Qua hơn nửa tháng, hình thức sinh hoạt tổ bốn người dần dần định hình — Chu Thành và Tiểu Phong Tử ở nhà làm kỹ thuật, tôi và Hoa Hoa đi bán hàng. Ba bữa một ngày thường thường mua đồ ăn sẵn, hoặc là nấu mì sợi rồi thả ít nấm ít tương linh tinh. Đều đã từng ngồi tù nhiều năm, nên chẳng ai thắc mắc gì vấn đề chất lượng ẩm thực, mà ngược lại, mọi người đều thấy cứ thế lại hay. Gánh nặng nướng thịt toàn bộ chuyển sang Hoa Hoa, chẳng có cách nào khác, nhóc con hư đốn giờ chỉ có bướng hơn chứ chẳng kém năm ấy, ông anh đây đành vẫy cờ trắng đầu hàng.
Nhưng có một điều tôi buộc phải thừa nhận, về phương diện nướng thịt, Hoa Hoa tựa hồ rất có thiên phú, chỉ vài ngày đã quen tay, thi thoảng đông khách quá, cậu cũng sẽ bùng nổ như Tiểu Vũ Trụ, nướng cứ gọi là xiên thịt tung bay, đến nỗi hàng trao rồi mà tôi còn thu tiền không kịp —-
“Ông chủ, em đưa mười đồng, anh trả lại bốn mươi làm gì thế, không cần tiền nữa à?”
“Khỉ gió, nhanh lên tí được không, em ăn xong hết rồi mà tiền vẫn chưa trả lại là sao?”
“Năm xiên thịt năm xiên gân bỏ vào túi nilon cho em mang đi!”
“Cậu ơi, đổi giúp tôi một trăm đồng tiền lẻ với, một tờ năm mươi mười xu năm đồng…”
Dì bánh rán ơi, đừng có vào góp vui được không hả?!!!
Sứt đầu mẻ trán là tất nhiên, nhưng giờ cao điểm rồi cũng sẽ qua, đến khi vào học, cổng trường hạ nhiệt liền, tuy thỉnh thoảng vẫn có thực khách trốn tiết ra ăn, nhưng không đến nỗi tôi phải oán hận chính mình tại sao không đầu thai thành bạch tuộc.
Hoa Hoa vẫn hệt như khi còn ở trong tù, làm việc luôn luôn chuyên chú, bất kể là vắng hay đông, cậu vẫn cúi đầu, nghiêm túc quạt lửa, phết gia vị, lật thịt, nếu chuẩn bị xong xuôi mà chưa có ai ra mua, cậu sẽ xếp số thịt nướng gần chín sang một bên, làm dự trữ.
Tôi đứng cạnh nhìn cậu, cảm giác cậu đang ở trong một thế giới của riêng mình, cho dù chúng tôi cách nhau gần như thế.
Tôi đang nghĩ nếu tôi không mở miệng, cậu sẽ chỉ để lại cho tôi một khuôn mặt nghiêng lạnh lùng nghiêm túc cho tới lúc dọn hàng, cậu lại bất chợt quay sang, đưa cho tôi hai xiên thịt đã nướng chín.
Tôi thuận tay đón lấy, nhưng chẳng hiểu mô tê gì.
Hoa Hoa chỉ chỉ tôi, thực ra là chỉ chỉ bụng tôi.
Tôi bừng tỉnh, dạ dày réo om sòm vì mùi thịt nướng thơm lừng, vì thế không khách sáo nữa, đứng ăn luôn.
Nói thật, giá cả leo thang, bốn đồng thịt chẳng bõ bèn gì, nên rất nhanh trong tay tôi chỉ còn hai cái que. Tiện tay ném vào thùng giấy dùng làm thùng rác lâm thời, lại nhìn sang Hoa Hoa, cậu vẫn như cũ, hết sức chăm chú, tư thế tựa như cậu không phải đang nướng thịt, mà là đang suy ngẫm nhân sinh.
Mặt trời ngả về Tây, bóng dáng cậu in trên đất thật là dài, cẩn thận nhìn, hình như còn dài hơn tôi một chút. Trước kia ở trong tù tôi coi cậu và Tiểu Phong Tử đều là trẻ con, mà hiện tại, Tiểu Phong Tử vẫn giậm chân tại chỗ, còn cậu đã kín đáo trưởng thành.
Đa sầu đa cảm bên làn khói thịt nướng không phải chuyện gì hay ho, nên tôi cũng chỉ nghĩ đến đó rồi thôi. Ai cũng phải lớn, đừng nói Hoa Hoa không phải con tôi, mà dù cậu có là con tôi thật, thì khi cậu muốn vỗ cánh bay đi, tôi cũng không ngăn được.
Nhưng hiện giờ cậu vẫn chưa muốn thế.
Vậy là tốt rồi.
Tuy rằng tôi cảm giác cậu lúc này ngoan ngoãn chỉ vì năm ấy tôi chăm sóc cậu trong tù, nói trắng ra là, mấy năm đó tôi đối xử tốt với cậu, nên hiện giờ cậu khá dựa dẫm vào tôi, cân bằng tâm lý ấy mà.
Đang đi vào cõi thần tiên, tầm nhìn bỗng nhiên bị một mảnh trắng xóa chặn lại, tôi hoàn hồn, hơn nửa ngày mới tìm lại được tiêu cự.
Nghĩ gì thế?
Ba chữ rất qua loa.
Hoa Hoa rất ít khi nói chuyện với tôi lúc đang bán hàng, một là vì hai tay đầy dầu mỡ không tiện viết chữ, hai là vì bận rộn không kịp viết chữ, bà là vì hai chúng tôi thật sự cũng chẳng có gì để nói. Thế nên lúc này tôi trở tay không kịp, đâu thể bảo anh đang nghĩ xem đến bao giờ em sẽ gạt anh ra để làm một mình.
Hoa Hoa thấy tôi không lên tiếng, khẽ nhíu mày, lắc lắc tờ giấy trong tay.
Được rồi, nhiều tuổi hơn, cao hơn, kiên nhẫn lại ít hơn.
“Anh đang nghĩ xem cơm chiều ăn gì.”
Hoa Hoa hiển nhiên không dự đoán được đáp án này, nhất thời ngây ngẩn.
Vừa đúng lúc có khách quen đi tới, tôi vội vàng đẩy Hoa Hoa sang một bên, cười tươi chào đón, “Hi, lâu lắm không gặp.”
Cô bé hơi gầy hơn trước, nhưng khuôn mặt vẫn tròn xoe, thấy tôi cười cũng nhoẻn miệng đáp lại, tươi tắn như hoa hướng dương, mỗi tội nghe xong câu hỏi của tôi thì khuôn mặt nhỏ nhắn lại nhăn như cái bánh bao, “Tuần trước trốn học bị vẹo lưng, nằm nhà nửa tháng, cho em hai xiên, đừng bỏ ớt nha.”
Tôi 囧, hai sự kiện này không tách thành hai câu mà nói được sao?
Hoa Hoa thấy công việc đến, lưu loát lấy hai xiên thịt đã nướng gần chín ra, bắt đầu quạt.
Tôi thì quan tâm đến sự kiện phía trước hơn, “Trốn học mà còn vẹo lưng? Có người đuổi theo em à?”
Cô bé xấu hổ gãi gãi đầu, “À thì, buổi tối trường khóa cổng mà, bọn em trèo tường ra…”
Tôi thật muốn quỳ lạy, nhìn cô nhỏ nết na trước mặt, ai mà ngờ còn biết trèo trường trốn học cơ chứ…
“Em… Trèo cả tường à?”
Nói chưa dứt lời, cô bé đã giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi, “Chỉ tại cái thằng kém tắm kia! Đứng dưới cứ khăng khăng bảo đỡ được em, thúi hoắc!”
Tôi định bảo con gái nói chuyện thô lỗ là không hay, nhưng thấy cô nhỏ đang điên tiết, quyết định hổ nhỏ vẫn là hổ, thôi thì cứ vuốt lông trước đã, “Kém tắm thật!”
Cô bé tìm được đồng minh, sung sướng, “Ừ!”
Tôi nhìn trái nhìn phải không thấy kẻ kém tắm đáng thương, bèn lắm chuyện hỏi, “Thế cậu ấy đâu rồi?”
Hoa Hoa đưa thịt đã nướng chín sang, cô bé mắt sáng trưng, vội vàng đón lấy, sốt sắng ăn ngay, bỏng lưỡi mới đáp, “Gãy xương tay, vẫn đang nằm nhà.”
Tôi đỡ trán, bất kể bao nhiêu tuổi, đường tình của nam nhi vẫn thật gian nan~
Ăn xong một xiên, cô bé mới để ý thấy Hoa Hoa, lập tức hiếu kỳ nảy lên, “Anh đổi đầu bếp rồi à, cái anh nhỏ tí kia đâu?”
Tôi nghĩ nếu Tiểu Phong Tử nghe được cô nhóc chỉ cao 1m4 này gọi mình là nhỏ tí, phỏng chừng cuồng tính đại phát phản kích liên hồi.
“Giữ nhà.” Tiện thể vùi dập cậu chàng, tôi hả hê trong lòng.
Cô bé cái hiểu cái không, nhưng vẫn tiếp tục hỏi, “Đây cũng là em trai anh à?”
Tôi gật đầu.
Cô bé hâm mộ ra mặt, “Anh nhiều em thật đấy…”
Tôi nghiền ngẫm nửa ngày mới ngộ ra đây là niềm ước ao của những đứa con một.
Cô bé không sợ người lạ, lúc trước bá láp tán nhảm với Tiểu Phong Tử, đôi khi còn bị các kiểu lý luận cao siêu của Tiểu Phong Tử dọa cho phát khiếp, giờ Tiểu Phong Tử đổi thành Hoa Hoa, cô bé vẫn rất thân thiện, vây quanh Hoa Hoa hỏi han đủ thứ.
Hoa Hoa thoạt tiên còn gật đầu hoặc lắc đầu, nhưng về sau rất nhiều vấn đề không phải chỉ gật đầu hoặc lắc đầu là xong, đã vậy thỉnh thoảng còn có khách đến mua hàng, nên cậu dứt khoát cúi xuống chăm lo bếp than, giả vờ không nghe thấy.
Cô bé chán quá, chu mỏ với tôi, “Em trai anh chẳng dễ thương gì cả.”
Tôi cười sặc sụa, sắp ba mươi còn bị một cô nhóc đang dậy thì chê không dễ thương, thật đúng là…
Liếc mắt nhìn Hoa Hoa, quả nhiên, dù vẫn cúi đầu như thể thịt xiên nướng là họ hàng của cậu, hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn rõ rành rành.
“Em trai anh không thích nói chuyện.” Lão đại ca phải hòa giải rồi, “Thấy em xinh xắn quá nên lại càng không biết nói gì.”
“Thôi đi,” Cô bé chẳng thèm tin, “Giống như câm ấy, chẳng vui gì cả.” Nói xong thì nhét bốn đồng cho tôi, sau đó vung tay lên, “Em đi đây, bai bai.”
Tôi sững sờ mãi, cuối cùng mới nhìn sang Hoa Hoa, quả nhiên cậu vẫn giữ tư thế cũ, nhưng đầu còn cúi thấp hơn cả lúc nãy, cơ hồ muốn vùi mặt vào làn khói.Trên đường về nhà, tôi chết sống không cho Hoa Hoa đạp xe, mới đầu Hoa Hoa không đồng ý, nhưng tôi đã quyết nên cậu chỉ đành bất đắc dĩ nghe lời, vì thế tôi liền cưỡi lên xe ba gác đã lâu không đạp.
Hơn tám giờ tối, ngoài đường vắng lặng, bởi vì không phải đường chính nên rất ít xe cộ. Không có xe cơ động, đường càng sạch sẽ, cả xe đạp cũng không thấy, chỉ có hai người chúng tôi, trên một chiếc xe ba gác, chậm rãi đi về.
Đèn đường rất sáng, tầm nhìn trải rộng.
Hoa Hoa im lặng ngồi, không biết đang nghĩ gì.
“Trẻ con ấy mà, ác khẩu thôi.”
Vốn không định nhắc đến chuyện này, nhưng chẳng biết vì sao tôi lại nói ra, có thể bởi đường về quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến người ta phải tìm gì để nói cho qua.
Hoa Hoa ngẩng đầu nhìn tôi, trong khoảnh khắc ấy, tôi đã nghĩ cậu sẽ giả ngốc, bởi vì có một thứ cảm xúc rất nhỏ nào đó vừa lướt qua đôi mắt cậu, nhưng có lẽ chỉ do tôi quá nhạy cảm, cuối cùng cậu vẫn lắc đầu, thậm chí còn khẽ cười một tiếng.
Chỉ là một cô bé, tôi để bụng làm gì.
Tôi chẳng có cách nào để nhận ra giữa những hàng chữ này liệu có còn gì khác, chỉ đành lựa chọn tin tưởng, “Không để bụng là được rồi.”
Hoa Hoa hạ mắt, trầm ngâm một lát, lại viết một đoạn rất dài cho tôi xem.
Tôi vừa nhìn đường vừa đọc, khó khăn lắm mới phân biệt được thành câu —
Người khác nói gì không liên quan đến tôi, tôi cũng không để ý. Nhưng nếu anh muốn nói gì với tôi, giống như lúc nãy anh cảm giác tôi làm có chỗ nào không tốt, không đúng, mong anh nói với tôi.
“Cái này thì có gì mà phải nói,” Tôi dở khóc dở cười, “Em làm tốt lắm, so với thằng khỉ con Dung Khải kia thì em mới là đúng chuẩn, anh chỉ muốn tặng em một đóa hồng ấy chứ.”
Hoa Hoa nhíu mày nhìn tôi, có vẻ hơi giận. Vẻ mặt ấy đã nhiều năm tôi không gặp, nhất thời luống cuống hẳn lên. Hơn nữa vấn đề lớn nhất là tôi không biết cậu giận chuyện gì, chẳng lẽ dạo này người ta không thích nghe khen, chỉ thích nghe phê bình?
Cũng may, cuối cùng Hoa Hoa không giận, chỉ khe khẽ thở dài, nhưng không viết gì cho tôi nữa.Một đường về thẳng nhà, Chu Thành mang đến tin tốt cho tôi.
“Tôi nghĩ chắc Hoa Điêu thích màu đen, nên tự quyết định rồi.” Lúc Chu Thành đưa điện thoại mới cho Hoa Hoa, còn rất khiêm tốn nói.
Thế nhưng khiêm tốn mấy cũng không lay chuyển được quyết tâm muốn đấm hắn của tôi.
“Tôi chỉ đưa cho anh một ngàn rưỡi.” (~ 5 triệu 2)
“Ừ.”
“Anh mua về cái điện thoại bốn ngàn chín.” (~ 17 triệu)
“Cậu biết giá thị trường quá.”
Vô nghĩa, cả tháng trời Tiểu Phong Tử cứ xem đi xem lại giá tiền cái cục gạch này, chỉ hận không thể mua về một cái. Thế mà…
“Anh nhiều tiền không biết tiêu vào đâu à?”
“Thực ra chúng ta không nên nhìn vấn đề quá phiến diện. Tuy rằng nó đắt, nhưng cậu cũng phải chú ý đến thiết kế công nghiệp của nó, từ đường cong đến giao diện đều rất duyên dáng, còn thêm cả tính năng…”
Móa nó chẳng phải di động chỉ cần nhắn tin gọi điện là đủ rồi à?!!! Anh chê màn hình xanh xấu, đổi sang màn hình tinh thể lỏng thì chẳng ai nói gì, nhưng tại sao cứ phải mua Táo cắn dở là thế nào?!!!! Móa nó nghe cái tên đã thấy chẳng đáng giá tiền rồi!!!! Móa cái thiết kế công nghiệp chứ!!!! Móa cái duyên dáng chứ!!! Nhìn ngang nhìn dọc vẫn giống cục gạch!!!!
“Phần vượt dự tính tôi trả, coi như hai ta cùng tặng Hoa Điêu.”
“…” Thế nên tôi hận nhất là lũ nhân tài kiếm tiền nhanh.
Bên kia Hoa Hoa đã sớm chui vào trong thế giới cục gạch, Tiểu Phong Tử ngồi cạnh chỉ đạo, “Đây là vào menu, màn hình cảm ứng đấy nhé… Úi úi sao mày ngốc thế hả, ở đây ở đây! Đúng rồi, đó là trò chơi… Này, lướt ngón tay qua, nó có cảm ứng trọng lực…”
Tôi phỏng chừng thêm một lát nữa là Tiểu Phong Tử sẽ cướp lấy điện thoại tự chơi một mình, thấy chưa, mắt sáng trưng lên kia kìa.
Lặng lẽ đi qua, nhân lúc Hoa Hoa không để ý, tôi cướp lấy di động, tức giận nói, “Nhóc đẹp trai ơi, mua điện thoại là để em đánh chữ cho anh xem, chứ không phải để em chơi game đâu nhé!”
Hoa Hoa ngồi đó, ngửa đầu chớp chớp mắt nhìn tôi, tay vẫn duy trì tư thế cầm Táo, vừa đáng thương vừa vô tội.
Một giây.
Hai giây.
Một phút.
Hai phút.
“Phùng Nhất Lộ, sao anh độc ác thế…”
Được được, các người đều là lão gia!
Trả điện thoại cho tổ chơi game hai người, tôi lùi lại, phẫn nộ quay về cạnh Chu Thành, hạ giọng, “Thiếu ba ngàn tư, lát tôi lấy tiền trả anh.” Mẹ kiếp, đừng tưởng ông đây bán thịt xiên không có tiền để dành nhé!
Chu Thành nhướn mày, “Còn một trăm đồng tiền sim nữa.”
Tôi (-_-|||), “Anh bị Tiểu Phong Tử nhập hồn à, sao tính toán kỹ thế?”
Chu Thành bật cười, thật lâu sau mới nói, “Mọi người đều như nhau, cậu bỏ tiền vì Hoa Hoa được thì tôi cũng có thể chứ sao.”
Nói thì vậy nhưng…
“Hay là,” Chu Thành xấu xa nhếch miệng, giọng điệu nhẹ nhàng như gió mùa xuân, “Cậu muốn tư hữu hóa cậu ấy?”
Tôi phát hiện giữa các bộ não thật sự tồn tại chướng ngại câu thông, mỗi chữ hắn nói ra tôi đều biết, nhưng ghép lại thành câu thì chẳng hiểu cái mẹ gì.
“Cậu, ấy, là, em, tôi.” Tôi phải nhấn mạnh lại một lần.
“Ok, biết rồi,” Chu Thành giơ tay, “Em cậu.”
Chẳng biết có phải cảm giác của tôi sai lầm hay không, mà hình như hắn cố ý cường điệu chữ “Cậu” thì phải.
…
Từ lúc Hoa Hoa có điện thoại, tôi mới được khai sáng thế nào là cụm từ “Yêu thích không rời tay”, đúng là yêu thích thật, đi rửa mặt cũng phải mang theo, nói xem đặt trên bồn rửa tay nhìn màn hình menu thì có khoái cảm gì vậy?
Đến tối tôi đi ngủ, người này vẫn còn thức chém hoa quả, hết ván này đến ván khác, không biết mệt luôn. Tôi buồn bực, màn hình không phải thịt, cọ nhiều chẳng sợ tróc da, nhưng chẳng lẽ ngón tay thì không sao?
Có đồ mới thì ai cũng nồng nhiệt thế thôi, tôi tự khuyên nhủ, thế nhưng từ mười giờ nồng nhiệt đến mười một rưỡi, đặc biệt còn bật cả âm thanh, tiếng chém chuối chém dưa hấu chém cam chém táo cực kỳ chân thật, tôi không thể nhịn nổi nữa.
“Thế là được rồi, chắc phải mua máy chơi game cho em mất.” Khó chịu đến đỉnh điểm, giọng điệu tôi cũng chẳng tử tế mấy.
Tay Hoa Hoa khẽ run lên, cậu quay phắt sang, tôi thấy màn hình xuất hiện Game Over, nhưng Hoa Hoa chẳng quan tâm, toàn bộ sức chú ý đều đặt trên người tôi.
Ừ, giờ tôi mới nguôi nguôi.
Ho nhẹ một tiếng, tôi chậm rãi nói, “Biết ghép chữ chưa? Biết nhắn tin chưa? Không phải cấm chơi trò chơi, nhưng em nên biết thứ gì quan trọng thứ gì không…” Móa nó sao tôi nói chuyện càng ngày càng giống Chu Thành?!
Hoa Hoa bình tĩnh nhìn tôi, lắng nghe rất nghiêm túc.
Lúc này mới ngoan nha.
“Sau này thành thạo, em sẽ thấy đánh chữ trên điện thoại nhanh hơn viết nhiều, hơn nữa cũng không cần mang giấy bút theo người, rất tiện.” Tôi nghĩ nghĩ, lại nói thêm, “Vả lại bây giờ đầy người đi ngoài đường cắm mặt vào điện thoại, dù em đánh chữ cả ngày cũng không ai thấy kỳ quái, không như cầm bút viết, đỡ bị hỏi han kiểu, ôi chao, anh đang sáng tác gì thế, thật văn chương, thật nghệ sĩ…”
Không phải tôi bịa, mà là bán thịt xiên trước cổng trường đã gặp dạng này rồi.
Hoa Hoa bị màn bắt chước của tôi chọc cười, cười xong, cầm điện thoại đưa cho tôi.
Tôi đang nghĩ rốt cuộc cũng được đi ngủ, tiện tay bỏ điện thoại trên tủ đầu giường, Hoa Hoa lại vội vàng đứng dậy, lấy giấy bút viết: Dạy tôi đánh chữ.
Đến đây thì tôi hoàn toàn hết giận.
Vỗ vỗ đầu cậu, tôi đáp, “Muộn một ngày không sao, mai bắt đầu, bây giờ ngủ đã.”
Hoa Hoa lắc đầu, viết: Lúc nãy anh giận.
Tôi nhéo mặt cậu, “Giờ mới biết à?!”
Hoa Hoa cười, lộ hàm răng trắng, nhìn rất vui vẻ.
Tôi thực sự không hiểu được cậu, lúc nghĩ cậu sẽ vui thì chưa chắc cậu nhếch miệng, mà lúc nghĩ cậu không vui thì cậu lại cười. Nhưng mà nói thật, Hoa Hoa trẻ con như bây giờ, dễ khiến người khác đau lòng lắm.
Lần sau anh giận, cứ nói với tôi đi.
Gối đầu mềm quá, kê giấy lên gối viết không đẹp được, nhưng tôi vẫn cố căng mắt đọc.
Song song với nhau, tôi bắt chước Hoa Hoa nằm sấp lên gối, “Nói gì chứ, qua rồi thì thôi.”
Hoa Hoa không ngẩng đầu lên, viết tiếp: Không phải. Anh bảo sửa thì tôi sẽ sửa, nếu anh không nói, tới khi tôi muốn sửa cũng không sửa được.
“Thì đừng sửa nữa,” Tôi không cảm thấy đó là vấn đề lớn, “Em chính là em, không cần phải thay đổi vì người khác. Cũng như anh thôi, đâu phải Tiểu Phong Tử chê anh lắm mồm là anh quay sang phái thâm trầm ngay.”
Hoa Hoa lắc đầu: Không chỉ chuyện này, còn chuyện khác nữa, chỉ cần có liên quan đến tôi, anh đừng để ở trong lòng, cứ nói với tôi.
Đề tài hình như lại quay về lúc chập tối, tôi không biết tóm lại Hoa Hoa đang khúc mắc cái gì, bởi vì mấy năm ở trong tù chúng tôi đều như vậy, có những chuyện tự tôi tiêu hóa được, tất nhiên sẽ không làm phiền đến cậu, chung quy, cậu không giống Tiểu Phong Tử, không phải cái gì cũng nói với cậu được, mà nhiều lúc thật sự muốn nói, chờ cậu viết chữ xong thì cũng đến bạc đầu.
Tôi đang nghĩ, Hoa Hoa lại như có cảm ứng, viết luôn: Tôi biết nói chuyện với tôi rất phiền.
Trong lòng đột nhiên khó chịu, sự khó chịu cứ thế lan tỏa toàn thân tôi.
Ngòi bút của Hoa Hoa vẫn không ngừng: Cho nên tôi cố gắng không đánh tiếng, không phát biểu ý kiến, mọi người có quyết định gì, cứ cho tôi theo là được, không cho tôi theo cũng không sao. Ở trong tù dù thế nào cũng đều có thể sống, nhưng ra ngoài thì không như vậy nữa. Trong tù chỉ cần đúng giờ làm việc, ăn cơm, đi ngủ, còn ra ngoài này phải tự lo toan, việc cần làm mỗi ngày rất nhiều, cũng có rất nhiều chuyện phải nghĩ. Anh không nói, tôi sẽ không có cách nào bắt kịp tốc độ của anh, đôi khi tôi biết rõ anh có ý tưởng gì đó, nhưng trong tay không giấy không bút, tôi không hỏi được. Rung Khải có thể lải nhải vô nghĩa cả ngày, anh không biết tôi muốn đấm anh ta thế nào đâu…
“Đừng viết nữa.”
Chẳng hiểu vì sao, rõ ràng phải có tiết tấu, có âm điệu, có tiếng vang thì mới có lực công kích, nhưng khi nhìn những câu chữ Hoa Hoa viết xuống, tôi lại không thể chịu được, như thể từng nét bút đều có sức nặng, so với những lời trực tiếp phát ra từ miệng còn nặng nề hơn nhiều.
“Chẳng phải có điện thoại rồi còn gì.” Tôi cố gắng tỏ vẻ tự nhiên nói, “Sau này em cứ tập đánh chữ, tập đến khi nhanh bằng người ta nói miệng, sau đó có vấn đề gì thì em cứ hỏi thẳng anh, nếu anh không có đó, em cứ nhắn tin cho anh, nhất định anh sẽ về chỉ cho em.”
Cuối cùng Hoa Hoa mới quay sang, bình tĩnh nhìn tôi, như đang đánh giá mức độ đáng tin của những lời này.
Anh đây rất không bằng lòng, “Em cứ thử nghi ngờ anh xem?”
Hoa Hoa 囧, cuối cùng mới cong cong khóe miệng.
Tôi thầm thở phào, sau đó vươn tay xoa xoa mái tóc mới mọc dài thêm một chút của cậu, “Giờ ngủ đi.”
Hoa Hoa rất ngoan ngoãn đưa giấy bút cho tôi, rồi ngửa mặt lên trời tạo dáng ngủ không nhúc nhích phái Cổ Mộ.
Tôi cất giấy bút lên tủ đầu giường, tắt đèn.
Nghiêng mình chọn tư thế thoải mái, trong bóng đêm, trước lúc ngủ, tôi nói một câu cuối cùng, “Dung Khải em viết sai rồi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT