Từ đầu Đông tới giờ, tôi chưa từng ngủ ngon như vậy. Chẳng cần cuộn thân, chẳng cần gồng người, thậm chí cũng chẳng cần lo gió lạnh chui vào lúc trở mình, tôi có thể thoải mái nằm, muốn pose tư thế nào thì pose tư thế đó, cho dù bên ngoài trời đêm giá rét, tường cao hàng rào điện, thì trong tấm chăn này vẫn là thiên hạ của tôi.

Sáng sớm, tôi mơ một giấc mộng. Tại sao trong mộng mà tôi cũng biết là sáng sớm, cái này không giải thích được. Tóm lại tôi mơ thấy mình ra tù, sau đó trúng xổ số năm trăm vạn, tôi dùng ba trăm vạn mua biệt thự, một trăm vạn để trang hoàng, một trăm vạn mở xưởng gia công giày da, rồi Đại Kim Tử làm bảo an, Tiểu Phong Tử làm kế toán, Chu Thành làm marketing, Hoa Hoa quản lý sản xuất. Không lâu sau đó, xưởng gia công của chúng tôi vang danh quốc tế, rất nhiều thương hiệu lớn đến bàn hợp tác, ký hợp đồng, đài truyền hình hay tin cũng vội tới, muốn phỏng vấn chuyện xưa của chúng tôi, chính quyền nghe xong bèn lệnh cho Tân Hoa Xã đăng ngay một hàng chữ lớn trên trang nhất —- Noi gương đồng chí Phùng Nhất Lộ. Ngay tại thời khắc quang vinh khi tôi sắp được trao tặng cờ thi đua “Anh hùng Nhân dân”, một tiếng rống long trời lở đất vang lên —-

“Mẹ kiếp thổi còi tập hợp mấy lần rồi đó, các người điếc tai hay là tay chân bại liệt? Thích bị biệt giam hả?”

Quấy rối giấc ngủ của người khác là tội nặng, quấy rối giấc mộng đẹp của người khác là… Tội chết.

Tôi miễn cưỡng mở mắt, phát hiện một cái đùi mình đang vắt trên người Hoa Hoa, thật là thoải mái. Hoa Hoa cũng tỉnh, mặt đối mặt với tôi nửa giây, sau đó ngại ngùng cười.

Đừng hỏi tôi sao lại biết cậu ngại ngùng, chính tôi cũng không giải thích nổi.

Trong phòng tòi ra thêm một người, hòa cùng cơn gió lạnh, Du Khinh Chu đứng trên sàn xi-măng, nghiến răng nghiến lợi, “Sao, chờ tôi tung chăn hát ‘Bé ngoan dậy nào’ hả? Tôi là mẹ các người chắc —”

Mới sáng sớm, chẳng ai có tâm trạng nghe Vương bát đản rống rú, để tránh nỗi khổ cho lỗ tai, tôi cố nhịn mấy cái ngáp, vất vả ngồi dậy.

Chu Thành và Đại Kim Tử nhanh hơn tôi một tẹo, đã mặc quần áo đàng hoàng.

Vương bát đản như thể không thích nhìn hai người kia, bèn chuyển mắt sang tôi, thấy Hoa Hoa vừa ngồi dậy bên cạnh tôi, bản mặt gã phấn khởi như mới trổ bông…

“Phùng Nhất Lộ, chuyện gì thế này? Kim Đại Phúc và Chu Thành thì tôi mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng sao cậu cũng ấy ấy với Tên câm rồi?”

Tôi (-_-|||), đầu với chả óc!

“Anh xem trời này mà không có lò sưởi thì ngủ thế nào được?! Đừng nói là ôm Hoa Hoa, nhỡ mà bảo ôm anh thì tôi cũng phải ôm!”

Du Khinh Chu sửng sốt, nửa ngày mới kịp hiểu ý tôi, “Không có lò sưởi?”

Tôi lườm gã một cái, “Tự sờ đi.”

Chưa đến hai ngày sau, lò sưởi tới, chẳng biết có phải do Vương bát đản báo cáo lên trên hay không, nếu đúng vậy thì tôi chỉ có thể nói rằng, lời của gã chẳng có trọng lượng gì cả. Bởi vì lò sưởi tuy đã tới, nhưng hơi ấm thì phải bặm môi mím miệng thò tay vào sờ mới cảm giác được, cho nên chẳng giúp ích gì chúng tôi là mấy.

Đêm vẫn lạnh, vì thế ghép đôi ngủ vẫn tiếp tục như cũ.

Hoa Hoa chỉ nhút nhát lúc ban đầu, dần dần tiểu tử thúi liền dang tay dang chân, chẳng còn tẹo nào là ngoan ngoãn khép nép, ban đêm tôi thường xuyên bị cậu ép tới khó thở, thỉnh thoảng còn giật mình tỉnh giấc. Mà chẳng biết nhóc con này quen nếp ở đâu, ngủ y như gà mái mẹ, cứ thích ấp người ta dưới thân mình, tôi hết cách, chỉ có thể cố gắng làm quen và thích ứng, vất vả lắm mới tìm được một phương pháp hít thở đàng hoàng.

Tiểu Phong Tử bảo tôi có năng khiếu trời cho, Chu Thành nói tôi rất bao dung, Đại Kim Tử không phát biểu gì, còn Hoa Hoa thì tiếp tục trầm ngâm. Thỉnh thoảng bị tôi giận mắng mỏ đôi câu, cậu đều ngoan ngoãn nghe, mỗi khi tôi cáu quá, cậu sẽ cọ cọ đầu vào cổ tôi, chẳng biết cậu học chiêu này ở đâu, nhưng lần nào mang ra dùng cũng có tác dụng, cọ cọ mấy cái, tôi liền tắt lửa, nếu không phải anh đây tự chủ mạnh mẽ, thì cái tay bỉ ổi đã vươn lên sờ mó đầu cậu rồi.

Những ngày lạnh nhất mùa đông, chúng tôi sưởi ấm lẫn nhau, cùng chống đỡ. Nhiều lần nửa đêm bừng tỉnh, tôi cũng không biết mình đang ở nơi nào, giống như vừa lọt vào một hang núi tối tăm, một cánh đồng hoang vu bát ngát, hoặc một cái hòm kín như bưng, thậm chí thỉnh thoảng tôi còn nghĩ mình đang nằm trong mỏ đá sập. Mãi tới khi cảm giác thấy sức nặng trên người, hô hấp bên tai, nhiệt độ ấm áp, lòng tôi mới dần kiên định, tinh thần cũng dịu đi.

Tôi chưa từng nghĩ vào tù lại may mắn gặp được một đứa em trai, và một đám bạn bè cùng vào sinh ra tử.

Cũng như tôi chưa từng nghĩ tới chuyện rời khỏi nơi này, một lần nữa làm người thì nên sống thế nào.

Đường truyền tin tức của Dung Khải có thể sánh ngang với chính phủ, nhiều khi còn sớm hơn cả tin tức của chính phủ một đoạn thời gian, vì thế khi đợt xin giảm án thật sự bắt đầu, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết đơn từ để nộp.

Ngày công bố kết quả là Mười lăm tháng Giêng, chúng tôi đang phân chia chè trôi nước trong phòng sinh hoạt chung. Chè trôi nước được chuyển tới căng-tin, bởi vì chúng tôi mở hội liên hoan mừng Tết Nguyên Tiêu ở ngay trong này. Trước đó không ai biết công bố giảm án là một tiết mục giữa giờ liên hoan, vì vậy tôi vừa nhét vào mồm hai cái bánh, thì bất ngờ nghe thấy thời hạn thi hành án của mình giảm xuống còn năm năm, ờ hay, hai cái bánh trôi nửa đường mắc kẹt trong cổ họng, lên không được mà xuống không xong, tôi nghẹn đỏ bừng mặt, suýt biến thành Trương Phi. Khổ cái là mọi người đều tập trung tinh thần chờ nghe tên của mình, tôi ú ớ mãi chả có ai để ý, lúc ấy tôi còn chẳng khóc nổi, cái này gọi là vui quá hóa buồn, vì một năm mà toi luôn cái mạng, đúng là bi kịch. Cũng may, cái chân đạp đạp của tôi đạp trúng Hoa Hoa, không mạnh, nếu là tôi, có lẽ sẽ chẳng cảm thấy gì, nhưng Hoa Hoa lại quay đầu sang, ánh mắt lưu luyến từ Du Khinh Chu chuyển sang tôi, giây tiếp theo, mặt không đổi sắc nện cho tôi một cú vào lưng!

Hai cái bánh trôi, một cái tụt xuống, một cái văng ra, vĩnh viễn chia lìa.

Tiểu Phong Tử nói chuyện này thật quỷ dị, không phù hợp với nguyên lý khoa học, muốn nghiên cứu; Đại Kim Tử nói tôi kém tắm, có mỗi giảm hình phạt thôi mà quýnh lên như Phạm Tiến trúng Cử*; Chu Thành hình như cũng định nói với tôi gì đó, nhưng nghe Đại Kim Tử phát biểu cảm tưởng xong, hắn lại ngạc nhiên quay sang nhìn gã, anh cũng biết “Phạm Tiến trúng Cử” cơ à? Chỉ có mình Hoa Hoa là sầm mặt trừng tôi, như thể tôi là đầu sỏ gây nên tai bay vạ gió lần này.(Phạm Tiến trúng Cử: là cuốn tiểu thuyết phê phán hàng đầu của Ngô Kính Tử đời nhà Thanh. Câu chuyện nói về Phạm Tiến tham dự kỳ thi Hương, trúng Cử nhân thì vui quá hóa điên. “Phạm Tiến trúng cử” phản ánh thói đời nóng lạnh, cùng với bộ mặt thật của Giới Trí Thức cuối thời kì Xã Hội Phong Kiến lúc bấy giờ.)

Sau đó Vương bát đản tuyên bố, Hoa Điêu, giảm hình phạt mười một tháng.

Tôi ngớ ra hai giây mới hiểu gã đang nói về Hoa Hoa! Chẳng biết tại sao, nghe thấy mình giảm án, tôi kích động, còn nghe thấy Hoa Hoa giảm án, tôi mừng như điên, mừng đến nỗi chẳng thèm nhìn khuôn mặt sầm sì của cậu, cứ phải nhào vào vò đầu cậu cái đã!

Hoa Hoa để mặc tôi chà đạp, sau đó chậm rãi cong cong khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng muốt như tuyết.

Dạo này Hoa Hoa hay cười với tôi, nhưng cười nhe răng thì vẫn ít lắm. Tôi đã nói với cậu không chỉ một lần, em phải cười to lên, cười to lên mới đẹp, mới phấn chấn cả người, cậu không lắc đầu, cũng không gật đầu, vẫn cứ làm theo ý mình, mãi cho tới lúc này tôi mới hiểu, Hoa Hoa đơn thuần, Hoa Hoa bướng bỉnh, cậu chỉ thực sự cười vì những chuyện làm cậu thực sự vui mà thôi.
Đêm đó, ai cũng rất hưng phấn, bởi vì ai cũng được giảm án nhiều hoặc ít, giống những đứa nhỏ đỗ đại học sau mười hai năm đèn sách đêm ngày. Đại Kim Tử và Chu Thành hết hôn lại hít, Tiểu Phong Tử nhảy nhót không ngừng, Hoa Hoa ngồi trên cửa sổ, nhưng chưa được mấy phút đã chạy đến giường tôi ngây ngô cười, tôi vò đầu cậu một trận, hỏi, “Ra ngoài rồi em muốn làm gì?”

Tính lại, thời hạn của cậu còn hơn hai năm, của tôi còn một năm rưỡi, nhưng tâm trạng lúc này giống như ngày mai đã ra tù luôn, chỉ hận không thể quy hoạch tương lai cặn kẽ như kiến trúc công trình.

Không biết, Hoa Hoa viết, anh muốn làm gì?

Thực ra tôi cũng không biết. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoa Hoa, tôi lại cảm thấy chính mình phải có trách nhiệm quy hoạch. Nghĩ đi nghĩ lại, một ý tưởng dần dần thành hình, “Ông già có một căn hộ, anh sẽ bán lấy ít tiền, rồi kinh doanh gì đó.”

Tôi làm thuê cho anh nhé.

Tôi cười, “Được, sau này anh là ông chủ lớn, em là ông chủ nhỏ.”

Hoa Hoa sửng sốt, muốn cười, nhưng tựa hồ không biết nên cười kiểu gì, thế là mặt biến thành như này 囧 囧.

Tôi cực kỳ thích bộ dạng ngốc nghếch của Hoa Hoa, hệt như chú cún nhỏ tròn trĩnh đáng yêu ngoan ngoãn cho người ta nắn bóp, tôi nhịn không được, vừa giơ tay định nhéo mặt cậu, lại cảm giác một cơn gió cuốn tới bên cạnh, mang theo vị khách không mời mà đến —-

“Tôi đây mà tôi đây mà,” Tiểu Phong Tử rất nhiệt tình, “Tôi làm kế toán cho anh nhé?”

“Thôi,” Tôi đẩy cái đầu tròn tròn ra, “Ai dám mời cậu. Để cậu làm kế toán? Công ty sớm muộn gì cũng chỉ còn cái xác, tôi vẫn yêu đời lắm.”

“Xì, anh mời tôi, tôi còn phải nghĩ đấy…”

Tiểu Phong Tử nói cứng, nhưng bóng dáng phẫn nộ rời đi lại mang theo một chút đáng thương.
Chẳng biết tại sao, tôi có cảm giác năm 2009 trôi qua rất nhanh, thật giống như thời gian vùn vụt lao đi, không để lại bất kỳ thứ gì trong trí nhớ tôi cả. Thế giới có biến động gì, không ấn tượng, quốc gia có biến động gì, không ấn tượng, ngày ngày tôi chỉ nghiêm túc làm việc, tuân thủ luật lệ, chờ đón khoảnh khắc bình an ra tù.

Tôi chỉ nhớ kỹ duy nhất một chuyện, đó là hội diễn văn nghệ mùa thu.

Đoàn nghệ sĩ tên là gì thì tôi không nhớ, nghe bảo là tới đây thăm hỏi, có ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh, thậm chí còn cả mấy tai to mặt lớn hay xuất hiện trên TV. Tôi nghĩ chắc bọn họ chỉ đến cưỡi ngựa xem hoa, nhưng má nó họ thực sự hòa mình cùng đám chúng tôi. Muốn bắt tay? Họ bắt tay. Muốn ôm? Họ ôm. Tôi còn được chụp hình chung với một diễn viên nổi tiếng, điều này ở bên ngoài tôi có nằm mơ cũng chẳng dám mơ tới, thế mà vào đây lại thực hiện được rồi. Anh ta hỏi tôi bao giờ mãn hạn tù, tôi nói sang năm, anh ta bảo sắp rồi nhỉ, ra tù nhớ làm người đàng hoàng, nhất định không được quên những ngày cải tạo gian khổ trong đây. Tôi cảm thấy lời anh ta nói cũng đường hoàng, nhưng buổi tối trở lại phòng Mười bảy, da gà da vịt vẫn nổi lên.

Nếu được làm lại từ đầu, chắc chắn tôi sẽ không ăn trộm xe, dù có chết đói ngoài đường đi nữa.
Nửa đầu năm 2011, tôi tập trung chuẩn bị tài liệu, bởi vì tôi là người ra tù đầu tiên, nên phải làm đủ các loại báo cáo tư tưởng, báo cáo học tập linh tinh. Nhưng chẳng biết làm sao Dung Khải lại được cộng điểm, thế là mãn hạn trước cả tôi một tháng, ra tù giữa tháng Ba.

Chúng tôi không được phép tiễn đưa, vì thế chỉ có thể tạm biệt nhau trước cửa phòng Mười bảy. Tôi hỏi Tiểu Phong Tử định thế nào, cậu mỉm cười nhàn nhạt, yên tâm, xã hội có thể làm tôi chết đói còn chưa xuất hiện đâu. Tôi đạp mông cậu ta một cái, còn cậu ta nhe răng cười, khoe hàm răng sáng bóng.

Sau đó tới lượt tôi, ngày tôi ra tù, trời quanh mây tạnh.

Lúc rời khỏi phòng Mười bảy, Đại Kim Tử nói, sau này đừng quên anh em, Chu Thành nói, bảo trọng, Hoa Hoa cúi đầu ngồi trên cửa sổ, mặc cho tôi kêu gọi thế nào, vẫn không quay lại nhìn tôi một cái. Tôi biết cậu lưu luyến, nên gọi vài lần rồi không dám gọi nữa, vừa sợ cậu không kìm lòng được, lại vừa sợ giọng mình nghẹn ngào thì mất mặt.

Cứ nói tiết Thanh Minh hay có mưa phùn, nhưng hôm ấy mặt trời chói sáng, rạng rỡ trên cao, nóng cháy vô vàn, hào quang vạn dặm.

Vương bát đản đưa tôi đến cổng nhà giam, cánh cổng cao gấp mấy lần người.

Tôi thử bước tới một bước, hai bước, ba bước, như phi hành gia đổ bộ lên mặt trăng. Mãi tới khi lòng bàn chân đặt trên đường cái, một chiếc xe tải gầm rú lướt qua, đất cát tạt vào mặt tôi đau rát.

Sau lưng truyền đến tiếng hô của Du Khinh Chu, “Đừng quay đầu, cứ hướng về phía trước mà đi!”

Tôi khẽ nhếch miệng, quyết đoán xoay cả người lại, nhe răng cười với gã, “Tôi sẽ bảo trọng —-”

Du Khinh Chu (-_-|||), “Tưởng bở quá đấy ——” Sau đó xoay người, đưa lưng về phía tôi, phất phất tay, trở về nhà giam.

Cánh cổng lớn chậm rãi khép lại, tôi đứng từ xa nhìn về, cho tới khi không còn khe hở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play