại lắc lắc điện thoại, giờ tôi mới đọc được dòng chữ viết bên trên: Anh, anh nhận cậu ấy đi, được không?
Tôi không biết.
Đây không phải vấn đề được hay không, mà là đột nhiên từ đâu đó xuất hiện một nhân vật ngoài dự đoán, phá hỏng hết kịch bản trước kia của tôi.
Nhưng, kịch bản trước kia của tôi là như thế nào? Tôi mong Hoa Hoa trở về? Sau đó thì sao?
Thực ra tôi chẳng có kịch bản nào cả. Tôi chỉ muốn thuận theo tự nhiên, tôi nghĩ dù thế nào thì ông trời cũng sẽ sắp đặt hết, tôi nghĩ…
Thình lình có người vỗ lưng tôi, quay lại nhìn, là Chu Thành. Hắn không nhìn tôi, động tác cũng rất khẽ, nhè nhẹ vỗ vài lần, giống như đang thì thầm, không sao rồi, không sao rồi, nhưng ngoài miệng thì hắn nói chuyện với Hoa Hoa, “Học lâu vậy rồi, tốt xấu gì cũng phải thể hiện chút tài năng cho bọn tôi chứ nhỉ?”
“Đúng đúng đúng, nhanh lên đi, tôi đói chết rồi đây này!” Tiểu Phong Tử chân thành phụ họa.
Hoa Hoa vui vẻ đáp ứng, đứng dậy đi vào nhà bếp, rất quen thuộc.
Lý Tiểu Bảo cũng đi theo, “Đại Hoa, em làm trợ thủ cho anh!”
Tiểu Phong Tử ngồi không yên, chạy theo, “Tôi muốn gọi món!”
“Cậu xem trong tủ lạnh còn gì trước đã.” Chu Thành dặn dò với tấm lưng cuống quýt nọ, sau đó chuyển mắt về, nhìn tôi, nở nụ cười ý nhị sâu xa, “Đứa nhỏ ngoan quá, nhỉ?”
Tôi (-_-|||), “Ừ, biết anh coi người ta như bảo bối rồi, không cần khoe nữa.”
Chu Thành 囧, “Ai nói Dung Khải, tôi nói Lý Tiểu Bảo cơ mà.”
Lần này đến lượt tôi xấu hổ, “À, tôi cứ tưởng… Dù sao đứa nào cũng ngoan, ừ, đứa nào cũng hay.”
Không bao lâu sau, mùi đồ ăn thơm nức tỏa ra từ phòng bếp, ai ngửi cũng phải đói bụng.
Tôi và Chu Thành nhìn nhau, nhìn thấy vui mừng trong ánh mắt nhau — Một năm rưỡi này của Hoa Hoa thật đúng là không uổng phí!
“Tôi nghe Dung Khải nói đầu bếp nhà hàng vừa đòi tăng lương.” Chu Thành đột nhiên nói, “Hay là nhân dịp này sa thải đi, để hai bọn họ vào làm.”
Tôi hơi lưỡng lự, “Không hay lắm đâu…”
Chu Thành lại nói, “Yên tâm, dạo này làm nghề ấy rất dễ tìm việc mới, hơn nữa nếu đã mở miệng đòi tăng lương, tức là đã có tư tưởng đục khoét.”
Tôi nhướn mày, im lặng hỏi, thật chứ?
Chu Thành khẽ gật đầu, im lặng đáp, cứ yên một trăm hai mươi cái tâm.
Bàn chuyện nghiêm túc xong, Chu Thành lại khôi phục bộ dáng tiên phong đạo cốt, xa xăm nói, “Cho nên, đứa bé kia ở lại được chứ?”
Khóe miệng tôi giật giật, “Trông tôi lạnh lùng tàn nhẫn đến thế cơ à?”
Chu Thành cười, thình lình ghé sát vào tôi, hạ giọng, “Cậu ta và Hoa Điêu không có gì đâu.”
Tôi bất giác muốn hỏi lại “Làm sao anh biết?”, cũng may cái đầu phản ứng nhanh hơn cái miệng, phanh lại kịp thời, đổi thành trừng mắt lạnh lùng nhìn, “Anh có ý gì?”
Chu Thành nhún vai, rất vô tội, “Không có ý gì.”
Tôi híp mắt, nghiến răng, “Dẹp đi, rõ ràng anh có ý gì đó.”
Chu Thành cười, rất sảng khoái, “So ra thế nào vẫn kém ý của cậu…”
…
Tiểu Phong Tử bưng một bàn đồ ăn đứng trong phòng khách, tôi nhìn mà sững sờ, “Tiết mục gì thế này? Cuộc thi Vua đầu bếp à?”
Tay nghề của Hoa Hoa trước sau như một, càng thơm thì ăn càng ngon, mới đầu tôi nghĩ đầu bếp hiện tại đã giỏi lắm rồi, nhưng giờ so ra, thẳng thắn không thiên vị, Hoa Hoa vẫn cao hơn một bậc, hoặc là, không chỉ một bậc. Một năm rưỡi tôi luyện Hoa Hoa từ có thể làm đồ ăn thành làm đồ ăn cực ngon, từ một người đàn ông thành một người đàn ông chuẩn mực. Trước kia, thi thoảng đôi mắt cậu vẫn ẩn hiện một chút hoang mang, đó là sự lo lắng về tương lai, sự thấp thỏm về cuộc sống, còn có những cảm xúc rất khó miêu tả. Nhưng hiện tại, bếp trưởng Hoa đứng trước cửa phòng bếp, mỉm cười chờ đợi thực khách kiểm duyệt, không có thấp thỏm, chỉ có kiên định, không có hoang mang, chỉ có thản nhiên.
Từ non nớt biến thành chín chắn là quá trình tất yếu của một con người, tôi nghĩ mình phải nên mừng thay cho Hoa Hoa, nhưng chẳng biết tại sao tôi không thể nào vui mừng được.
Tay nghề của Lý Tiểu Bảo rõ ràng vẫn dừng lại tại giai đoạn phụ bếp, nhưng kỹ thuật dùng dao quả thực không tồi, thái chỉ hay xắt hạt lựu đều ngay ngắn chỉnh tề, xinh đẹp vô cùng. Nhà hàng nhỏ của tôi không cần tới hai đầu bếp, cho nên một bếp trưởng, một phụ bếp là cực kỳ hợp lý.
Nếu đã quyết định cho ở lại, tất nhiên cũng phải sắp xếp chỗ ngủ, Chu Thành và Tiểu Phong Tử bây giờ chung một phòng, phòng còn trống để cho Hoa Hoa và Lý Tiểu Bảo.
“Sao hai người không chung phòng đi?” Lúc Tiểu Phong Tử hỏi câu này, Hoa Hoa đang xếp gối đầu lên giường, tôi hỗ trợ lau cửa sổ, Lý Tiểu Bảo nghiên cứu tủ quần áo xem nên xếp đồ của mình ở đâu, Chu Thành tựa vào bậu cửa, nhìn.
Lời vừa ra miệng, cả ba người bọn tôi cùng dừng lại — Chu Thành vốn từ đầu đã đứng im.
Tôi thề là câu vừa rồi hoặc Tiểu Phong Tử nói không suy nghĩ, hoặc cậu ta mất trí nhớ rồi!
Đột nhiên im lặng ngập tràn, Tiểu Phong Tử nhìn tôi, nhìn Hoa Hoa, rồi lại nhìn Chu Thành, thình lình toét miệng cười hề hề, “À à, hình thể hai người không thích hợp, xem Tiểu Bảo nhỏ nhắn thế kia, ở cùng Hoa Hoa là vừa đẹp! Ha ha…”
Tuy rằng che giấu quá vụng, nhưng tôi vẫn thấy may vì tại thời khắc quan trọng, ký ức của cậu ta đã tự mò về.
Vì sao Hoa Hoa bỏ đi, trong lòng ai cũng hiểu, chỉ là đương sự thoạt nhìn rất tự nhiên, nên tôi cũng nhiệt tình phối hợp, vì thế chuyện liền giống như Hoa Hoa chỉ đơn thuần rời nhà đi học, học xong thì trở về. Những gì xảy ra trước một năm rưỡi đó, thật sự không phải tươi sáng ngập tràn, nhưng được niềm vui cố tình che giấu, ấy là hi vọng của mỗi người.
Hết thảy đều tốt.
Tiểu Phong Tử không kéo dài chủ đề này, tôi biết ơn đến nỗi chỉ muốn vỗ đầu cậu ta vài cái.Chẳng biết Chu Thành dùng biên pháp gì, hai ngày sau, hai nhân viên nhà bếp cùng từ chức, hơn nữa còn từ chức rất hoan hỉ, chỉ cảm ơn rối rít chứ không oán hận gì tôi. Lại một lần nữa, tôi không thể không cảm khái Chu Thành thủ đoạn cao siêu. Cứ thế, Hoa Hoa và Lý Tiểu Bảo nghiễm nhiên nhận việc, mấy ngày kế tiếp, một số khách quen nhận xét hương vị đồ ăn hơi thay đổi, đương nhiên có người thích, có người không, nhưng thích vẫn chiếm đại đa số.
Trước khi Hoa Hoa trở lại, tôi không thường tới quán, vì công việc cứ chạy đều theo quỹ đạo, nên thi thoảng tôi chỉ đến xem một lát. Nhưng bây giờ Hoa Hoa đã về, chung quy vẫn cần thời gian thích ứng, nên tôi quay lại làm ông chủ kiêm nhân viên thu ngân. Tiểu Phong Tử và Chu Thành hiện tại đã hoàn toàn rút khỏi nhà hàng, tài vụ vẫn do Tiểu Phong Tử quản lý, nhưng tôi chỉ cần mang sổ sách đến cho cậu tính toán mỗi tháng là xong.
Hoa Hoa và Lý Tiểu Bảo thích nghi còn nhanh hơn cả tưởng tượng của tôi, chỉ trong một tuần, hai người đã trở thành chủ nhân mới của nhà bếp, phối hợp cực kỳ ăn ý, hoàn toàn không cần tôi trợ giúp bên cạnh. Đôi lúc vắng khách, tôi ngồi phía trước nhàm chán quá thì chạy vào bếp, phần lớn thời gian đều là Lý Tiểu Bảo nói chuyện với tôi, bởi vì Lý Tiểu Bảo ngại Hoa Hoa đánh chữ chậm, nên lần nào cũng cướp lời của cậu.
Một hôm, có khách yêu muốn ăn thật cay, tôi bưng đồ ăn vào bếp định nhờ Hoa Hoa xào lại, chẳng ngờ nhìn thấy cậu và Lý Tiểu Bảo đang ra hiệu bằng tay, người này làm vài động tác, người kia cũng làm vài động tác, có qua có lại, không khí cực kỳ vui tươi. Hơn nửa ngày tôi mới kịp nhận ra, đó là ngôn ngữ ký hiệu, ngôn ngữ của người câm điếc. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa Hoa trò chuyện bằng tay, tôi có thể khẳng định trước một năm rưỡi nọ cậu không biết thứ này, nhưng hiện tại, cậu dùng cực kỳ thuần thục, mà bất ngờ nhất là Lý Tiểu Bảo cũng rất thuần thục. Rốt cuộc tôi mới hiểu tại sao Lý Tiểu Bảo không muốn chờ Hoa Hoa đánh chữ, bởi vì hai bọn họ không cần làm vậy, bọn họ có thể trò chuyện giống như chúng tôi, nhanh chóng thuận lợi, vì thế hơn mười giây dùng để viết chữ lại trở thành lề mề và quá vô ích.
Khoảng hai mươi ngày sau khi Hoa Hoa trở về, Chu Thành đột nhiên thuê một căn hộ đối diện nhà chúng tôi hiện tại. Tôi có thể hiểu được, năm người sống một nhà, ăn ngủ chỉ là vấn đề nhỏ, vệ sinh buổi sáng mới là vấn đề lớn, huống hồ thu nhập của hắn và Tiểu Phong Tử bây giờ cũng không thấp, tự thuê nhà ở cho mình cũng dễ thôi.
Cuối tuần, chúng tôi tập hợp tại nhà mới của Chu Thành, ăn mừng tân gia, bếp trưởng Hoa Hoa làm một bàn thức ăn rất ngon.
Tiểu Phong Tử ăn uống vui vẻ, chìa tay đòi tôi lì xì, “Đến thăm nhà mới phải có phong bì chứ!”
May mà tôi đây đã có chuẩn bị, xoẹt một cái rút trong túi ra phong bì nhét vào tay cậu.
Giờ thì đến lượt Tiểu Phong Tử sửng sốt, “Móa ơi, có thật à?”
Phong bì có thật, nhưng không phải để mừng tân gia. Chuyện phân chia lợi nhuận của nhà hàng, trước khi Hoa Hoa đi tôi đã nghĩ đến, hơn nữa còn đề cập tới mấy lần, nhưng lần nào cũng bị cười vào mặt, đã không trả lương còn làm trò chia hoa hồng, không biết xấu hổ, sau khi Hoa Hoa đi, nhà hàng vì sự bỏ bê của tôi mà rơi vào nguy cơ khủng hoảng, chuyện phân chia lợi nhuận cũng sống chết mặc bay. Nhưng giờ thì khác, nhà hàng ổn định, mỗi tháng trừ bỏ chi phí vận hành và tài chính cơ động thì vẫn còn dư ra khá nhiều, nếu tạm thời chưa tính đến chuyện mở rộng quán, tiền kiếm được cũng nên phân chia cho mọi người, huống hồ Chu Thành và Tiểu Phong Tử muốn phát triển sự nghiệp riêng cũng cần dùng đến tiền.
Tôi khốn khổ trình bày mãi, Chu Thành và Tiểu Phong Tử thấy tôi đã quyết nên cũng không từ chối nữa, nhận tiền về. Chỉ có Hoa Hoa là lắc đầu, chết sống không chịu.
Tôi nổi giận, “Sao em trái khoáy thế hả?”
Hoa Hoa cúi đầu, giống một đứa trẻ vừa mắc lỗi, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như quay ngược trở về, tôi là anh trai, cậu là em trai, tôi trừng mắt nhìn cậu, cậu sẽ căng thẳng vô cùng.
Một lát sau, cậu thỏa hiệp, yên lặng viết chữ cho tôi: Em nhận, nhưng em không cần nhiều như thế, đủ dùng là được rồi.
Tôi vừa giận, vừa thương, vừa buồn cười, đang định nói tiếp, Lý Tiểu Bảo ngồi bên cạnh đột nhiên xen vào, “Tiền thì có bao giờ đủ dùng, mà kể ra, với trình độ Đại Hoa bây giờ, ra ngoài kiếm bừa một nhà hàng cũng được trả lương chẳng khác số này là bao đâu, chưa kể đãi ngộ và phúc lợi còn tốt hơn nhiều ấy chứ.”
Trẻ con không có ác ý, tôi biết, nhưng bị một đứa nhỏ nói thẳng vào mặt như thế quả thật ngượng ngùng, bởi vì tôi cũng biết cậu ta nói đúng.
Nhưng Hoa Hoa không vui, cậu cau mày, bắt đầu dùng tay ra hiệu.
Đứa nhỏ mấp máy môi, có vẻ muốn phản bác, nhưng khẽ liếc tôi một cái, rồi cũng chuyển sang ra hiệu bằng tay.
Hai người nói chuyện bằng ngôn ngữ ký hiệu đại khái khoảng năm phút đồng hồ, cuối cùng có lẽ Lý Tiểu Bảo nhận thua, bởi vì cậu nhóc buông tay xuống, rầu rĩ không vui. Hoa Hoa cười cười, bất đắc dĩ xoa đầu cậu nhỏ.
Chu Thành và Tiểu Phong Tử lần đầu tiên thấy Hoa Hoa nói chuyện bằng tay, tất nhiên rất kinh ngạc, nhưng một người vẫn giữ được bình tĩnh, một người nhịn không được hỏi tôi, “Chuyện gì thế?”
Tôi không trả lời, bởi vì chuyện này tôi cũng không rõ.
Tôi vẫn cho rằng trên đời này ai không có tôi cũng được, chỉ mình Hoa Hoa là không được. Người khác không có tôi thì vẫn còn Trương Tam Lý Tứ bù vào, còn nếu Hoa Hoa không có tôi, sẽ chẳng còn ai thương cậu, chiều cậu như vậy nữa. Nhưng mãi đến tận hôm nay tôi mới biết, không phải Hoa Hoa không có tôi không được, mà là ngược lại. Những người khác, Chu Thành cũng vậy, Tiểu Phong Tử cũng thế, gặp nhau là có duyên, có thể giúp đỡ nhau thì cứ giúp, đến lúc cần tách ra thì cứ tách, bởi vì ai cũng phải có lối đi riêng. Thế nhưng Hoa Hoa thì không như vậy, từ khi nhận cậu làm em trai, tôi đã đặt cậu trong sinh mệnh của mình, đặt cậu tại một vị trí riêng biệt, gắn kết chặt chẽ với bản thân tôi, nếu không có cậu, tức là tôi mất đi một phần máu thịt.
Đau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT