*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì chỉ có hai đội, nên luật thi cũng rất đơn điệu, mỗi đội thay phiên trả lời một trăm câu hỏi, trả lời đúng được một điểm, trả lời sai không được điểm nào, hỏi hết hai trăm câu, bên nào nhiều điểm hơn thì thắng.

“Luật gì mà đơn giản dữ vậy…” Nhân lúc quản giáo tuyên bố luật thi, tôi thấp giọng lẩm bẩm.

“Cho nên trận này không cần kỹ thuật,” Chu Thành thản nhiên nhếch miệng, “Chỉ cần thẳng tiến.”

Tôi có chút căng thẳng, “Vậy hai người chắc thắng không?”

Rốt cuộc vẻ mặt Chu Thành mới thay đổi, không thể nói rõ là tức giận hay buồn cười, “Cậu gạt mình ra ngoài nhanh thật đấy.”

“Hì hì, tôi biết thân biết phận, không dám cướp đất diễn của hai người.”

Cuối cùng Chu Thành không trả lời tôi. Nghĩ cũng đúng, có thắng được hay không, phải thi mới biết.

Tôi lại đánh giá đối thủ thêm lần nữa, cứ cảm thấy mấy tên ngồi đó rất giống với mình — Tức là cùng ngồi cho đủ số, chỉ riêng Lưu Địch tọa ngay chính giữa, vẻ mặt nửa cười nửa không nhìn rất khó chịu, như thể đã nắm chắc phần thắng rồi vậy.

Lãnh đạo nhà tù ngồi xuống, trận đấu chính thức bắt đầu.

“Câu thứ nhất, đại hội đại biểu Đảng cộng sản Trung Hoa lần đầu tiên tổ chức tại đâu? A. Bắc Kinh; B. Tuân Nghĩa; C. Nam Xương; D Thượng Hải. Đội Người sắt có ba mươi giây suy nghĩ để trả lời.”

Chuyện tự ý đặt tên thì tôi có thể không truy cứu, nhưng má nó sao không chọn cái tên nào nghệ thuật hơn một tẹo?!

“D.” Tiểu Phong Tử không cần nghĩ ngợi, chỉ ba giây sau đã có đáp án.

“Chính xác. Tiếp theo là câu hỏi cho đội Kim cương, Đại hội lao động toàn quốc lần đầu tiên tổ chức tại đâu? A. Bắc Kinh; B. Thượng Hải; C. Nghiễm Châu; D. Trầm Dương.”

Tôi thở dài, nói thử coi, nghe cái tên đội, ai mà nghĩ chúng tôi thi kiến thức chứ không phải thi kéo co?

Quả nhiên, câu hỏi vừa nêu ra, mấy người bên khu Mười lăm đều nhất loạt quay sang nhìn Lưu Địch, tên kia thản nhiên, thậm chí còn hơi tự mãn tiếp nhận hết, sau đó không nhanh không chậm phun ra đáp án, “C.”

Trọng tài còn chưa lên tiếng, tôi đã biết tên kia trả lời đúng, không thể nói rõ tại sao, nhưng trực giác của tôi biết là như thế.

Sự thật chứng minh tôi không nhầm, hắn trả lời đúng, thêm nữa, hơn hai mươi phút sau, hắn vẫn trả lời đúng 100%.

Tiểu Phong Tử cũng không thua kém, trí nhớ cực tốt, cộng thêm cả Chu Thành hỗ trợ, ba mươi câu đầu không sai câu nào.

Nhưng Tiểu Phong Tử cũng vất vả, cứ nhìn lớp mồ hôi mỏng trên trán kia thì biết.

“Mẹ nó, gã họ Lưu kia chẳng phải vừa!” Giữa các câu hỏi, Dung Khải hổn hển mắng.

Tôi nghĩ có lẽ Tiểu Phong Tử từ nhỏ đến lớn chưa từng đụng phải đối thủ ngang hàng, không phải cậu ta số đỏ, mà là người thường thật sự rất khó đọ được với cậu ta, ít nhất là trên phương diện đầu óc, điều này tôi dám khẳng định.

“Cậu cũng giỏi mà, kiên trì nhé.” Không đóng góp được trí lực, tôi chỉ đành cổ vũ tinh thần.

Dung Khải đang khó chịu, quay phắt lại trừng mắt nhìn tôi, ý là —– Đừng có nói chuyện thừa!

Vào những lúc thế này, cần phải có người nào đứng ra ổn định tâm tình lại cho Dung Khải, vì thế tôi liền nhìn sang Chu Thành, người này cũng không để tôi thất vọng, dù tình hình đã khá căng thẳng, hắn vẫn thản nhiên cong cong miệng cười, ánh mắt nhìn về phía xa xa, chẳng rõ đang nhìn trọng tài hay đang nhìn đối thủ, khe khẽ ngân nga.

Không hiểu sao tôi cũng bình tĩnh lại, có lẽ là nhờ ánh mắt đưa tình rất bàng quan của hắn, vì thế tôi lặng lẽ nhích sang, khe khẽ hỏi, “Sao, có nắm chắc không?”

Chu Thành không trả lời, chỉ nhẹ nhàng hất cằm về phía Lưu Địch, “Hắn biết trước đề.”

Tôi đần mặt, “Gì cơ?”

Chu Thành cười cười, lại bổ sung một câu, “Nếu tôi đoán không nhầm.”

Tôi không thể tin nổi, nhưng nhìn bộ dáng chắc ăn của Lưu Địch, lại nghĩ đến những câu trả lời chính xác trăm phần trăm của hắn, có lẽ khả năng này là đúng nhất, đáng tin hơn khả năng “Đối phương là thần đồng”.

“Vậy giờ phải làm sao?” Nếu đã thế, tôi nghĩ trận này còn thi làm gì nữa, cứ tuyên bố luôn thứ nhất thứ nhì cho xong!

“Suỵt.” Chu Thành ra hiệu cho tôi im lặng, sau đó nhìn về phía Dung Khải.

Dung Khải ngồi ngoài cùng bên trái chúng tôi, tính từ phải sang theo thứ tự là Hoa Hoa, Kim Đại Phúc, tôi, và Chu Thành.

Tôi cũng nhìn theo Chu Thành, chỉ thấy Tiểu Phong Tử vẫn đang cực kỳ chăm chú, bất kể là câu hỏi cho đội mình hay đội bạn, ánh mắt cậu ta cũng không lệch quỹ đạo quá 5 cm, cuối cùng tôi đã biết thi sát hạch là như thế nào.

“Cứ thoải mái đi,” Tôi nghe thấy Chu Thành ung dung nói, “Giúp Thái tử đọc hết cuốn sách, thế là xong.”

Chu Thành dùng từ làm tôi dựng tóc gáy, vô thức liếc sang Lưu Địch một cái nữa, “Thái tử ở bên kia hả?”

Chu Thành bật cười, “Cứ nghĩ đến Phổ Nghi xem.” (Phổ Nghi (1906 – 1967) là hoàng đế thứ 12 và là hoàng đế cuối cùng của triều đại nhà Thanh nói riêng và của chế độ quân chủ trong lịch sử Trung Quốc nói chung. Ông lên ngôi lúc 2 tuổi, bị buộc phải thoái vị năm 1912 khi Cách mạng Tân Hợi bùng nổ và được Phát xít Nhật đưa lên làm hoàng đế bù nhìn của Mãn Châu quốc ở Đông Bắc Trung Quốc năm 1934. Năm 1945, ông bị Quân đội Xô viết bắt. Từ 1949 đến 1959, ông bị Chính phủ Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa quản thúc, giam giữ. Tháng 12 năm 1959, ông được tha và sống ở Bắc Kinh như một thường dân cho đến khi chết.)

Ặc, tôi thừa nhận, Lưu Địch trông có vẻ khí phách hơn Phổ Nghi.

“Nhưng chắc hắn không có chỗ dựa to bằng Phổ Nghi, nếu thế lực đủ lớn thì đâu phải vào đây.” Tôi không ganh tị, chỉ thuần túy suy luận.

Chu Thành chẳng nêu ý kiến, chỉ nói, “Cứ để xem đã.”

Tôi cảm thấy có lẽ Chu Thành đã biết chút gì đó, đang định hóng hớt thêm thì lại bị trọng tài phạt thẻ vàng, “Mời đội Người sắt tuân thủ quy định, đừng thì thầm ghé tai.” Nhìn sang Tiểu Phong Tử, ánh mắt kia thật hung ác, như thể bọn tôi là lũ côn trùng có hại trên đồng ruộng… Được rồi, tán nhảm trong lúc người ta đang căng thẳng chiến đấu đúng là không lịch sự cho lắm.

Một trăm câu hỏi hoàn thành, điểm số 50: 50, Tiểu Phong Tử đã đỏ cả mặt, chẳng biết vì sốt ruột, vì tức giận, hay là vì vất vả, Lưu Địch thì ngược lại, thích thú như thể chỗ hắn ngồi không phải cái ghế dựa cứng đơ, mà là ghế bành êm mềm sảng khoái.

“Mẹ nó chứ thằng Lưu Địch rất đáng ngờ, hay là nó biết đề rồi, chẳng ai thuộc lòng được cái quyển lịch sử Đảng đó hết!” Giữa giờ nghỉ, Tiểu Phong Tử hùng hùng hổ hổ nói, cũng chẳng trông chờ bọn tôi đề xuất được ý kiến gì, mà chỉ cần nơi trút giận.

Tôi liếc Chu Thành, thấy hắn nhẹ nhàng lắc đầu.

Ừ, thôi thì cứ giữ bí mật vậy. Tôi hiểu ý của Chu Thành, nếu nói thật với Tiểu Phong Tử, có khi cậu ta còn lật cả bàn lên, đến lúc đó chẳng những không được thưởng điểm mà còn bị lập biên bản, mất nhiều hơn được.

“Thực ra về nhì cũng được mà, đằng nào cũng được cộng điểm, chẳng hơn kém là bao.” Kim Đại Phúc ngáp một cái, gã ngồi im từ đầu đến cuối.

Dung Khải giận đến nghiến răng, “Thế nên cả đời anh cũng chỉ làm dân đen thôi!”

Kim Đại Phúc ù ù cạc cạc, “Liên quan gì đến nhau?”

Dung Khải khinh bỉ lườm gã, chả buồn giải thích.

Tôi ngồi bên cạnh cười trộm, nghĩ thầm nếu phòng Mười bảy là một lớp học, Dung Khải nhất định sẽ là uỷ viên hội học sinh nổi trội, còn Kim Đại Phúc chắc chắn sẽ là đại diện cho lũ học sinh yếu kém không có chí tiến thủ.

Hết giờ giải lao, trận đấu tiếp tục.

“Xin hỏi đội Kim cương, Trung Cộng Nhị Đại* phân tích chính xác tính chất của Trung Hoa, vạch ra cho cách mạng Trung Hoa bao nhiêu bước đi? A. Hai bước; B. Ba bước; C. Bốn bước; D. Năm bước.” (*Đại hội Đảng cộng sản Nhân dân Trung Hoa lần thứ hai)

“A.”

“Chính xác. Tiếp theo là đội Người sắt, Trung Cộng Tam Đại* được tổ chức vào năm nào? A. Năm 1921; B. Năm 1922; C. Năm 1923; D. Năm 1924.” (*Đại hội Đảng cộng sản Nhân dân Trung Hoa lần thứ ba)

“C.”



60: 60

73: 73

79: 79



Ngay tại lúc tôi bắt đầu nghĩ trận đấu này sẽ kết thúc bằng tỉ số hòa, biến cố xuất hiện —-

“Hai mươi câu hỏi cuối sẽ thi vấn đáp, mỗi đội có ba mươi giây suy nghĩ, sau đó đưa ra đáp án.”

Tôi sửng sốt, hiển nhiên Tiểu Phong Tử và Chu Thành cũng không đoán trước được tình hình này. Đề vấn đáp khác hẳn đề lựa chọn phương án, mức độ khó vọt lên đến N lần, tôi biết Tiểu Phong Tử nhớ rất rõ thời gian, địa điểm, cộng thêm các cột mốc quan trọng của lịch sử Đảng, nhưng đối với thi vấn đáp, ngần đó vẫn chưa đủ.

Nhìn sang bên đối thủ, ngoại trừ một gã, thì mấy tên còn lại cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn quanh.

Chẳng rõ có phải tôi nhìn lộ liễu quá không, mà Lưu Địch đột nhiên cũng ngẩng đầu nhìn lại, trùng khớp đụng phải ánh mắt tôi. Không có sấm sét xé ngang bầu trời, tôi chỉ thấy hắn nhếch mép cười.

Nụ cười kia lồ lộ miệt thị và khinh thường, bố đây có đần mấy cũng cảm giác được!

Nếu trọng tài không bắt đầu đọc đề, thì tôi đã nhảy sang lắc vai Dung Khải, chú mày phải thay anh diệt thằng kia!

“Đại hội lần thứ bảy tổ chức tại Duyên An năm 1945 đã xác lập tư tưởng Mao Trạch Đông thành tư tưởng chỉ đạo cho toàn Đảng, đây là cống hiến lịch sử của Đại hội lần thứ bảy. Đại hội đã khái quát ba tác phong chính để hình thành nên những truyền thống tiêu biểu và tốt đẹp. Xin mời nêu rõ?”

“…” Dung Khải nhìn sang bên này, tôi làm theo, cả hai cùng quay sang nhìn Chu Thành, Chu Thành khẽ nhíu mày, tỏ vẻ cũng không nghĩ ra.

Xem chừng trước khi diệt đối phương, chúng tôi đã bị đối phương diệt trước rồi.

Xuôi xị thở dài, tôi đang định uể oải nằm bò ra bàn, lại đột nhiên nhìn thấy Hoa Hoa chuyền qua cho Dung Khải một tờ giấy. Mới đầu Dung Khải còn không chịu xem, bảo phiền quá, nhưng Hoa Hoa cầm giấy lên, cơ hồ dí vào mặt Dung Khải. Sau đó tôi thấy Dung Khải sáng mắt, vừa đúng lúc hết ba mươi giây suy nghĩ, Dung Khải dõng dạc nêu đáp án —-

“Lý luận gắn liền với thực tế, gắn liền với quần chúng, phê bình người và phê bình mình.”

“Chính xác.”

Tôi suýt thì sung sướng nhảy cẫng lên, không phải chỉ bởi bọn tôi trả lời đúng, mà còn vì niềm vui quá bất ngờ này. Hèn gì trước lúc thi Hoa Hoa mượn giấy bút của Vương bát đản, thì ra cậu đã định góp sức từ lâu. Đúng vậy, cậu không phải người thừa, cậu có thể góp sức, hơn nữa, phần của cậu còn cực kỳ quan trọng, không thể thiếu được!

Tiếp sau đó, trận đấu thật sự quá ảo. Nếu nói Dung Khải là thần đồng, thì Hoa Hoa chính là thần tiên. Tuy rằng không biết thần tiên này đã phải trả giá bao nhiêu mồ hôi và công sức sau những áng mây, nhưng một khi đã lên đài thì đánh đâu thắng đó. Cuối cùng, chúng tôi và khu số Mười lăm hòa nhau, cùng nhận giải nhất.

Lúc làm bộ làm tịch bắt tay hữu nghị, vẻ mặt Lưu Địch không đẹp lắm, chưa đến nỗi méo mó, nhưng còn lâu mới sánh được với phong thái điềm đạm của Chu Thành.

“Phòng các anh khá phết đấy.” Lúc bắt tay tôi, thình lình hắn buông một câu như vậy.

Giọng điệu này nghe kiểu gì cũng thấy giống như hắn vừa xem xiếc khỉ, tôi chẳng biết đáp lại thế nào, đành ba phải nói, “Cám ơn.”

Quay về nhà giam, Vương bát đản khen ngợi chúng tôi mấy câu, nói gã còn chẳng ngờ chúng tôi vào được chung kết, càng miễn bàn đoạt giải nhất, lần này không chỉ riêng chúng tôi được cộng điểm, mà cả khu số Hai cũng nở mày nở mặt. Tôi thấy gã rất sung sướng, không chỉ vì bản thân.

Vương bát đản đi rồi, Tiểu Phong Tử lập tức phấn khởi quay sang xoắn xuýt Hoa Hoa, sao tôi lại không biết nhỉ, sao tôi lại không biết hả trời, Tên câm đúng là một nhân tài! Nói đi, mày xem trộm sách sau lưng tao bao lâu rồi? Thẳng thắn thì khoan hồng! Chênh lệch về đầu óc chỉ có thể bù đắp bằng mấy phương pháp cục mịch thôi, đừng có giấu!

Hoa Hoa bị quay đến chẳng biết nên bực hay nên cười, rối tinh rối mù.
Mãi đến tối mọi người mới thôi xúc động, tôi tìm thấy Hoa Hoa trong phòng sinh hoạt chung. Lúc đó cậu đang chơi cờ chiếm đất* với người khác, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt chuyên chú, như thể trái mìn nhỏ kia thật sự có thể nổ bay cậu lên trời. (军棋 – Junqi, còn được gọi là cờ vua chiếm đất.)

Tôi kiên nhẫn chờ hơn mười phút, chờ đến khi cậu chiếm hết đất của đối thủ, tôi mới thò tay xoa xoa đầu cậu, Hoa Hoa giật mình, vội vã quay lại.

“Anh đây mà, chơi xong chưa? Xong rồi thì ra đây với anh một lát.”

Hoa Hoa không cần nghĩ ngợi, quả quyết đứng dậy, chẳng buồn nhìn lại đôi mắt ai oán “Ngộ sẽ báo thù” của kẻ bại trận đằng sau.

Tôi tìm được một góc yên tĩnh dành cho phạm nhân đọc sách, bởi vì buổi tối hầu như không ai đến phòng sinh hoạt chung đọc sách, nên cả mấy cái bàn đều trống không. Tôi kéo Hoa Hoa, đưa giấy bút cho cậu, có một số chuyện tôi cân nhắc cả buổi chiều, cảm thấy mình đã ngộ ra, nhưng còn phần về phần có đúng hay không, thì phải hỏi mới biết được.

“Vấn đề thứ nhất, em đọc sách lúc nào?” Tuần tự dẫn dắt, thả con tép bắt con tôm.

Hoa Hoa cũng thành thật viết luôn: Có thời gian thì đọc.

Tôi gật đầu, “Tốt, thế tại sao không nói trước với bọn anh? Định làm bọn anh bất ngờ à?”

Hoa Hoa vội vàng lắc đầu.

“Thế thì tại sao? Sợ không trả lời được thì xấu hổ à?” Chẳng biết từ lúc nào, tôi nói chuyện với Hoa Hoa không cần vòng vèo, muốn hỏi gì là hỏi ngay lập tức.

Bị nói trúng tim đen, Hoa Hoa hơi ngượng nghịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi thở dài, nhấn mạnh từng chữ, “Em à, anh có nói em vô tích sự sao?”

Hoa Hoa sửng sốt, sau đó chậm chạp mà bối rối lắc đầu.

“Thế ngoài Tiểu Phong Tử, những người khác có ai nói em vô tích sự sao?”

Hoa Hoa dang hai tay mô phỏng hình dáng một tên đô con.

Tôi đỡ trán, “Được rồi, trừ Kim Đại Phúc nữa.”

Hoa Hoa mỉm cười, lấy bút viết: Vậy thì phòng Mười bảy chỉ còn anh và Chu Thành.

“Bởi vì hai bọn anh là người bình thường!”

Túm lấy vai Hoa Hoa, tôi nghiêm nghị nói, “Hay là em nghĩ bọn anh tuy ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng lại luôn cho là vậy? Nghe này, bây giờ anh trịnh trọng bác bỏ suy nghĩ ấy, em, lúc nào cũng mang cái ảo tưởng bị hại thôi!”

Hoa Hoa thôi cười, không gật đầu, cũng không lắc đầu, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, như muốn dùng đôi mắt đen lay láy nhìn xuyên qua sự giả dối, nhìn thấu tất cả.

Tôi trợn trắng mắt lườm, lấy trắng đấu đen, “Đừng hy vọng anh moi tim ra cho em xem, mấy chuyện nguy hiểm đến tính mạng là anh không làm đâu.”

Vẻ mặt Hoa Hoa biến thành thế này 囧, phá hỏng cả bầu không khí.

Nhưng tôi thì lại thoải mái, nghiêm trang không hợp với tôi, 囧 囧 như thế này mới tốt.

“Anh sẽ không nói mấy câu kiểu em giỏi quá em thông minh quá em cao siêu quá đâu nhé, nhưng có một điều anh mong em hiểu. Chúng ta đều là người thường, ai cũng có sở trường và sở đoản, ví dụ như sở đoản của em là không thể nói chuyện, nhưng vì trận đấu, em chịu khó được, còn Đại Kim Tử và anh thì không được, thực ra Dung Khải cũng chẳng làm được, đương nhiên đầu óc cậu ta tốt hơn bọn mình, đó là sở trường của cậu ta. Anh nghe nói ở nước ngoài còn có nhà khoa học nào đó bị liệt cả người, nói cũng không nói được, nhưng lại cống hiến rất nhiều cho ngành thiên văn học. Điều kiện của em tốt hơn ông ta bao nhiêu, em không nói được, nhưng em viết được, trí thông minh cũng chẳng kém ai, thân thể còn khỏe mạnh, chạy nhảy không vấn đề gì, sau này em ra xã hội, có gì mà em không làm được nào? Tất nhiên nếu em muốn làm phát thanh viên thì không được rồi… À đúng, em còn một điểm khác người đó, tóc em xoăn tít, ha ha ha…”

Về sau, tôi nằm giữa đêm dài hồi tưởng lại, cảm thấy bài diễn văn này thành công rực rỡ, nhất là mấy câu tổng kết cuối cùng, ngôn từ chất phác, tình chân ý thật, thậm chí đương sự còn đỏ hoe mắt đến nơi. Sai lầm duy nhất là không nên nhắc tới chuyện tóc xoăn, đó là tử huyệt của Hoa Hoa, phải cực kỳ, cực kỳ tế nhị.
Đầu tháng Tám, trời nóng đến cực điểm.

Phấn rôm ở quầy tạp hóa thiếu hàng trầm trọng, mấy gã đàn ông nóng quá nổi rôm đành phải cam chịu —- gãi gãi.

Cuối tuần cũng chẳng ai muốn ra ngoài hứng nắng, nhưng nhà tù đã có quy định, không thể không đi, cho nên ngoại trừ Hoa Hoa thấy bóng rổ là sáng mắt, thì đại bộ phận những người khác đều đau đớn vô cùng. Thế là tất cả mọi người bắt đầu ngóng trông đợt thăm tù, thăm tù ý nghĩa biết bao mỗi khi hè tới.

Tôi cũng không ngoại lệ, tiếng hô “Phùng Nhất Lộ có người đến thăm” của Vương bát đản nghe như tiếng trời.

Nhưng tôi không ngờ lần này ông già không đến, mà là bà cô tôi đến.

“Ông già đâu?” Chẳng cần hàn huyên, quan hệ của tôi và bà cô còn ác liệt hơn cả Bạch Tuyết và mụ dì ghẻ.

Hiển nhiên bà cô cũng nghĩ như tôi, nên chẳng cần rào trước đón sau, thẳng thắn gọn nhẹ đáp luôn hai chữ, “Chết rồi.”
Hết chương 24.

~~~

Cờ chiếm đất:

quân kỳ 1pic305084Small

–> Đừng thắc mắc, nhà lá đích chủ nhân chưa chơi bao giờ và không biết chơi như nào luôn =..=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play