Fleur cảm thấy mình dường như vừa trượt qua một ống lốc xoáy thật lớn trong công viên trò chơi, dù cho nàng chưa từng thử trải nghiệm điều đó. Đầu ong ong người lâng lâng, trước mặt nàng là một cánh cửa đã mở sẵn, phía bên kia khói trắng từng luồng phả vào mang theo hơi lạnh ẩm ướt, thứ chào đón nàng đến với thế giới lạ lùng này là một giọng nam không mấy kiên nhẫn. Fleur chậm rãi bước ra.
Ánh sáng chói loà phút chốc làm nàng loá mắt, phải mất hồi lâu mới có thể quen được, Fleur đưa mắt nhìn quanh. Trước khi đến đây nàng có quá ít thời gian để suy nghĩ hay mường tượng về Tử giới bởi vậy khi thế giới này đã lồ lộ hiện ra trước mặt nàng cũng chẳng mấy ngạc nhiên gì. Nét đặc trưng của thế giới này có lẽ chính là màn sương mỏng lạnh giá bao quanh phủ lên tất cả một màu trắng đơn thuần, điểm xuyết trong đó là hằng sa những sợi chỉ(?) đủ sắc giăng dọc ngang khắp nơi, kèm đó là những bóng người mờ nhạt mải miết qua lại trước mắt nàng. Hoá ra đây chính là thế giới sau khi chết…
- Ngắm đủ chưa?
Giọng nam tiếp tục vang lên nghe vẫn chẳng mấy kiên nhẫn. Fleur hơi giật mình ngó qua, bấy giờ nàng mới để ý thấy bên trái mình lẩn khuất trong đám sương mờ có một ai đó đang đứng. Đó là một người đàn ông trẻ, ăn vận đơn giản, vẻ mặt hờ hững, dung mạo đẹp đẽ và… có tóc tím mắt tím. Mắt Fleur mở to hơn một chút, nàng liếc người đàn ông này từ đầu đến chân, đầu không tự chủ được nghiêng đi, ai thế này?
Người đàn ông ấy cũng nhìn nàng nhưng thay vì ngó mặt nàng ông ta lại chằm chằm nhìn vào tay nàng, bấy giờ nàng mới chú ý, từ khi nào cả mười đầu ngón tay nàng đều đã bị những sợi chỉ đủ sắc quấn quanh, chúng bay bổng trong không khí và nhanh chóng mất hút vào sương mờ, chỉ có duy nhất một sợi chỉ lam hờ hững trôi nổi, một đầu bám vào tay nàng đầu kia nối liền với ngón tay người đàn ông lạ mặt. Ông ngước lên nhìn nàng tò mò.
- Bay là ai vậy?
- …
Vậy còn ông là ai?
Chưa để nàng cất tiếng hỏi, ông đã lên tiếng nói trước.
- Palade Ivient! Bay biết ta không?
Đôi mắt Fleur mở to hơn chút nữa, nàng có nghe nhầm không nhỉ? Palade Ivient? Đây chẳng phải là chủ tộc Ivient đời trước sao? Nói cách khác, đây chính là ông nội của Gil mà!
Fleur vô thức đứng thẳng, nàng cố gắng chỉnh lại biểu cảm bản thân sao cho đỡ nghệt ra càng nhiều càng tốt. Chưa ai dạy nàng gặp ông nội người yêu phải làm gì, cần sách hướng dẫn! Gấp!
- Cháu là Fleur Allen. – Vì căng thẳng nên giọng nàng nghe thật lạ. – Cháu chào ông.
- A. – Palade có vẻ đã vỡ lẽ ra. Ông lẩm bẩm. – Ta đã thấy bay thật quen mắt mà… Con của Alex à? Mà rồi sao bay chết sớm quá vậy?
- …
Bốn mắt nhìn nhau một hồi, Fleur lắc lắc đầu.
- Cháu chưa chết. – Qua phút bất ngờ khi gặp ông nội của Gil, bộ não nàng giờ mới kịp hoạt động để nắm bắt tình hình. – Cháu đến đây tìm người.
- Bay chưa chết? – Palade có vẻ rất ngạc nhiên. – Vậy mà đến được đây?
- Cháu là thần tình yêu Selen. – Fleur nói gọn, để giải thích một điều phi thường theo cách nhanh chóng nhất thì quyền năng của thần thánh sẽ dễ được chấp nhận hơn cả. – Người cháu cần tìm là thần Clover, trước cháu ông có thấy một cô gái tóc vàng nào không?
- Bay nghĩ nơi này chỉ có một cửa à?
Palade nhìn nàng với cặp mắt như nhìn một kẻ ngốc.
- Mỗi giờ mỗi phút có bao nhiêu người chết đi, nơi này có hàng trăm cánh cửa, xác suất ta gặp được thần Clover theo bay là bao nhiêu?
- …
Nhìn mặt nàng đang dần ngẩn ra Palade lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Ông gãi gãi đầu.
- Bay tính thật đấy à? Ngốc vừa chứ!
- …
- Chắc chắn gen ngốc này không phải từ ta mà ra. – Palade lẩm bẩm. – Rồi bay có muốn ta giúp bay gì không?
Fleur vội gật đầu.
- Nhưng mà ta là Người giữ cửa. Ta không đi với bay được. Việc tìm kiếm bay vẫn phải tự làm thôi, ta sẽ giới thiệu qua cho bay về nơi này, dẫu gì ta cũng ở đây được gần hai chục năm rồi.
(Gật)
- Đây là Tử giới đương nhiên sẽ khác với thế giới của người sống. Đầu tiên không gian ở đây là không cố định, tức là bay không thể định nghĩa khoảng cách ở nơi này như bình thường bay vẫn làm, tưởng tượng như thể cổng nối tắt không gian được mở ở mọi nơi, nếu bay đi đúng cổng, thậm chí chỉ một bước bay đã biến mất rồi. Nơi đây có rất nhiều cửa vào nhưng chỉ có một cửa luân hồi duy nhất…
Palade chỉ tay ra phía sau, sương mù như cảm ứng được ý muốn của ông nên tự động tách đôi để lộ sau nó một luồng sáng cao chọc trời. Cạnh bên luồng sáng ấy từng đoàn người đang xếp hàng chầm chậm bước, họ tiến đến gần nó và rồi mất hút sau những tia sáng chói lòa.
- Đó. – Palade bảo. – Linh hồn mới tới đây sẽ có mười hai giờ dạo chơi để quyết định mình có chấp nhận đi vào vòng luân hồi không. Một khi đồng ý sau đúng mười hai giờ họ sẽ tập trung ở đây. Tuy nhiên bay không thể canh ở đó để chờ gặp thần Clover đâu vì nơi ấy có hàng rào bảo vệ, chỉ khi bay đồng ý chuyển kiếp mới được tiến vào. Mà ta cho là bay không muốn chết sớm thế đâu ha?
(Gật gật)
- Còn kia là đồng hồ thời gian.
Palade chỉ lên trên, Fleur ngước mắt nhìn theo, bấy giờ nàng mới nhận ra ở trên đầu nàng có một mặt đồng hồ khổng lồ đang chậm rãi nhích từng giây.
- Chắc bay cũng biết mình chỉ có mười hai giờ thôi chứ? Tuy ta chưa từng gặp một ai còn sống mà tới đây nhưng theo suy đoán của ta để trở lại thế giới ngoài kia bay chỉ còn cách đi ngược lại cánh cửa mình vừa đến.
(Gật)
- Giờ nhìn tay bay đi. Những sợi chỉ buộc trên tay bay chính là dây duyên phận của bay, trong đó chắc chắn có một sợi sẽ gắn với thần Clover. Tiếc là chúng ta lại không biết đó là sợi nào, vậy nên bay chỉ có thể thử từng sợi một, chúc bay may mắn. Ta tặng bay thứ này.
Nói rồi Palade tháo ra từ người mình một sợi dây nhỏ và đeo nó vào cho Fleur. Ở đầu sợi dây là một chiếc lọ thuỷ tinh trong đó có chứa một ngọn lửa xanh đang bập bùng cháy.
- Hãy để nó bảo vệ bay. Nơi này cũng giống hệt ngoài kia, luôn có những kẻ xấu rình rập, ta gọi chúng là Ác Linh. Đây là những kẻ mang oán hận không tan mà chết, chúng không đồng ý đi vào luân hồi rồi dần bị ác ý nuốt gọn lý trí để rồi trở thành một thứ cực kỳ nguy hiểm. Ác Linh rất cố chấp, khát vọng lớn nhất của chúng là trả thù nhưng bởi đã đánh mất bản thân chúng sẽ không nhận ra ai cả. Ác linh trông vẻ ngoài hệt như một đám khói đen đặc, nếu bay thấy chúng hãy tránh thật xa, còn nếu chúng thấy bay vậy hãy lập tức đập vỡ ngọn đèn này. Bay phải nhớ kỹ, đây là phép toàn mạng cho bay, một khi bị Ác Linh tấn công Linh hồn bay sẽ tan biến. Điều ấy còn nguy hiểm hơn cái chết trăm lần, bay sẽ vĩnh viễn biến mất và không thể du nhập vòng luân hồi được nữa. Cẩn thận! Nhớ là dù có tìm được thần Clover hay không trước mười hai tiếng bay vẫn phải quay lại đây. Hãy cứ lần theo sợi chỉ xanh nối giữa ta và bay. Mong rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại, giờ thì đi đi.
Fleur cúi người chào Palade rồi vội vã bước đi. Những sợi chỉ đủ sắc liên tục dao động, nàng bắt lấy một sợi chỉ màu vàng rực rỡ, vàng của nắng, vàng của mái tóc Claira, vừa bước nàng vừa thầm cầu nguyện. Đi được vài bước như chợt nhớ ra điều gì nàng quay người ngó lại, đằng sau nàng Palade đã biến mất từ bao giờ.
- Ngài có biết lý do tại sao Vương tử Vampire không tỉnh lại trong suốt mười sáu năm không?
Phòng Tế sự hiện tại vẫn chỉ có ba người đứng đó, Phong thần im lặng như đã thất hồn lạc phách, thánh Fly đang dọn dẹp lại hiện trường bừa bộn xung quanh còn Như Vũ thì trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi.
- Nếu ý cậu là việc Lavra nhường mạng mình cho Selen thì, ta biết.
Cũng chẳng mấy bận tâm thánh Fly đáp, gương mặt người bình thản như không.
- Đáng ra Selen đã chết ngay từ khi sinh ra mười sáu năm trước nếu không có Lavra xen vào. Cậu ta đã huỷ hoại trận pháp giết người tộc Vampire giăng ra trước khi nó kịp hoàn thành nhiệm vụ, nhờ thế mà Hoàng tử Vampire mới không chết. Khi ấy Selen chỉ là một đứa trẻ, sức ảnh hưởng của trận pháp lên nàng ấy quá lớn, tuy chưa chết nhưng cũng khó sống, chính Lavra đã đánh đổi thọ mệnh của mình để giúp nàng ấy. Tộc Vampire đúng là có sự ưu ái của bề trên, dòng máu của họ ẩn chứa sức mạnh thần kỳ, họ có thể cho người khác mượn sinh mệnh của mình để giúp kẻ đó sống mà họ cũng không chết. Lavra lựa chọn giúp Selen, cũng chẳng khác nào năm xưa cha cậu ta lựa chọn đổi sinh mệnh cho em trai cậu ta vậy. Họ rơi vào trạng thái đóng băng, nhưng thật ra chẳng có gì nguy hiểm, một khi người mượn mệnh qua đời, sinh mệnh sẽ trở về nguyên bản, họ sẽ tỉnh lại ngay thôi.
- Vậy là ngài biết rõ tất cả ngay từ đầu? Nhưng vẫn cố tình đẩy nàng ấy đến đây? Thậm chí là dùng cả Clover làm mồi dụ?
Như Vũ có vẻ khó mà tin nổi, y chăm chăm nhìn thánh Fly không chớp mắt.
- Trong ấn tượng của cha tôi ngài là một vị thánh vô cùng đáng kính. Nhưng tại sao những việc ngài làm lại khó hiểu đến vậy?
- Thế thì đừng hiểu.
Thánh Fly mỉm cười.
- Ta cũng không cần sự thấu hiểu của cậu. Mà vốn thì cha cậu cũng đã hiểu gì về ta nào?
Fleur vốn xác định mình sẽ phải đi khá lâu mới đến được đầu bên kia của sợi chỉ nên nàng khá bất ngờ khi chỉ năm phút sau nàng đã thấy một mái tóc vàng lấp ló phía xa. Khỏi phải nói lúc ấy nàng thở phào nhẹ nhõm đến cỡ nào, nàng rảo bước nhanh hơn lòng thầm nhủ, đúng là liên quan đến thần may mắn mọi chuyện đều thuận lợi. Ấy vậy mà khi lớp sương mờ tan đi, khoảng cách cũng được xóa bỏ nàng mới nhận ra nàng đã nhầm. Còn là nhầm tai hại. Khi nhìn rõ gương mặt kẻ nắm đầu kia sợi chỉ nàng chỉ muốn quay đầu đi ngay.
- Gượm đã.
Đáng tiếc là kẻ ấy đã nhìn thấy nàng, hắn đặt vội ly rượu đang uống đang uống dở xuống bàn rồi chạy lại phía nàng.
- Nàng là…
- Người qua đường!
Cái miệng của Fleur tự động trả lời trước khi nàng suy nghĩ. Nàng cũng không ngờ có lúc bản thân lại nhanh nhạy thế…
Hắn hơi run, nhưng rồi giây lát hình như chính hắn cũng không tin lắm vào giả thiết của mình, nói đúng hơn hắn không hiểu được tại sao nàng ở đây. Vương tử Vampire, thật khó ngờ người đầu tiên nàng gặp trong thế giới này lại là hắn. Fleur nhìn thẳng vào chàng trai trước mắt mình, hắn giống hệt như bức hoạ trong tập tài liệu anh Deneger đem đến cho nàng, mười sáu năm ở đây cũng không thay đổi được điều ấy. Nàng nhìn lên mặt đồng hồ khổng lồ trên không trung lòng thầm nhẩm tính, năm phút, nàng sẽ cho hắn năm phút, coi như bù lại mười tám năm hắn cho nàng.
Nàng gật đầu.
Ánh mắt Lavra sáng lên, chốc lát ngẫm lại hình như thấy việc gặp mặt ở đây chẳng có gì đáng vui mừng gương mặt hắn có chút bối rối.
- Tôi chưa chết.
Nàng nói. Lavra giật mình.
- Vậy sao nàng ở đây?
- …
Fleur chẳng đáp. Nàng ngó lên đồng hồ lần nữa, bốn phút bốn mươi giây. Có vẻ đã nhận ra sự miễn cưỡng của nàng, Lavra cười cười.
- Nàng sống tốt không?
Cho tới khi tộc khốn nạn của ngài làm phiền tôi thì vẫn tốt.
- Mười sáu năm rồi ấy nhỉ?
- …
- Ta rất mừng vì nàng đã sống tốt.
- …
- Coi như ta cũng bớt hổ thẹn với Alex phần nào…
- Đừng gọi tên mẹ tôi.
Fleur nhỏ giọng. Nàng vốn định im lặng tới cùng, nhưng lại không làm được.
- Vương tử. Hãy đợi thêm hai năm nữa. Tôi sẽ trả lại mạng cho ngài.
Lavra hơi ngạc nhiên, hắn cũng không ngờ nàng lại biết. Kỳ thực nàng cũng mới biết gần đây thôi, khi nghe lời thánh Fly hỏi “vì sao mười sáu năm trước em lại còn sống?” nàng mới để ý, nàng tìm hiểu, xâu chuỗi tất cả các sự kiện để đi đến kết luận kinh người, rằng tên Vương tử Vampire đã cứu nàng, chính nàng cũng chẳng dám chắc suy nghĩ của mình có đúng không cho đến hôm nay nhìn biểu cảm của hắn nàng khẳng định, nàng đúng.
Nhưng cũng chỉ có thế, chẳng thể đòi hỏi đâu đó trong lòng nàng một sự biết ơn, chỉ vì hắn đã cho nàng mượn mạng sau khi tộc của hắn giết chết cả nhà nàng. Nếu chuyện kinh khủng ấy không xảy ra nàng cũng chẳng cần phải nhận mười tám năm đền bù của hắn, thậm chí nàng sẽ sống lâu hơn nữa, đâu ai muốn chết khi đời chưa tròn hai mươi. Vậy nên với Lavra nàng chẳng biết nên dùng cảm xúc gì để gặp mặt, trong câu chuyện quá khứ hắn cũng không phải là tội đồ, nàng bằng lòng bỏ qua cho hắn, bỏ qua cho cả tộc Vampire nàng căm hận, đến mức ấy rồi nàng nghĩ nàng với hắn cũng chẳng còn nợ nần gì.
- Chỉ hai năm nữa? – Không ngờ Lavra lại hỏi. – Nàng vẫn chưa xóa bỏ được lời nguyền ấy sao?
Mười sáu năm trước, tộc Allen bị thảm sát, chuyện đó ai cũng biết. Rồi việc Fleur Allen may mắn sống sót cả thế giới đều đã hay tin, nhưng điều ít ai biết đến là trận pháp năm ấy đã in lại trên người Fleur một án tử rất gần. Mười tám tuổi nàng sẽ chết, sự đổi mạng của Lavra cũng không thể cứu được nàng một lần nữa, mầm mống tộc Vampire muốn diệt sẽ không sống nổi quá tuổi trưởng thành. Cái tin sét đánh này đã giáng xuống khi Fleur mới chỉ là một đứa trẻ, bao hốt hoảng sợ hãi nuối tiếc và không cam lòng nàng đã nếm đủ giờ nghe lại một lần nữa nàng cũng chẳng bất ngờ gì.
- Có cách giải nguyền mà…
- Bằng việc kết hôn với một người mang dòng máu hoàng tộc đã thức tỉnh của tộc Vampire? – Fleur cười giễu. – Không cần đâu.
- …
Lavra thở dài, đôi mắt hắn đượm buồn, mười sáu năm trôi qua hắn vẫn không ngừng tự hỏi, sao tất cả lại trở thành thế này, nếu khi ấy hắn có năng lực hơn, nếu khi ấy hắn quyết liệt ngăn cản có phải mọi thứ sẽ tốt hơn không? Alex sẽ không chết, nàng sẽ vui vẻ với gia đình nhỏ của nàng, con gái nàng cũng thế, một cô gái xinh đẹp nhường vậy phải ra đi ở tuổi mười tám chẳng phải quá đau lòng?
- Tôi vẫn ổn. – Không biết có phải vì thấy nét mặt Lavra đầy vẻ thương cảm không mà Fleur phải nói thêm. – Sống rất tốt. Tôi hạnh phúc với cuộc sống của mình. Vậy là đủ.
- Ừ.
Lavra gật đầu, chẳng biết sao hắn như nhìn thấy hình bóng Alex trên người cô gái trước mặt, có lẽ đó là mối liên kết sâu trong huyết quản, cả hai đều đẹp như thế, mạnh mẽ như thế, và rạng rỡ như thế.
- Ở đây ta cũng rất tốt. – Lavra tươi cười. – Hãy để ta du đãng thêm hai năm nữa. Ta cũng chưa muốn trở lại thế giới ngoài kia.
Quá phức tạp!
Fleur từ chối cho ý kiến, nàng ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thế mà đã quá năm phút rồi.
- Nếu chưa chết nàng mau đi đi. – Lavra giục. Được mấy giây hắn chợt nhớ ra điều gì đó. – Trước ta từng không phục vì sao mẹ nàng lại chọn cha nàng, nhưng đến giờ ta muốn nói cho con của họ biết, ta đã tin quyết định của Alex là chính xác. Lucy Allen là một người đàn ông tuyệt vời! Ta công nhận điều ấy.
- Ngài biết cả y thuật à?
Tại phòng Tế sự, sau khi chứng kiến thánh Fly chữa trị cho Hoàng hậu Vampire Như Vũ có vẻ hơi ngạc nhiên. Thánh Fly lại thấy buồn cười.
- Ta có đủ thời gian để học hết các nghề trên đời này. Tuy có hơi đãng trí nhưng mấy điều cơ bản thì vẫn nhớ.
- …
- Ocrle đâu?
Chữa trị xong xuôi thánh Fly bâng quơ hỏi.
- Tôi bảo anh ta tạm ngăn đoàn bô lão trở về đây.
Như Vũ đáp, thánh Fly gật đầu.
- Chỗ này cũng đủ loạn rồi.
Người đưa mắt nhìn quanh, phòng Tế sự giờ hệt như một phòng bệnh trong đó có tận năm người đang bất tỉnh. Hoàng đế và vương tử Vampire nằm trong quan tài còn Hoàng hậu và hai nàng nữ thần thì nằm trên giường đá. Người thở hắt ra một hơi.
- Ocrle là một trung thần của tộc Vampire, cậu khó đi đâu để tìm được một bề tôi tốt như hắn. Cậu chắc đã lợi dụng điểm này phải không Phong thần?
Phong thần im lặng.
- Ta biết cậu đã lừa Ocrle, cậu nói cậu là người của Đông cung, cậu nói cậu có cách khiến Vương tử của hắn tỉnh lại mà không cần giết Selen. Cậu nói hãy đổi mạng của Hoàng hậu cho Vương tử, phải vậy không?
Mười sáu năm trôi qua tộc Vampire không có người dẫn dắt dần trở nên loạn lạc, Hoàng hậu đã nhanh chóng chứng minh bà không hề có tài lãnh đạo, bà chẳng làm được gì ngoài khóc thương và than vãn. Hội đồng bô lão thì hệt như những lão già lẩm cẩm cổ hủ và nghi kỵ, tương lai của tộc Vampire cứ u ám dần. Ocrle rất phiền muộn, mười sáu năm trước trong đêm định mệnh ấy hắn đã đi cùng vương tử Vampire, hắn biết rõ việc mà Lavra đã làm, hắn biết rõ lý do Vương tử của hắn không tỉnh lại nhưng chẳng thể nói với ai. Thậm chí hắn còn bị liệt vào dạng tình nghi phản nghịch, bị cô lập và không cho tham gia vào chính sự. Với sinh mệnh bất tử của mình Ocrle vốn tưởng mười tám năm đổi mệnh của Lavra chỉ như một cái chớp mắt nhưng không ngờ thực tế lại khiên hắn lao đao. Thế rồi vào một ngày nọ hắn gặp được Quân sư, Quân sư bảo hắn Quân sư là người của Đông cung, Quân sư biết cách giúp Vương tử tỉnh lại, điều kiện duy nhất là hắn tìm cho Quân sư nữ thần may mắn thế hệ này là ai, Quân sư có giao tình cũ với nàng. Giá trả của việc này là sinh mệnh của Hoàng hậu, Quân sư sẽ cưỡng đoạt để buộc Hoàng hậu cho Vương tử mượn mệnh. Đổi một Hoàng hậu vô năng lấy một Vương tử tài giỏi nhìn thế nào cũng vẫn thấy lợi, hơn nữa chỉ còn mấy năm là con gái của Alex sẽ chết, mệnh hoàn chủ Hoàng hậu cũng chẳng hề hấn gì. Và thế là một giao ước ngầm được lập ra.
- Tiếc cho Ocrle là chính hăn lại bị cậu lừa Phong thần nhỉ? Giờ ta nghĩ nên lệnh cho Ocrle và hội đồng bô lão tất cả nên rời khỏi đây trước khi Selen tỉnh lại. Bằng không đến lúc nàng ấy nổi
giận thì ta cũng chẳng ngăn nổi đâu.
- Người tin chắc là nàng ấy sẽ quay lại?
- Đương nhiên. Cô ấy là Phượng Hoàng mà!
Rời khỏi chỗ của Lavra, Fleur lại tiếp tục bước đi, lần này nàng chọn một sợi dây đỏ. Vốn có kinh nghiệm lần trước lần này nàng cũng tưởng sẽ nhanh thôi nhưng sự thật thì nàng vẫn lầm. Sau một tiếng đồng hồ đi trong sương, chưa hề có dấu hiệu gì nàng sẽ gặp được chủ nhân đầu kia sợi dây, Fleur bắt đầu bối rối, liệu nàng sẽ đi đến bao giờ?
Nhưng chính vì đã đi rất lâu nên Fleur cũng tình cờ hiểu hơn về thế giới này. Thế giới người sống đông bao nhiêu thì Tử giới nhộn nhịp bấy nhiêu, trái với suy nghĩ ban đầu của nàng rằng thế giới này chỉ có sương khói mờ mịt càng đi lâu hơn nàng lại càng gặp nhiều toà nhà được xây rất kiên cố, trong những toà nhà ấy cũng có những người sinh sống, họ không ngược xuôi đi lại như nàng và phần lớn những kẻ khác mà họ điềm nhiên làm những công việc thường nhật như uống trà ăn bánh, quét dọn nhà cửa, chăm sóc thú cưng… Họ làm nàng nghĩ đến toà lâu đài nhỏ Lavra ở ban nãy nàng đã gặp, nàng đoán rằng họ là những người đã quyết định sẽ sống ở đây lâu hơn thay vì luân hồi chuyển kiếp. Có lẽ nơi này có điều gì đó khiến họ thấy đáng sống hơn thế giới ngoài kia?
Fleur cũng nhận ra rằng, có sự khác biệt về hình dáng những người có và không có sợi chỉ liên kết với nàng, nếu có họ rõ nét chẳng khác gì nàng đang gặp họ ở thế giới thật còn nếu không họ mờ nhạt hệt như những bóng ma. Họ vội vã bước như lướt trên đường, tất tả ngược xuôi, nàng đoán trong mắt họ có lẽ cũng chẳng nhìn rõ nàng.
Nhưng đương nhiên điều gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như người đang ở trước mắt nàng đây. Nàng vốn không muốn để ý đến y nhưng định mệnh trớ trêu thế nào nàng đã đi qua chỗ y ngồi tận bốn lần rồi, đến lần thứ năm thì nàng không đừng được phải chậm chân hơn. Nàng chẳng hiểu sợi chỉ đỏ này dẫn đường thế nào, nhẽ nào nàng đang đi loanh quanh một chỗ?
Cả năm lần gặp y nàng vẫn thấy y ngồi đó, bó gối gục đầu bất động giữa dòng người qua lại. Điều lạ lùng nhất ở y là trên người y chẳng có lấy một sợi chỉ tơ duyên bám vào, khác biệt với tất cả những người ở đây, không một mối liên kết, không một ai có quan hệ với y, y lạc lõng ngồi đó như kẻ vô hình đã bị vứt bỏ. Một vết thương nổi bật trên nền vai trái, máu đỏ nhễu xuống thành dòng, lọn tóc bạc lẻ loi vượt ra khỏi tấm áo chùng của y cũng nhúng ướt máu, máu tí tách chảy rồi dần biến mất trong làn sương chẳng để lại tăm tích gì.
Có lẽ là một người bất hạnh, Fleur ngoảnh mặt đi, nàng tiếp tục bước. Dẫu sao cũng không liên quan đến nàng, nàng chẳng đủ thời gian đứng đó thương cảm và vốn dĩ cũng đâu làm được gì. Mỗi người đều có cuộc đời của họ, họ phải tự lo cho số phận của mình.
Tiếp tục đi, đi mãi sự sốt ruột trong lòng Fleur mỗi lúc tăng dần. Đồng hồ cứ nhích từng giây, quỹ thời gian có hạn đang hết dần vậy mà nàng vẫn luẩn quẩn loanh quanh. Sợi chỉ đỏ như dài đến vô tận, chẳng biết đích đến cuối cùng là ở đâu.
Vậy nên vào thời điểm nhìn sợi chỉ đỏ mất hút vào sâu trong một toà nhà bỏ hoang phía trước Fleur đã cảm thấy hẫng hụt không nhỏ. Nhìn tổng thể hoang tàn của nơi này chẳng mấy khả năng nàng sẽ gặp được Claira ở đây. Chẳng lẽ nàng đi gần ba tiếng đồng hồ chỉ để đổi lại một kết quả thế vậy? Nhưng đã tốn bằng ấy thời gian nàng cũng không đành ngoảnh mặt đi như thế, ôm theo tâm trạng thấp thỏm “biết đâu” nàng chậm rãi bước vào.
Không có Claira. Nơi góc phòng nhỏ hẹp và bụi bặm chỉ có một người đàn ông mặc sơ mi đen tay quấn xiềng chân quấn xích, một bản sắt to đâm thẳng xuyên qua lồng ngực gã trói gã vào chiếc cột kế cạnh giữ gã trong tư thế bất động. Máu khô đóng cặn quyện cùng bụi phủ và rêu phong khoác lên trên người gã một vẻ cô tịch.
Không phải Claira…
Fleur thầm nghĩ thế, nàng dợm bước đi, đúng lúc ấy cái đầu đang gục xuống bất động của gã đột nhiên lại chậm rãi ngẩng lên, đôi mắt đỏ đầy vẻ yêu dị gã nhìn thẳng vào nàng…
- Ta đã đợi nàng từ rất lâu rồi. – Khóe môi đỏ máu nhướn lên một nụ cười ma mị. – Selen của ta…
Trong khoảnh khắc tên thần được thốt lên không biết tại sao Fleur thấy tim mình như bị bóp nghẹt. Lý trí nói nguy hiểm, mau rời khỏi nơi này nhưng đôi chân không nghe theo, nàng đứng như trời trồng tại chỗ.
- Ta rất nhớ nàng. – Giọng khàn khàn gã buông lời nỉ non. – Rất nhớ, rất nhớ. Nhớ đến điên dại… Selen lại đây, để ta ôm nàng nào.
Bàn tay gã khẽ vẫy, sợi chỉ đỏ rung rinh, tiếng xiềng xích vang lên lách cách như ngân một bản nhạc xưa cũ, thoang thoảng đâu đây giữa gió và sương có một mùi hoa hồng nồng nàn.
- Anh là ai?
Fleur đột nhiên thấy hơi chóng mặt. Nàng loạng choạng vịn vào tường. Thứ gì đó bức bối đang muốn phá tung lồng ngực nàng thoát ra.
- Selen… - Gã vẫn chậm rãi nỉ non. – Selen…
Thêm mỗi tiếng gọi đầu óc nàng lại càng quay cuồng hơn, cuối cùng đôi chân chẳng chịu được nữa nàng ngã khuỵu xuống sàn, ôm lấy ngực nàng như muốn nôn hết những gì nàng có, vậy nhưng kết quả nàng lại chẳng nôn được gì.
- Selen…
Giọng hắn gọi như ma chú chậm rãi tẩy não nàng, tiếng gọi xóa dần đi những suy nghĩ và ý thức trong nàng, cứ như thể hắn đang gọi một người khác…
- Vincent…
Đó là âm cuối cùng nàng thấy miệng mình phát ra trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT