*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày mùng hai tháng Hai, Long Đài Đầu. (người Trung Quốc có tục cắt tóc vào ngày 2/2 Âm lịch, hay còn gọi là ngày Long Đài Đầu (rồng ngẩng đầu), cho rằng làm vậy để mang lại may mắn cho cả năm)

Nói theo cách của người già, tháng Giêng không được cắt tóc, nhất là câu cửa miệng, “Tháng Giêng cắt tóc cữu cữu (cậu) tử” thật khiến người ta sợ hãi. Tuy rằng tôi không có cậu, nhưng vẫn cảm thấy đấu tranh cùng dân tộc chẳng phải chuyện gì hay, nên lôi kéo Tiểu Phong Tử chờ đến mùng hai tháng Hai mới đi tiệm cắt tóc. Ai mà ngờ, giờ tiệm nào cũng đông đúc rộn rã như có siêu sao giá lâm, chật kín hết chỗ, đến nỗi Tiểu Phong Tử phát điên, lải nhải liên hồi về tính tất yếu của tư tưởng phong kiến còn sót lại đối với xã hội hiện đại.

Chu Thành không đi cùng chúng tôi, vì tóc hắn hồi trước rất ngắn, đến bây giờ lại thành vừa đẹp, thi thoảng cúi đầu đọc sách, khuôn mặt nghiêng tuấn tú cộng thêm tóc mái khẽ buông lơi, rất động lòng người. Nhưng hắn cũng không nhàn rỗi, chạng vạng tối, tôi và Tiểu Phong Tử về đến nhà, không khí sạch sẽ ùa vào mặt làm chúng tôi thiếu điều rơi lệ. Nào còn đâu là địa cầu ô nhiễm, đây chính là nhà mới rạng ngời của chúng tôi! Bốn chữ ‘Sáng sủa sạch sẽ’ còn xa mới đủ hình dung, ‘Không nhiễm một hạt bụi trần’ mới là chuẩn xác nhất! Nếu lúc trước thuê phòng mà sạch sẽ thế này, chớ nói tám trăm, một ngàn hai cũng đừng có hòng! Vì thế tôi xúc động kéo kéo đôi tay cần mẫn nọ, bảo anh muốn gì thì cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được! Người lao động khiêm tốn cười đáp, chuyện nhỏ thôi mà. Móa ơi trong phút chốc tôi thậm chí còn nhìn được vầng hào quang chói lọi phát ra từ hắn!

Rồng ngẩng đầu qua đi, xuân về hoa nở. Các trường trung học khai giảng cũng đã hơn một tuần lễ, hạng mục của chúng tôi chính thức tiến hành. Tiểu Phong Tử lên mạng tìm mua bí quyết ướp thịt, hai ngàn đồng, lúc tôi biết thì tiền đã trao đi, chẳng rõ nhóc con này lên mạng kiểu gì mà tiền ra như nước. Vì chuyện này, tôi quở trách cậu mấy ngày liền, bởi vì trong mắt tôi, thịt xiên nướng đơn giản chỉ là thịt, muối, dầu ăn, thì là, ớt bột, cần quái gì phải bí quyết. Nhưng về sau mua bếp than về, thử tự mình ướp thịt nướng thì tôi mới phát hiện, sự khác biệt giữa không có bí quyết và có bí quyết, chẳng khác nào thủy tinh mẻ và kim cương Swarovski. Thịt tôi nướng ra nhìn phát ớn, ăn chát sít, cứng đơ, còn thịt Tiểu Phong Tử ướp các loại gia vị tôi chưa từng thấy bao giờ nướng ra, tuy cháy xém hơn nửa do lật không đều tay, đen đen đỏ đỏ, nhưng kiếm một mẩu chín đều bỏ vào miệng, vị ngon khỏi phải bàn, ngoài xém trong mềm, thơm lừng bốn phía, ăn không cẩn thận còn nuốt luôn cả đầu lưỡi ấy chứ. Tôi khích lệ nói, cậu giỏi quá, sao lại biết làm cái này cần phải có bí quyết riêng? Tiểu Phong Tử đắc ý bảo, anh tưởng mấy thứ ăn ngon nói gia truyền mà là gia truyền thật đó à? Kinh tế thị trường, có hiểu không? Có kinh doanh là có bí quyết!

Được rồi, kinh tế thị trường thì tôi không hiểu, cứ giữ ít thể lực mà sống là đủ rồi.

Hai ngày kế tiếp, tôi đạp xe ba gác đưa Chu Thành đi nghiên cứu thị trường, cơ hồ đi hết các trường trung học có ký túc xá, cuối cùng chọn một trường tên Thất Trung. Nói theo Chu Thành, trường này giờ học trễ nhất, quản lý nghiêm khắc nhất, học sinh bị quản chặt nhất, vì thế khẩu vị cũng hung hãn nhất. Tôi tín nhiệm hắn vô điều kiện, bởi vì tôi biết mình không có đầu óc ấy.

Sáng sớm hôm sau tôi đi mua nguyên vật liệu, tới gần trưa mới thắng lợi trở về.

Trong nhà chỉ có Tiểu Phong Tử nằm trên sô pha ấn điều khiển lung tung, trông thấy tôi, câu đầu tiên là, “Anh mới cướp tiệm thịt về đó à?”

Tôi thấy chẳng có hi vọng được hỗ trợ, đành khệ nệ tự đặt thịt xuống. Mấy bịch nilon rơi xuống đất phình phịch, nặng cực kỳ.

“Chu Thành đâu?” Tôi hỏi.

Tiểu Phong Tử chỉ chỉ nhà bếp, “Nấu mì.”

Tôi kỳ quái, thầm nói sao không ngửi thấy mùi mì, kết quả vừa đi vào đã hiểu, ôi chao, đúng là mì, nhưng canh suông nước trong veo, liếc mắt thấy luôn đáy nồi.

“Mua thịt về rồi à?” Chu Thành không quay đầu lại cũng biết là tôi, thật thần kỳ.

“Chiều chúng ta bận đấy.” Tôi nói.

Chu Thành cầm môi múc một sợi mì trong nồi lên, thổi thổi, tinh tế nói luôn, “Tiếc quá, dao phay chỉ có một thôi.”

Tôi chấn động, bỗng nhiên có linh cảm chẳng lành…
“Phải cắt ra rồi thái nhỏ sau, cứ rề rề từng miếng một thế thì đến khi nào?!”

“Anh thái thịt có biết nhìn không hả, sao miếng to như quả cà, miếng lại nhỏ như hạt đậu?”

“Phùng Nhất Lộ, anh có làm được không đó, có biết trên đời này còn một thứ gọi là đao pháp không?”

“Phùng Nhất Lộ…”

Không thể chịu nổi nữa! Bố mặc kệ đấy!

Dao phay cắm phập lên thớt, tôi quay phắt đầu lại, “Nói giỏi thế thì đến đây mà làm!”

Tiểu Phong Tử đang ngồi trộn gia vị, bị tôi dọa sợ đến run tay, gia vị văng xa nửa mét.

Chu Thành ngồi trên ghế đọc sách, thấy vậy thì cười cười, “Thôi cậu cứ làm đi, để cậu ta thái, nói không chừng thịt dê xiên nướng lại biến thành thịt người xiên nướng.”

Bộ não liên tưởng phong phú của tôi lập tức vẽ ra hình ảnh mười đầu ngón tay máu chảy đầm đìa… Được, anh thắng, tôi tiếp tục.

Vì thế cả buổi chiều, tôi thái thịt đến hai vai tê dại, Tiểu Phong Tử ngồi dưới đất trộn gia vị, tư thế và cách đo lường làm tôi không thể không liên tưởng đến giáo viên Hóa học. Chu Thành chen tay không được, ngồi một bên đọc sách, rất yên tâm thoải mái.

Bận bịu đến hơn tám giờ tối mới ướp hết chỗ thịt, phải chia một nửa cất vào tủ lạnh —- Vì không có kinh nghiệm, lần đầu đánh cướp tiệm thịt, mua nhiều quá.
Sáng hôm sau rời giường, tôi cảm giác vai phải như thể của người khác rồi, đừng nói làm việc, đến nâng cũng chẳng nâng lên nổi, cử động chút là đau như kim chích. Tôi sợ quá, lơ ngơ ngồi trên giường nửa ngày, Tiểu Phong Tử chẳng hiểu mô tê gì, đẩy đẩy tôi, hỏi, anh ngốc rồi à? Mà cú đẩy này đau ơi là đau, tôi gân cổ gào lên ‘Ngao’ một tiếng. Tiểu Phong Tử giật mình, há hốc mồm nhìn như thể tôi mới bị người ngoài hành tinh nhập xác.

Chu Thành đang say giấc nồng cũng bị tiếng hét của tôi gọi tỉnh, ngáp một cái, ngồi dậy, dựa trên sô pha ngái ngủ nhìn tôi, “Sao thế?”

Tôi ấm ức đầy bụng không có chỗ xả, vừa sợ hãi, vừa bi thương, “Ôi, cánh tay tàn phế rồi…”

Chu Thành nghiêng đầu quan sát vài giây, đột nhiên kéo chăn nằm xuống, “Vận động quá liều, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe, tôi ngủ tiếp hai mươi phút.”

Tôi 囧, vô thức nhìn sang Tiểu Phong Tử, ý đồ tìm kiếm đồng minh, Tiểu Phong Tử rất phối hợp phun ra hai chữ, “Bố khỉ.”



Nắng tháng Ba rất ấm áp, chiếu vào qua song cửa, xua tan đi cái lạnh buổi sáng. Cháo hoa mới nấu thơm nồng hương gạo, ăn kèm đậu phụ nhự và ớt chưng Lão Kiền Mụ cũng rất đặc biệt. Đương nhiên ấy là nếu không đánh giá trên cơ sở thập toàn thập mỹ…

“Tôi bảo này, mua bàn ăn mới đi, ngồi bệt suốt thế, bụng khó chịu chết.” Tiểu Phong Tử khoanh chân ngồi dưới đất, vừa nhéo nhéo miếng xốp dưới mông, vừa than thở. Miếng xốp đáng thương hình chữ nhật bị ép bẹp dí thành hình bất quy tắc, xẹp lép nhìn thấy mà tội.

“Đừng gỡ xốp rác nhà, lát nữa tự dọn đấy.” Làm đại hiệp cụt tay, tôi không dám thực hiện mấy động tác có độ khó cao như bưng bát, chỉ đành đặt bát trên bàn, cúi đầu húp húp, tay còn lại cầm một chiếc đũa chọt đậu lên cắn.

“Có Cuồng sạch ở đây mà, nào đến lượt tôi.” ‘Cuồng sạch’ là ngoại hiệu Tiểu Phong Tử mới đặt cho Chu Thành từ hôm tổng vệ sinh, cũng là một loại chế nhạo châm biếm.

Chu Thành lại rất vui vẻ nhận cái tên mới, không ngần ngại đồng hóa nó thành ‘Danh tự’. Hắn chậm rãi uống một ngụm cháo, sau đó bình thản nói với Tiểu Phong Tử, “Đúng rồi, lát nữa hai ta cùng xiên thịt.”

Tiểu Phong Tử nhíu mày, chỉ chỉ tôi, hỏi, “Thế hắn thì sao?”

Tôi trợn mắt, nâng cánh tay phải đầy oán hận lên, tiếng lòng: Sao mày không biết xấu hổ thế hả?!

Tiểu Phong Tử giờ mới nhớ ra, cũng hơi ngượng, song đó chỉ là với tôi, tới khi quay sang Chu Thành, lập tức lại xù lông, “Không phải hai ta, chỉ có anh thôi, hôm qua tôi ướp gia vị rồi còn gì, anh chẳng làm gì cả!”

Chu Thành không quan trọng, nhún nhún vai, “Một mình tôi cũng không sao, chỉ sợ đến tối vẫn chưa xiên xong, hôm nay khỏi khai mạc.”

Tiểu Phong Tử không nói gì, tôi đập bàn kêu lên, “Không được, hôm nay là ngày hoàng đạo, nhất định phải khai trương!”

Sự thật chứng minh, tôi vẫn rất có địa vị trong “gia đình” này. Ăn sáng xong, hai người kia lấy hai cái chậu lớn đựng thịt đã ướp trong tủ lạnh ra, bắt đầu xiên vào que sắt.

Xiên thịt cũng phải để ý, nạc và mỡ phải có đan xen. Nếu bán giá cao thì xiên tám phần nạc hai phần mỡ, vừa thơm mà vừa không bị khô. Nhưng chúng tôi đặt tiêu chuẩn ban đầu là giá cả phải chăng, nên chẳng những que xiên ngắn hơn, mà nạc cũng chỉ năm phần, một miếng nạc một miếng mỡ, xen kẽ nhau.

Đôi tay Chu Thành trong ấn tượng của tôi đơn thuần chỉ dùng để lật sách, ai ngờ xiên thịt cũng rất điệu nghệ, nắm chắc, cầm thịt lên, xiên vào, dùng sức vừa đủ, toàn bộ quá trình mây bay nước chảy, lưu loát sinh động, nếu không biết trước là xiên thịt, có khi còn tưởng hắn đang thêu thùa. Mà ngược lại Tiểu Phong Tử thì —

“A! ^%$ lại đâm vào tay!”

“A! Sao không xuyên vào được? Thịt quái gì mà cứng thế?!”

“A! Phùng Nhất Lộ, sao miếng này anh cắt xấu thế, xiên vào ai thèm mua…”

Tôi bóp trán, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra, sau đó ngẩng đầu cười với Dung Khải, “Cậu gì đẹp trai ơi, im lặng một lát có chết không?”

Tiểu Phong Tử bĩu môi, hàm hàm hồ hồ bắt đầu lẩm bẩm, tôi vểnh tai nghe được một tràng, “Cho tôi ít vốn là tôi mở được công ty đa quốc gia, mấy trăm vạn mấy nghìn vạn tha hồ xoay chuyển, thế mà anh lại không biết xấu hổ bắt bàn tay vàng tôi đây đi xiên thịt cho anh…”

Thật sự không còn lòng nào nghe tiếp, tôi vỗ đầu cậu, “Không muốn xiên thì đừng xiên nữa, một ngày tám mươi đồng cứ để người ta cướp đi!”

“Đừng,” Tiểu Phong Tử lén lút nhìn tôi, rồi nhanh chóng tiếp tục lao động, “Tám mươi đồng cũng là tiền…”

Một tập thể phải như thế nào mới phát triển không ngừng? Đó là khi tất cả mọi người trong tập thể cùng cố gắng hướng về “Ngày mai”.

“Cứ nói kẹo hồ lô rất chua ~~ Chua nhưng bọc đường ngọt ~~ Cứ nói kẹo hồ lô rất ngọt ~~ Ngọt nhưng bên trong chua ~~ Kẹo hồ lô xiên qua que trúc ư ư ~~”

Đương nhiên, không đáng tin vẫn là bản chất rồi.



Hơn ba giờ chiều, công thành danh toại. Tôi tận dụng cơ hội, đạp xe ba gác chở bếp than và thịt đã ướp tới Thất Trung. Vì tay tôi chưa thể lao động, nên Chu Thành và Tiểu Phong Tử đi xe công cộng tới, cuối cùng dàn cảnh ba gã đàn ông cùng bán thịt xiên.

Bất cứ địa bàn nào, chỉ cần có dân định cư và dân nơi khác đến là sẽ có xích mích. Trước cổng trường cũng không ngoại lệ, bất kể là bán thịt xiên, bán mì lạnh, bán thức ăn nhanh hay bán bánh rán trái cây, tất cả đều là phụ nữ, nhìn thấy bọn tôi như nhìn thấy kẻ địch, nhưng bởi vì ba gã đàn ông thật sự rất có sức uy hiếp, nên ngoại trừ lườm nguýt thì các cô các dì đều không dám làm khó.

Giờ lên lớp, sân trường rất lặng im, ngã tư đường cũng thế. Cách xa đường chính, nơi này thanh tịnh khác hẳn đô thị, ngược lại còn rất giống đào nguyên, yên tĩnh mà an nhàn. Thỉnh thoảng có cơn gió nhè nhẹ thổi đến, thấm vào ruột gan mát rười rượi.

Tiểu Phong Tử nhàm chán chẳng biết chạy đâu mất, tôi chỉ có thể chia sẻ cảm giác này với Chu Thành, ai ngờ hắn lại thần bí cười cười, nói cậu chờ một chút. Tôi không biết hắn muốn tôi chờ cái gì, mãi đến năm giờ chiều, trong sân trường vang lên tiếng chuông tan học…

“Ông chủ mới đến à? Sao hồi trước chưa gặp nhỉ?”

“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Em còn phải về ký túc xá lấy sách!”

“Nói thật, một tháng các anh kiếm được của bọn em bao nhiêu tiền?”

“Ai da đừng quạt lại đây, khói quá!”

“Ôi mẹ, cái này ăn ngon quá! Cá Mè Hoa, sang bên này nhanh nhanh —-”



Thương Hải biến thành ruộng dâu có lẽ phải mất một vạn năm, nhưng đào nguyên biến thành Hoa Quả Sơn, chỉ cần một cái chớp mắt.
Hết chương 54
Mì lạnh nè:

e99fa9e5bc8fe586b7e99da2e6b181201102181122042200843173124348_2

Bánh rán trái cây:

122409327_101n332268_e3c81d

Ớt chưng Lão Kiền Mụ:

fasgsh

Đậu phụ nhự:

e1baa7dsgg1

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play